Ánh mắt Lăng Diệc Trạch hướng về phía món đồ trong tay Khuynh Linh, khi nhận ra đó là kẹo sâm thì ánh mắt y khẽ nhíu lại.

Y nhớ lại đôi môi tái nhợt của Khuynh Linh sau lễ tế thần biển sáng nay, xem ra vị Nhiếp chính vương này thực sự quá mỏng manh yếu đuối.

Khuynh Linh liếc mắt nhìn y, ngậm viên kẹo trong miệng, vì có chút đắng nên lúc thì nàng ngậm bên trái, lúc thì đổi sang bên phải, hai bên má phồng lên phồng xuống.

Lăng Diệc Trạch bỗng dưng cảm thấy nàng trông giống như con thỏ trắng nuôi trong hậu viện, phồng má nhìn người, thật là đáng yêu.

Đang định nói gì đó thì đoàn sứ thần khác cũng bước tới.

“Nhiếp chính vương thật là to gan, còn dám ăn uống ở nơi tôn nghiêm.” Lục công chúa với dáng vẻ như muốn gây sự, bước đến, chống nạnh, ngẩng đầu kết hợp với bộ cung trang màu hồng hôm nay trông nàng ta như một công chúa đanh đá.

Nghe lời nói có vẻ không thiện ý của nàng ta, Khuynh Linh chỉ giơ tay đưa gói kẹo sâm trong tay ra, miệng vẫn ngậm kẹo mà không nói gì.

"Sao... sao người lại làm vậy?" Lục Công chúa hoàn toàn bị hành động của Khuynh Linh làm cho bối rối. Nàng ta nhìn viên kẹo nhân sâm đã được đưa đến trước mặt mình, rồi nghi hoặc đối diện với ánh mắt của Khuynh Linh.

Khuynh Linh nhai nhóp nhép viên kẹo rồi nuốt xuống, sau đó lại đưa viên kẹo còn lại tới trước mặt Lục Công chúa, khiến nàng ta vô thức lùi lại một bước.

Khuynh Linh nghiêng nhẹ đầu, trông có vẻ vô tội.

Mái tóc của nàng được búi lên một cách đơn giản bằng một chiếc trâm, một vài sợi tóc lòa xòa rơi trên cổ trắng muốt, tạo nên một đường cong đẹp mắt theo từng động tác nhẹ nhàng của nàng.

Khuynh Linh hỏi: "Người không ăn sao?"

"Ta không ăn!" Lục Công chúa đột nhiên cảm thấy như mình vừa đánh một cú vào bông, rất tức giận nhưng không biết xả ra thế nào, chỉ có thể lớn tiếng trả lời Khuynh Linh, tay nàng ta nắm chặt lại.

Khuynh Linh khẽ "ồ" một tiếng rồi rút tay lại, đưa thêm một viên nữa vào miệng.

Lục Công chúa thấy nàng vẫn tiếp tục ăn thì nghĩ rằng Khuynh Linh chưa hiểu ý mình nên dậm chân nói tiếp: "Phụ hoàng đang tế tổ đấy! Ngươi dám..."

Nàng ta chưa kịp nói hết câu thì bị Khuynh Linh cắt ngang.

"Người nói đi, tại sao người và Đại Hoàng tử lại ở ngoài này?"

"Hả?" Lục Công chúa sững sờ, không hiểu sao đang nói chuyện về việc Khuynh Linh ăn uống thì nàng lại hỏi như vậy.

"Người không hiểu à?" Khuynh Linh nhướn mày, nhếch môi tiếp tục nói.

"Người ở ngoài này thì bổn vương có thể hiểu được, dù sao người cũng là công chúa. Nhưng Đại Hoàng tử tại sao lại ở ngoài này? Tại sao không cùng Bắc Thương hoàng vào tế tổ?"

Những từ cuối cùng Khuynh Linh cố tình hạ thấp giọng, nói từng chữ một.

Vừa nghe thấy câu nói này, Đại Hoàng tử vốn đang đứng sau lưng nhìn Lục Công chúa chất vấn Khuynh Linh lập tức đứng không yên nữa, chỉ có thể lên tiếng tìm cớ: "Bổn hoàng tử phải đi cùng Tể tướng. Tất nhiên... tất nhiên là phải đi cùng Tể tướng."

Nghe thấy lời giải thích lắp bắp này, Khuynh Linh làm bộ như bừng tỉnh, vừa gật đầu vừa kéo dài âm thanh "ồ" một tiếng, khiến Đại Hoàng tử cảm thấy toàn thân khó chịu.

Nhưng Khuynh Linh "ồ" xong cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Đại Hoàng tử khiến hắn ta cảm thấy toàn thân như có hàng ngàn con kiến đang bò.

Lúc này, một chiếc quạt xòe ra "phạch" một tiếng, chắn giữa Khuynh Linh và Đại Hoàng tử cắt đứt ánh nhìn của nàng.

Đó là quạt của Lăng Diệc Trạch.

"Vương gia, người thật là không chịu thiệt thòi chút nào." Lăng Diệc Trạch nói với Khuynh Linh, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Lục Công chúa đang giận dữ nhìn Khuynh Linh.