Ba người ngự kiếm bay về hướng thành Thủy Tức, Trần Ám Hương liếc nhìn Thiên Linh Tông xa dần một cái, Thiên Linh Tông to như vậy mà dưới màn đêm cũng chỉ là mấy đốm sáng nhỏ, y cầm ngọc bội trong tay, ngọc bội cũng lạnh lẽo như tay y vậy.

"Sư huynh, huynh nhìn phía trước kìa." Tống Xuân Đường chỉ phía trước ở dưới là nhân gian, ánh lửa ngút trời, giống một vùng bồn địa bị thiêu đốt.

"Đây là nơi nào?" Trần Ám Hương nói.

"Chắc là trấn nhỏ bên cạnh thành Thủy Tức." Mạc Hà nhíu nhíu mày, "Ngọn lửa này hình như không đúng lắm."

Ba người nhìn nhau, bay đến trấn nhỏ.

Vừa đáp xuống, khói lửa nổi lên bốn phía, tro bụi đầy trời, Trần Ám Hương đi xung quanh một chút, phát hiện mặt đất trấn nhỏ này đều bị cháy xém, mà ánh lửa bọn họ phía thấy trước đó chính là những tàn lửa này chiếu sáng mặt đất.

"Tìm thử xem, còn có người nào sống sót hay không." Trần Ám Hương nói.

"Cùng nhau đi đi, đừng tách ra." Tống Xuân Đường đi theo phía sau Trần Ám Hương, gọi Mạc Hà đang đi được vài bước trở lại.

"Răng rắc" một tiếng, Trần Ám Hương dẫm phải thứ gì đó, âm thanh vang lên trấn nhỏ yên tĩnh càng rõ rệt, y cúi đầu, là một nhánh cây đã bị cháy đen.

"Ai?" Tống Xuân Đường đột nhiên nhìn về một phía, lạnh giọng quát.

Mà phản ứng của Mạc Hà còn nhanh hơn Tống Xuân Đường, lúc hắn nghe thấy âm thanh, Phi Tuyệt kiếm của Mặc Hà đã đâm vào hẻm tối phía tây.

Khắc tiếp theo, trong hẻm tối trên không bay ra mấy con quạ đen mắt đỏ.

Ngay sau đó bọn họ tiến lên, lại phát hiện Phi Tuyệt kiếm đang cắm lệch trên một thân cây khô.

Mạc Hà rút Phi Tuyệt từ trong thân cây ra, ánh mắt ngưng trọng mà nhìn chằm chằm vào thân kiếm.

Hoàng hôn lúc chạng vạng phản chiếu nghiêng nghiêng lên tường trong hẻm tối, quạ đen ngừng ở phụ cận kêu Quạ! Quạ! một tiếng rồi lại một tiếng, tăng thêm vài phần quỷ quyệt thê lương.

"Xem." Mạc Hà nói.

Hai người họ cùng nhìn vào chỗ ngón tay Mạc Hà, chỉ thấy bên mép Phi Tuyệt kiếm bám một chút khí màu đen.

"Đây là....!Ma khí?" Trần Ám Hương không thể tin được mà nói, "Ma tu và Ma tộc không phải đã bị diệt hết rồi sao?"

Mười mấy năm trước, các đại môn phái tu chân đều đã xảy ra một sự kiện lạ, vô số đệ tử nguyện sa đọa thành ma, tàn hại đồng môn, trong lúc nhất thời gió tanh mưa máu, người nghe thấy đều biến sắc.

Bọn họ cho rằng lần đến thành Thủy Tức chỉ là án mạng bình thường do yêu vật gây ra, không ngờ tới thế mà lại phát hiện tung tích ma khí.

"Việc này không đơn giản, sư tôn đang bế quan, ta sẽ truyền tin cho tông chủ trước." Tống Xuân Đường nói, "Chỉ sợ án mạng thành Thủy Tức cũng có liên quan đến ma tu."

Mạc Hà giơ tay tìm tòi trong ma khí, mấy chục cái tự phù vờn quanh, hắn nhắm bấm một pháp quyết, sử dụng Tầm Tức thuật, lại mở mắt, tự phù hóa thành một dải lụa màu trắng, kéo dài ra phía trước.

"Đi."

Bọn họ theo dải lụa xuyên qua trấn nhỏ, lại phát hiện khung cảnh chung quanh càng ngày càng điêu tàn, lúc từ đầu còn có vài lầu các hoàn chỉnh, đến phía sau toàn là tàn tích đổ nát.

Xuyên qua khúc ngoặt, dải lụa đột nhiên im bặt, ba người ngừng lại một đại trạch viện trước mặt, kỳ quái chính là, tòa đại trạch viện này so với nhà chung quanh coi như sạch sẽ ngăn nắp.

"Bên trong có tiếng động." Mạc Hà nhìn về phía cửa nhà.

"Hình như là tiếng khóc của trẻ con." Tống Xuân Đường lắng nghe.

Mạc Hà nhìn cửa viện đóng chặt, lại nhìn về phía bức tường cao ngất bên cạnh, nhảy lên.

Tống Xuân Đường cũng nhảy lên, xoay người vươn tay về phía Trần Ám Hương: "Sư huynh."

Trần Ám Hương liếc nhìn Tống Xuân Đường một cái, không tiếp tay hắn, tự mình nhảy lên bức tường.

Đứng nơi cao có thể thấy bên trong đại trạch viện kỳ lạ là hoàn hảo không tổn hại gì, nếu không phải nơi nơi đều mạng nhện và tro bụi, khó mà tưởng tượng được đã trải qua một trận biến đổi lớn.

Mạc Hà đi phía trước, theo hành lang gấp khúc, dò dẫm vào bên trong.

Tống Xuân Đường đi ở cuối cùng, hắn nhìn bóng dáng và mái tóc đen như ẩn hiện trong tuyết trắng của Trần Ám Hương, yên lặng mà tự cổ vũ chính mình.

Đi qua hành lang gấp khúc, phía trước chợt xuất hiện một hồ sen, hồ nước đã cạn nửa, chỉ có mấy ngó sen trụi lủi đứng giữa đài sen.

Mà trên đài sen lại đứng một ma tu áo đen, trong tay còn bắt lấy một bé gái đang khóc, bọn họ vừa nghe thấy âm thanh kia chính là của bé gái này phát ra.

Ma tu hơi hơi nhếch mắt, lộ ra mặt nạ màu đen dưới mũ choàng, gã giơ tay lên, liền đánh tan thuật pháp của ba người, lại giơ lên lần nữa, nhẹ nhàng hất bay bọn họ, Mạc Hà và Tống Xuân Đường còn có thể đứng vững, nhưng Trần Ám Hương lại phun ra một ngụm máu.

"Sư huynh." Tống Xuân Đường đi tới dìu y.

"Hừ! Không biết tự lượng sức." Ma tu túm đầu bé gái, giây lát liền biến thành tro bụi.

Trần Ám Hương thấy một màn này, đồng tử co rút, y lau máu trên môi, tránh tay Tống Xuân Đường, đỡ tường từ từ đứng lên.

Ma tu kia đột nhiên nhìn Trần Ám Hương, nói: "....!Thôn Trần và ngươi có quan hệ gì?"

"Là sư tôn của ta.".

Đam Mỹ Sắc

Ma tu bật cười, đầu ngón tay chuyển động: "Tại sao hắn có thể thu phế vật như ngươi làm đồ đệ, có điều, hai tên bên cạnh thật ra cũng không tệ, ta sẽ miễn cưỡng chấp nhận."

Nói rồi, ma tu tiến lên, một tay bóp cổ một người, khí đen trói chặt thân thể Mạc Hà và Tống Xuân Đường.

Trần Ám Hương thấy sắc mặt Tống Xuân Đường đau đớn, cũng không đâu lo nhiều như vậy, đôi tay kết ấn lao tới ma tu.

"Thả họ ra."

"Chặc." Ma tu không kiên nhẫn nhìn một cái, ma khí đánh bay Trần Ám Hương, "Phế vật thì đừng có làm chướng mắt ta."

Trần Ám Hương ngã trên mặt đất, trong tay áo rơi xuống một đồ vật, phát ra tiếng thanh thúy.

Y vừa chuyển mắt, chỉ thấy ngọc bội mà sư tôn tặng nằm trong tầm tay y, mà động tĩnh bên kia cũng đột nhiên im bặt.

Trước mặt truyền đến tiếng bước chân thong thả, một đôi ủng màu đen viền đỏ ngừng trước mắt y, Trần Ám Hương ngẩng đầu, ma tu kia đưa lưng về phía hoàng hôn nhìn xuống y, phía sau mặt nạ màu đen là một đôi mắt như vực sâu.

Chỉ liếc mắt một cái, Trần Ám Hương liền cảm thấy cả linh hồn cũng run rẩy, ở trước mặt ma tu này, y không khác nào con kiến.

"Đây là Thôn Trần cho ngươi?"

Giọng nói ma tu như từ phía chân trời truyền đến.

Trần Ám Hương không trả lời gã, chỉ vươn tay muốn lấy khối ngọc bội kia, cùng thời khắc đó, ma tu dẫm lên mu bàn tay y.

"Hỏi ngươi đó, tiểu phế vật, nói đi chứ."

Trần Ám Hương nghe thấy tiếng xương tay mình đứt gãy, y liều mạng nhịn xuống âm thanh, yết hầu nghẹn ngào, gằn từng chữ một, nói: "Liên, quan, gì, đến, ngươi?"

"Sư huynh!" Tống Xuân Đường hét to, suy nghĩ muốn thoát khỏi trói buộc, cánh tay bị thít chặt hiện ra mấy vết máu.

Ma tu nghiêng đầu một cái, dưới chân càng dùng sức hơn, thậm chí ra sức như nghiền bùn đất.

Nhưng Trần Ám Hương vẫn không hé răng, cho đến tay phải y bị dẫm ra máu, máu tươi chảy tới ngọc bội, đột nhiên một luồng sáng mạnh mẽ phóng ra.

Ma tu động tác một dừng lại, giọng nói nhẹ nhàng: "Tiểu phế vật, hy vọng lần sau gặp mặt, ngươi cũng ngạo khí như vậy."

Trần Ám Hương chỉ nghe câu này, khi ánh sáng mạnh mẽ tan đi, ma tu đã không thấy bóng dáng.

Y bị đau đớn tra tấn đến ý thức mơ hồ, chỉ cảm thấy bản thân rơi vào một cái ôm ấm áp.

"Sư huynh, huynh tỉnh lại đi." Tống Xuân Đường nhìn tay phải Trần Ám Hương vặn vẹo, hốc mắt nóng lên, nước mắt lập tức rơi xuống.

"Đi tìm y quán gần đây, nối xương cốt cho sư huynh trước đã." Mạc Hà nhìn vết thương của Trần Ám Hương, "Ta sẽ cõng sư huynh đi."

Mạc Hà vốn lo lắng Tống Xuân Đường cõng không được, không ngờ Tống Xuân Đường lưu loát mà đem Trần Ám Hương đặt trên lưng, nói với Mạc Hà: "Huynh đi phía trước tìm đi, mau!"

Trần Ám Hương tuy rằng bị đau đến mất đi ngôn ngữ, nhưng ý thức vẫn còn, trên đường y muốn xuống tự mình đi, nhưng Tống Xuân Đường lại giữ chặt: "Bây giờ đừng nhúc nhích, thương thế của huynh rất nghiêm trọng."

Nói lời này, đầu hắn dán sát Trần Ám Hương, khoảng cách giữa hai người cực gần, khi nói chuyện, hơi thở ẩm ướt phả vào má Trần Ám Hương.

Trần Ám Hương rũ mắt, lông mi dài khẽ run rẩy, yếu ớt như cánh bướm vỗ: "Ngươi xa ta chút, nói chuyện đừng dựa gần như vậy."

"Ta cứ dựa gần sư huynh đấy, cứ đấy, cứ đấy."

Mạc Hà liếc bọn họ một cái, yên lặng bay về phía phía trước.

Phụ cận đều hoang phế, lúc bọn họ tới thành Thủy Tức thì đã vào đêm, nhưng thời gian không tính là quá muộn, trên đường lại lạnh lẽo.

Thật vất vả lắm mới tìm được y quán, đã đóng cửa, Trần Ám Hương bởi vì suy yếu mà ngất xỉu, bọn họ cũng không lăn lộn nổi nữa.

"Không còn y quán nào gần đây nữa." Mạc Hà chạy một vòng trở về.

"Vậy nhà này đi."

Mạc Hà bước lên dùng sức gõ cửa, cộc cộc tiếng đập cửa vang vọng trên đường phố trống trải.

"Ai đó?" Đại phu mắt còn buồn ngủ mơ màng mà mở cửa, thấy khuôn mặt Mạc Hà giống như hung thần ác sát, cả người run run, lập tức đóng cửa lại.

Mạc Hà nhanh tay lẹ mắt chặn cửa, lạnh lùng nói: "Chúng ta có người bị thương, làm phiền đại phu ra tay cứu giúp."

Lúc này đại phu mới xuyên qua hắn liếc mắt ra hai người phía sau, nhìn nhìn, mới nghiêng người để bọn họ đi vào.

Khi nhìn thấy vết thương của Trần Ám Hương, đại phu ban đầu là thở dài một hơi, lập tức xuống tay xử lý.

"Đại phu, ngươi nắm chắc mấy phần? Có thể chữa khỏi không? Về sau có ảnh hưởng đến dùng tay không?" Tống Xuân Đường nôn nóng hỏi.

"Khó nói lắm, một số xương cốt đều nát cả rồi." Đại phu nhìn nhìn tay Trần Ám Hương, nói, "Vậy đi, ta nói với các ngươi một ý tưởng, trước đây ta có thực tiễn qua vài lần, chỉ là không biết các ngươi có muốn tiếp thu hay không thôi?"

"Cứ nói đừng ngại." Mạc Hà nói.

"Thương thế của vị công tử này chỉ nối xương thôi là không đủ, ta cần phải rạch tay ra, ghép lại xương cốt bên trong, sau đó cố định lại, như vậy mới có khả năng khôi phục."

Phương pháp này nghe qua có chút vô lý, Tống Xuân Đường do dự, hắn nhìn về phía Trần Ám Hương: "Sư huynh, nếu huynh không muốn, chúng ta có thể trở về mời Nhân sư thúc."

Đại phu xoay người đi đến ngăn tủ, một bên thu thập đồ vật, một bên nói: "Muốn đi ra ngoài? Nào có dễ dàng như vậy, ta sớm nhìn ra các ngươi là người ngoại lai, các ngươi không biết, hiện tại trong thành này chỉ cho vào không thể ra, muốn ra ngoài đều phải chết."

Y giương mắt nhìn bọn họ, cười nhạo một tiếng: "Đừng không tin, đều là kẻ tu tiên như các ngươi thôi, hôm qua còn có một thiếu niên tên Lăng Phong, đáng tiếc."

Lăng Phong? Mạc Hà và Tống Xuân Đường nhìn nhau, nói: " Đệ tử Lan Lăng, có nghe nói qua."

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Tống Xuân Đường nói.

"Tại hạ họ Lý tên Thị." Lý Thị chắp tay cười nói.

"Hóa ra là ngươi, quái y nổi danh trên giang hồ Lý Thị." Tống Xuân Đường nói.

"Không nổi danh, không nổi danh, chỉ là một đại phu nho nhỏ mà thôi." Lý Thị nói, "Thế nào? Nghĩ kỹ rồi chưa? Sớm làm sớm khỏi."

"Ngươi thật sự nắm chắc sao?" Tống Xuân Đường nghiêm túc hỏi y.

"Đương nhiên." Lý Thị nhếch môi cười, gương mặt ôn hòa như cỏ cây dưới ánh đèn đột nhiên sắc bén lên, "Làm sao ta có thể nhìn một bàn tay như thế này bị hủy chứ.".