"Thật tuyệt, sau này có cơ hội thì ta sẽ đưa A Lan đến đây ngắm biển."

Biển rộng mênh mông sáng lấp lánh dưới ánh nắng rất hợp với sở thích của Khuynh Linh.

Nàng cũng muốn giống như những đứa trẻ đang vui đùa trên bãi cát, nhảy xuống chơi với nước.

Lúc này, một đứa trẻ bưng chén chè, vừa quay đầu nói chuyện với bằng hữu rồi vừa chạy, không để ý nên trượt chân ngã xuống đất, chén chè vì đà mà hất thẳng về phía trước làm ướt một mảng lớn trên váy của Khuynh Linh.

"Vương gia!" Ám Nhật ở phía sau vội lấy khăn tay ra định lau cho nàng, nhưng Khuynh Linh phất tay ra hiệu không sao.

Đứa trẻ ngã xuống, sợ hãi nhìn nữ nhân đeo mặt nạ, mặc y phục lộng lẫy trước mặt, lo lắng không biết làm sao khi đã làm bẩn y phục của người quyền quý.

Khuynh Linh ngồi xuống, nắm tay đứa trẻ, đỡ nó đứng lên: “Cẩn thận chút nhé, ngã sẽ đau lắm đấy."

Khuynh Linh dịu dàng phủi bụi trên người đứa trẻ, váy nàng vốn đã ướt, giờ kéo trên mặt đất càng dính đầy bụi bẩn.

Đứa trẻ cẩn thận chỉ vào váy của nàng rồi nói: "Tỷ tỷ à, váy của tỷ bị ta làm bẩn rồi."

Khuynh Linh chỉ liếc qua một cái rồi bảo không sao.

Sau khi đứa trẻ rời đi, đôi mắt to tròn của Khuynh Linh chớp chớp, rồi nàng nói: "Váy của ta bị bẩn rồi."

"Vương gia muốn về thay y phục không ạ?" Ám Nhật cau mày, hơi cảm thấy tự trách, vì xung quanh không có nguy hiểm nên hắn đã lơ là, mới để nước chè của đứa trẻ bắn lên người vương gia.

"Nhưng mà nó đã bẩn rồi."

Ám Nhật đang tự trách nên không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Khuynh Linh, chỉ cảm thấy đây là lỗi của mình, mới quỳ một gối xuống cầu xin Khuynh Linh trách phạt.

Khuynh Linh vội vàng đỡ Ám Nhật đứng dậy.

"Sao ngươi cứng nhắc thế."

"Ca ngốc quá, ý của vương gia là dù sao váy cũng đã bẩn rồi, chơi nước thêm chút nữa cũng chẳng sao đó." Ám Nguyệt thường ở trên xà nhà trong phòng của Khuynh Linh, nên cũng hiểu chút ít về tính cách tinh nghịch của chủ nhân mình.

Nghe Ám Nguyệt nói vậy, Khuynh Linh cười ngọt ngào gật đầu, rồi chớp chớp đôi mắt to nhìn Ám Nhật.

Lúc này, Ám Nhật mới hiểu ý của Khuynh Linh, hơi khó xử nói: "Có thể thì có thể đó, nhưng mà..."

Câu "nhưng mà" của hắn ta còn chưa kịp thốt ra, Khuynh Linh đã chọn cách không nghe thấy, lập tức nhấc váy chạy về phía biển, vừa chạy vừa hét lớn: "Không được méc với A Lan đâu đó nha!"

Ám Nhật đành nuốt nốt câu "nhưng mà" vào trong, lặng lẽ đáp “Dạ" để trả lời Khuynh Linh rằng sẽ không méc.

Ám Nguyệt mím môi nhịn cười khi thấy ca ca của mình bị lép vế, vương gia thú vị thật đấy.

Ám Nhật liếc Ám Nguyệt: “Không mau đi lấy y phục sạch cho vương gia đi."

Ám Nguyệt đáp lại rồi nhanh chóng chuồn đi.

Khuynh Linh chỉ chạy vài bước là đã cởi giày để lại trên bãi cát, chân trần dẫm lên cát, cát mịn mát rất dễ chịu, nhưng cũng hơi nhột nhột.

Khi chân nàng chạm vào nước biển, Khuynh Linh mới hiểu câu "nhưng mà" mà Ám Nhật chưa nói hết là gì.

Dù trời nắng, nhưng vẫn là mùa xuân, nước biển vẫn còn lạnh.

Nàng thò đầu ngón chân vào thử nước, lạnh thật.

Rồi nàng hít một hơi thật sâu, nhảy chân sáo vào trong nước biển.

Cái lạnh làm nàng rùng mình, lúc này nàng vẫn chưa phát hiện ra Lăng Diệc Trạch cùng hai người kia đã đến vị trí trên đê biển, nơi nàng vừa đứng để ngắm nàng.

"Vương gia thật sự rất khác biệt với những cô nương khác."

Lăng Diệc Trạch vẫn cầm chiếc quạt, vui vẻ phe phẩy quạt, ánh mắt dõi theo từng động tác của Khuynh Linh.

Tạ Sơ cũng nhìn Khuynh Linh, nàng chơi nước rất vui, niềm vui ấy như là đã lan tỏa sang Tạ Sơ, khiến cho Tạ Sơ cũng phải vô thức mỉm cười.