Trần Ám Hương thầm nói không tốt, y đây là trúng độc, nhưng đời trước là Tống Xuân Đường trúng độc.

Y cố gắng chống đỡ tinh thần dậy, lại nghe trên xà nhà truyền đến một tiếng cười khanh khách.

"Ai dô, không ngờ ngươi cũng cậy mạnh như vậy."

Tống Xuân Đường ngẩng đầu, thấy một thiếu niên mang mặt nạ ngồi trên xà nhà, trên đầu cài một đóa hoa, chính là Tuyết Hồng Mẫu Đơn nở rộ bên ngoài.

Đôi mắt thiếu niên dưới lớp mặt nạ trong trẻo như hổ phách, ý cười trên khóe môi lại làm cho người ta không rét mà run, hắn giơ tay tháo Tuyết Hồng Mẫu Đơn xuống, ngắt từng cánh từng cánh, lại ném từng cánh xuống phía dưới, trong đó mấy cánh dừng bên gương mặt Trần Ám Hương.

Tới rồi, ánh mắt Trần Ám Hương nheo lại.

"Không biết các hạ là ai?" Tống Xuân Đường phủi cánh hoa đi, hỏi: "Tại sao phải hại sư huynh ta?"

Hắn lặng lẽ giấu truyền âm phù ở trong tay áo, động tác vừa ra liền bị đánh gãy.

"Đừng uổng phí sức lực nữa, nơi này đã bị ta thiết lập kết giới, sẽ không có ai phát giác nơi này có bất thường." Thiếu niên cười một cái, "Ta là ai không quan trọng, có điều, bọn họ đều gọi ta là Bạch Ngọc Hồ."

Bạch Ngọc Hồ là một Tán Tiên mà nhiều năm trước khiến người nghe tiếng sợ vỡ mật, vừa chính vừa tà, làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng cũng làm không ít chuyện tốt.

Tống Xuân Đường không tin, bị Trần Ám Hương kéo áo một chút, hắn nghiêng đầu, thấy Trần Ám Hương nhẹ nhàng lắc đầu với hắn, trong lòng có suy tư, nói: "Bạch Ngọc Hồ, chúng ta và ngươi không oán không thù, hy vọng ngươi có thể giải độc cho sư huynh ta."

"Không oán không thù?" Bạch Ngọc Hồ nhảy xuống, thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng như gió, ngừng trước mặt Trần Ám Hương, cái mũi trên mặt nạ hồ ly dính vào chóp mũi Trần Ám Hương: "Nhưng, trên người hắn sao lại có hương vị cố nhân của ta?"

"Cố nhân? Cố nhân nào?" Tống Xuân Đường hỏi, hắn thấy Trần Ám Hương đã ngất xỉu, trong lòng càng thêm nôn nóng.

Bạch Ngọc Hồ cười cười, liếc nhìn Tống Xuân Đường một cái, lại đi qua ghế bên cạnh ngồi xuống, nói: "Bỏ đi, đã là cố nhân, thì cũng là chuyện quá khứ rồi.

Độc này không lấy mạng hắn được, chỉ là có hơi tra tấn người ta thôi.

Đừng nhìn ta như vậy.

Nếu ngươi có thể giúp ta một việc, ta sẽ đưa các ngươi một quyển bí tịch, cũng có thể giải được độc cho hắn."

"Yên tâm, không phải chuyện xấu gì, chỉ là một chuyện nhỏ nhoi thôi." Bạch Ngọc Hồ nhìn chăm chăm Trần Ám Hương chốc lát, nói với Tống Xuân Đường, "Nhìn ngươi như vậy, chắc là cũng không đành lòng để hắn chịu tra tấn."

Một canh giờ qua đi, Bạch Ngọc Hồ không kiên nhẫn mà cầm hoa trong bình, nói: "Ngươi được chưa vậy?"

"Để ta xem lại." Tống Xuân Đường nhìn chằm chằm tấm thảm da dê trên sàn nhà, hình vẽ trên đó giống như quỷ vẽ bùa, hắn nhìn nửa ngày cũng không nghĩ ra đây là cái gì.

"Xem xem xem! Đã xem hơn một canh giờ rồi!" Bạch Ngọc Hồ nắm tóc, tuyệt vọng nói.

Trần Ám Hương bị làm ồn, đôi mày thanh tú nhíu chặt vào nhau, trên má ửng hồng.

"Im lặng chút đi." Tống Xuân Đường hạ giọng, lạnh buốt mà liếc nhìn Bạch Ngọc Hồ một cái, chỉ đáng giận người này quá giảo hoạt, hắn mấy phen muốn bắt người này lại đều chạy thoát được, đành phải nghe lời hắn giải câu đố trên tấm da dê này.

"Thứ này ngươi lấy từ đâu ra?" Tống Xuân Đường hỏi, "Nếu có thể biết được xuất xứ, có lẽ sẽ biết được hóa giải như thế nào."

"Nếu ta mà biết còn có thể cần đến ngươi à, rõ ràng hắn nói ngươi có thể giải được." Bạch Ngọc Hồ vuốt cằm, "Ngươi đừng có giở trò, bằng không sư huynh ngươi cũng sẽ không dễ chịu đâu."

Tống Xuân Đường tay dừng lại, nghiêng đầu nhìn Trần Ám Hương, tiếp tục viết viết vẽ vẽ lên giấy trắng, trên mặt đất xung quanh hắn rải rác hơn mười mấy mảnh giấy trắng, bên trên toàn vẽ đầy ký tự, thế nhưng thời gian từng giây từng giây trôi đi, ký tự này rốt cuộc có ý nghĩa gì vẫn không thể giải được.

Sắc trời bên ngoài tối dần, Bạch Ngọc Hồ cũng có chút nóng nảy.

Lúc này, Trần Ám Hương chậm rãi mở mắt ra, tuy rằng tỉnh rồi, nhưng vẫn không thể đi lại.

Bạch Ngọc Hồ liền bò đến trước mặt y, đôi đồng tử không giống con người nhìn chằm chằm y: "Ngươi có thể kêu bạn lữ của ngươi nghĩ ra cách nhanh lên không, bằng không ta giết các ngươi."

Bởi vì độc dược, Trần Ám Hương nói chuyện cũng hữu khí vô lực, y không để ý Bạch Ngọc Hồ, mà nói với Tống Xuân Đường: "Tiểu sư đệ."

"Sư huynh, huynh tỉnh rồi." Tống Xuân Đường vội vàng đi qua đỡ y, "Nếu khó còn chịu thì ngủ tiếp đi."

Trần Ám Hương cúi đầu nhìn tấm da dê kia, nói: "Để ta xem thử."

Tống Xuân Đường đem tấm da dê bày trước mặt y, y nhìn chốc lát, nhẹ nhàng nói: "Cái ký tự này, hình như ta đã thấy qua ở Lan Lăng."

"Lan Lăng?" Bạch Ngọc Hồ kinh ngạc hỏi, "Cách nơi này xa như vậy, hiện tại đi đến đó không còn kịp nữa."

"Không cần đi đâu, ở đây cũng có một người đến từ Lan Lăng." Trần Ám Hương hoãn hơi thở nói.

"Trông ra sao, tên gọi là gì, nói cho ta nghe."

"Áo tím trang sức bạc, Lăng Tiêm Vân." Trần Ám Hương nói.

Sau khi Bạch Ngọc Hồ rời đi, Tống Xuân Đường trước tiên là tìm một ít giải độc cho y uống vào, lại dùng truyền âm phù liên hệ với Vân Hải Tiên Tôn, quả nhiên là như lời Bạch Ngọc Hồ nói, truyền âm phù không có tác dụng.

Trần Ám Hương chống đỡ tinh thần không lâu, rất nhanh lại ngủ mất, lần này không giống với lần ngủ say trước, y rõ ràng là đang tiến vào một mộng cảnh.

Vẫn là cây cầu màu đỏ quen thuộc, màn sương mù u ám bao phủ vài ngọn đèn mờ ảo lấp ló.

"Có mùi hôi." Ma tu dán vào bên tai y.

Trần Ám Hương vội vàng lùi về sau, không biết là vì sao mà độc dược này lại có tác dụng trong mộng, y động vài cái liền bắt đầu thở dốc.

"Nhìn thật đáng thương." Ma tu nắm cằm y, "Mặt trắng bệch.

Xem ra bị con hồ ly thối kia ăn hiếp tới nước này rồi."

"Sao ta lại đi vào nơi này." Trần Ám Hương nhìn người mặc một thân hắc y trước mặt, không nhìn rõ thân ảnh.

Ma tu dừng một chút, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Trần Ám Hương: "Có lẽ… là ngươi nhớ ta."

Trần Ám Hương nhếch khóe môi lên một chút, lộ ra nụ cười cũng là không tính cười.

Đây thực sự là một câu đùa không dễ nghe chút nào.

Tay ma tu hơi dùng sức, Trần Ám Hương bị đau mà hít một hơi, nhưng ma tu dường như thích loại phản ứng này của y, càng thêm dùng sức, khi buông tay, cằm y lưu lại mấy dấu xanh tím.

"Nếu ngươi xin ta, ta sẽ xóa bỏ tra tấn trên người ngươi." Ma tu vừa nói, vừa vuốt ve mấy dấu vết kia.

Trần Ám Hương ngậm miệng không nói, cũng không phản ứng ma tu.

"Vẫn ngạo khí như vậy." Ma tu cười một cái, "Chỉ là tiểu sư đệ kia của ngươi nếu như thấy dấu vết này, ngươi nên giải thích thế nào đây, hửm?"

"Muốn đánh muốn giết, thì cứ tự nhiên."

Ánh mắt ma tu chuyển qua tóc của Trần Ám Hương, thấy y vẫn còn mang dây cột tóc màu đen mà mình đã thay cho y, trong mắt có một chút dao động, hắn bỏ tay xuống, gió thổi đến vạt áo hắn bay phất phới.

Bị nhìn chằm chằm một hồi, Trần Ám Hương mới ý thức được mình vẫn chưa đổi dây cột tóc, liền giải thích, nói: "Ta chỉ mang theo một cái kia, đã bị ngươi lấy đi rồi."

Ma tu không nói gì, đột nhiên xoay người đi.

Lúc này Trần Ám Hương không đột ngột từ cảnh trong mơ tỉnh dậy, y nhìn bóng ma tu dần dần khuất trong sương mù, mà lúc này, bên cầu đột nhiên có một tia sáng bắn vào, ngay sau đó, sương mù từ từ tan đi, ánh bình minh lộng lẫy soi tỏ phía chân trời.

Y nhìn bốn phía, đều là đại dương, chỉ có một cây cầu dưới chân y.

______

Tác giả có lời muốn nói:

Ma tu: Ta vốn là bá đạo tổng tài.