"Vương gia, hoàng thượng và thừa tướng đến.

"

"Biết rồi, dừng lại đi.

"

Sau khi gọi dừng xe, Khuynh Linh vén rèm ra, Quân Tử Lan đã đứng sẵn bên xe ngựa chìa tay cười nhìn nàng.

"Sao ngươi lại đuổi theo đến tận đây thế?" Khuynh Linh đưa tay đặt vào tay Quân Tử Lan, để hắn giúp mình xuống xe ngựa.

"Hoàng thượng không yên tâm về ngươi nên nhất định đòi tiễn.

" Lục Tử Ngọc phẩy tay áo, phủi đi hạt bụi không tồn tại.

Quân Tử Lan nhẹ nhàng vuốt tóc Khuynh Linh, không nói lời phản bác.

Khuynh Linh biết, hai người này đều lo lắng cho nàng.

"Nhớ thường xuyên gửi tin về để chúng ta biết hành trình của ngươi đấy.

" Quân Tử Lan rất muốn ôm nàng, nhưng lại sợ rằng nếu ôm rồi sẽ không nỡ để nàng đi nữa.

Khuynh Linh gật đầu, mỉm cười đáp ứng.

Đi suốt hơn một tháng mới đến Bắc Thương, mặc dù Tư Vô Tuyệt điều khiển xe ngựa rất êm ái, nhưng Khuynh Linh vẫn cảm thấy toàn thân mỏi nhừ.

Nam Uyên cách Bắc Thương xa nhất, khi Khuynh Linh đến nơi thì lễ hội Bắc Thương đã sắp bắt đầu.

Bắc Thương nằm ven biển, người dân chủ yếu ra khơi đánh cá và nuôi cấy ngọc trai, những viên ngọc trai đẹp nhất và quý nhất thế gian đều xuất xứ từ Bắc Thương, được các quý tộc bốn nước yêu thích.

Trên phố treo đầy các loại vỏ sò, ốc biển, khắp nơi các tiểu thương rao bán.

Người từ bốn phương đổ về kinh thành Bắc Thương tham gia lễ hội, khiến con đường trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.

"Vương gia, e rằng ban ngày xe ngựa không tiện vào thành.

Người đông quá, đường phố đều bị tắc nghẽn.

" Ám Nhật vào thành dò la một vòng rồi trở lại bên ngoài cổng thành, cúi người báo cáo với Khuynh Linh trong xe.

"Vậy để ta trông xe ngựa, đợi đến tối hãy vào thành.

Nhưng e rằng phải làm phiền Nhiếp Chính Vương đi bộ vào thành rồi.

" Tư Vô Tuyệt ôm đao đứng tựa vào thành xe ngựa.

Khuynh Linh vén rèm, Ám Nhật đã đưa tay đỡ nàng xuống xe.

Khuynh Linh gật đầu với Tư Vô Tuyệt, nói: "Làm phiền Tư đại hiệp rồi.

"

Tư Vô Tuyệt cũng gật đầu đáp lại.

Ám Nhật và Ám Nguyệt đi cùng Khuynh Linh vào thành, khi qua cổng thành, Khuynh Linh lấy thẻ bài ra làm chứng minh, khiến các thị vệ cổng thành vội vã vào cung báo tin.

Lúc này Khuynh Linh đang hào hứng dạo qua các quầy hàng nhỏ, nàng cũng giống như bao cô nương bình thường khác, cũng thích những món đồ đẹp đẽ đáng yêu.

Ngọc trai Bắc Thương được chạm khắc, gắn lên đủ loại trang sức, Khuynh Linh đặc biệt thích một cây trâm tua rua đính ngọc trai, cầm lên mà ngắm nghía.

Toàn bộ thân trâm được chạm khắc từ vỏ sò, đầu trâm có hình con trai mở miệng, tua rua treo những viên ngọc trai nhỏ, khi lắc lư những viên ngọc trai va chạm phát ra âm thanh trong trẻo.

Trước khi Khuynh Linh kịp nói gì, Ám Nhật đã lấy ra một thỏi bạc vụn đặt trước mặt chủ quầy mua lấy cây trâm ngọc tua rua.

"Hả? Không cần đâu, ta không mang thêm được nữa rồi.

"

Khuynh Linh muốn ngăn Ám Nhật lại, nhưng Ám Nhật đáp: "Hoàng thượng đã có lệnh, nếu Nhiếp Chính Vương thích món gì thì cứ mua, gửi đến dịch trạm sẽ có người mang về Nam Uyên.

"

Khuynh Linh bật cười, Quân Tử Lan hiểu nàng, biết nàng thích những món đồ nhỏ nhắn dân dã, ngay cả điều này cũng sắp xếp chu đáo, quả là biết chăm sóc người khác.

Nàng tiện tay búi tóc lên, cố định bằng cây trâm, khẽ lắc đầu, phát ra âm thanh leng keng dễ nghe, nàng rất thích thú.