Ngồi bên bàn, Quân Tử Lan nghe vậy thì cả người cứng lại, vội quay sang nhìn Khuynh Linh, nhưng phát hiện nàng không hiểu ý tứ trong lời nói của Lục Tử Ngọc nên hắn thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng cảm thấy hơi hụt hẫng.

Hắn trừng mắt nhìn Lục Tử Ngọc, ra hiệu cho hắn ta bớt lại, Lục Tử Ngọc thấy vậy cũng dừng lại, nghiêm túc hỏi: “Điện hạ triệu chúng ta tới đây có việc gì không?”

Khuynh Linh cũng nghiêng đầu nhìn Quân Tử Lan.

Lúc này Quân Tử Lan mới rút từ dưới chồng tấu chương ra một phong thư có ấn tín của Ám Vệ, đưa cho Lục Tử Ngọc.

Lục Tử Ngọc bước tới nhận lấy, lướt mắt qua rồi cười khẩy nói: “Lần này sứ đoàn của các nước cũng hoành tráng quá nhỉ.”

Hắn ta bước đến trước mặt Khuynh Linh rồi đưa lá thư cho nàng.

Khi Khuynh Linh đang xem, Quân Tử Lan bắt đầu giải thích: “Nếu tin tức mà Ám Nhất dò la được là thật thì sứ thần của Bắc Thương lần này chính là Tể tướng của họ - Lăng Diệc Trạch, đi cùng là Đại Hoàng tử và Lục Công chúa.”

“Nghe nói người này phong lưu, thường lui tới thanh lâu.

Còn Đại Hoàng tử và Lục Công chúa đều là con của Ninh Tần trong hậu cung, nửa năm trước vì lý do nào đó mà Ninh Tần bị Hoàng đế Bắc Thương cấm túc.”

“Người ta đồn rằng Đại Hoàng tử và Lục Công chúa đã trở thành quân cờ thí.

Có lẽ lần này hai người đó được gửi đến các quốc gia khác để liên hôn.”

Lục Tử Ngọc tiếp lời Quân Tử Lan: “Còn sứ thần của Tây Châu là Quốc sư Giang Chỉ Hành, người này rất có uy tín ở Tây Châu.”

“Sáu năm trước, khi Tây Châu xảy ra nội loạn, chính hắn đã một tay phò tá Hoàng đế hiện tại lên ngôi, nghe nói khi đó Hoàng đế Tây Châu mới chỉ bốn tuổi.

Có người còn nói rằng Giang Chỉ Hành từng học ở Bồng Lai, có thể dùng cờ mà suy đoán số mệnh.”

“Người đi cùng không có ai thuộc hoàng tộc, chỉ có một thế tử và một thái phó.

Còn về Tạ Sơ của Đông Trì thì...”

Lục Tử Ngọc nhíu mày, cố nhớ lại: “Cái tên này nghe quen quen, hình như ta đã nghe ở đâu đó rồi thì phải.”

Vừa nói, hắn ta vừa nhìn Quân Tử Lan, tay sờ lên cổ mình cố gắng nhớ lại.

Khuynh Linh đặt lá thư của Ám Vệ lên ghế, nhắm mắt lại khẽ xoa sống mũi và suy nghĩ về cái tên Tạ Sơ, nhẹ nhàng nói: “Ta cũng đã nghe qua cái tên này rồi.”

Quân Tử Lan xòe tay ra, bất đắc dĩ nói với Lục Tử Ngọc: “Ngươi nhìn ta có tác dụng gì, ta cũng chưa từng nghe qua mà.”

Nghe vậy, Lục Tử Ngọc và Khuynh Linh cùng đồng thanh “À” một tiếng, Khuynh Linh mở mắt, Lục Tử Ngọc quay đầu nhìn nàng, hai người cùng kêu lên một cái tên: “Mạc Việt!”

Lục Tử Ngọc nói: “Ngày Mạc Việt trở về kinh thành, ta và Khuynh Linh đã mời Mạc Việt tới Hoan Duyệt Lâu đãi một bữa tiệc mừng.”

“Mạc Việt có nhắc đến cái tên này, nói rằng trong quân đội tên tuổi Tạ Sơ rất được lưu truyền, còn trẻ nhưng võ nghệ cao cường, mưu lược xuất chúng, đã khiến quân Man Hoang liên tiếp thất bại, giành lại được những thành trì từng bị Man Hoang chiếm đóng, lập công lớn, được Hoàng đế Đông Trì phong làm Thường Thắng tướng quân.

Đúng rồi, chính là hắn ta đó.”

“Lúc đó ta còn tự hỏi đó là nhân vật thế nào, Mạc Việt vốn ít nói, mà cứ nhắc đến Tạ Sơ là không ngừng lại được, nói còn nhiều hơn cả một tháng trời trò chuyện với chúng ta.

Đi cùng còn có Thái tử và Thái tử phi, có lẽ đoàn sứ thần của Đông Trì lần này ra ngoài để tô vàng cho Thái tử rồi cũng nên.”

“Đã là tô vàng thì tại sao sứ thần lại là Tạ Sơ, mà Thái tử lại chỉ đi cùng thôi chứ? Không phải là Tạ Sơ sẽ bảo vệ Thái tử sao?” Nghĩ đến đây, Lục Tử Ngọc phất tay tỏ vẻ chán nản.