Quân Tử Lan cẩn thận nắm lấy tay nàng áp lên má mình, như một cử chỉ đầy tình tứ giữa những người yêu nhau.

Hắn ngắm nhìn gương mặt tinh xảo của Khuynh Linh, ở đây không có ai, vì vậy hắn mới cho phép bản thân để lộ tình cảm trong mắt mà không cần che giấu.

“Nàng cứ cướp đi.” Giọng Quân Tử Lan mang một chút áp lực.

Chẳng phải ngôi vị hoàng hậu của đế vương ta luôn dành sẵn cho nàng sao?

Nàng cứ cướp đi mà.

Lý Phúc vốn định vào nhắc nhở hai vị chủ tử dùng bữa trưa, nhưng khi vừa ngó đầu vào đã thấy Quân Tử Lan cúi xuống nhẹ nhàng đặt lên trán Khuynh Linh một nụ hôn nên ông vội vã quay người trốn sau tường.

Ông không khỏi thở dài, theo hầu điện hạ nhiều năm như vậy rồi thì làm sao có thể không nhận ra tâm ý của điện hạ dành cho Khuynh Linh chứ.

Ông cũng từng khuyên điện hạ, khuyên hắn bày tỏ lòng mình với Nhiếp Chính Vương.

Lúc đó điện hạ không trách ông nhiều lời, mà sắc mặt phức tạp nhưng vì nghĩ đến Nhiếp Chính Vương mà trong mắt lại chứa đựng sự dịu dàng.

Điện hạ đã nói gì nhỉ?

Điện hạ nói: “Trẫm sợ, sợ nàng ấy không có ý đó, sợ nàng xa lánh trẫm, nếu như vậy thì trẫm sẽ không thể nào ở bên cạnh nàng ấy nữa.”

“A Linh, tỉnh dậy nào, đã trưa rồi.” Quân Tử Lan kéo Khuynh Linh dậy khỏi giường.

Khuynh Linh đang mơ màng, theo động tác của Quân Tử Lan mà thân thể uể oải khẽ lay động.

Nàng nhíu nhẹ đôi mày, hé mắt ra một chút.

Khi nhìn rõ là ai thì thân thể nàng lập tức ngả về phía Quân Tử Lan.

“A Lan ngoan, để ta ngủ thêm chút nữa đi mà.”

Quân Tử Lan khẽ thở dài, bế ngang Khuynh Linh lên.

Mái tóc dài đến eo của nàng mềm mại rũ xuống, tựa như lụa là thượng hạng.

Thân hình mềm mại của nữ tử nép vào lòng hắn, thơm tho và mềm mại.

Quân Tử Lan không kìm được mà siết chặt cánh tay rồi kéo nàng sát vào lòng mình hơn.

Lý Phúc đã chuẩn bị xong bữa trưa, Quân Tử Lan đặt Khuynh Linh ngay ngắn trên ghế, để nàng dựa vào vai hắn.

Từ sáng đến giờ Khuynh Linh vẫn chưa ăn gì, trong giấc mơ, nàng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn nên bụng cũng cồn cào kêu lên.

Có thứ gì đó chạm nhẹ vào môi nàng, nàng theo phản xạ há miệng nuốt xuống.

Nhai vài lần trong miệng, Khuynh Linh lập tức mở to đôi mắt đào hoa xinh đẹp, giống như mèo nhìn thấy cá, đôi mắt sáng rực lên.

Trên bàn đầy những món nàng yêu thích.

Quân Tử Lan bật cười, đưa bát và đũa vào tay nàng.

Trong bát Khuynh Linh chỉ có nửa bát cơm thơm, nàng thích ăn thịt, không ưa rau mấy.

Trên bàn đầy những món ăn, hầu như tất cả đều đã bị nàng gắp qua, chỉ trừ món rau xanh là nàng không động đũa.

Quân Tử Lan thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho vào bát nàng, cũng cố tình gắp thêm rau để tránh nàng kén ăn.

Đang ăn thì đột nhiên trưởng quản của Thượng Y Cục dẫn theo vài cung nữ tiến vào.

“Bệ hạ vạn phúc kim an, thần thỉnh an Nhiếp Chính Vương.” Trưởng quản đứng ở cửa không bước vào, cúi người hành lễ.

“Hiện nay đã vào thu nên cần phải chuẩn bị y phục mùa đông của Nhiếp Chính Vương.

Hôm nay thần đến để thỉnh ý Nhiếp Chính Vương chọn lựa màu sắc và vải vóc cho y phục mùa đông ạ.”

Quân Tử Lan vẫy tay, trưởng quản lập tức dẫn theo cung nữ tiến vào.

Mỗi cung nữ đều cầm trên tay một chiếc khay, trên khay đặt đủ loại vải khác nhau.

Khuynh Linh cũng chọn đại hai tấm.

Điều này khiến Quân Tử Lan không hài lòng, hắn nói: “Y phục mùa đông dù không cần thay giặt hàng ngày nhưng chỉ có hai bộ thì ít quá.”