"Sư huynh." Tống Xuân Đường đột nhiên gọi một tiếng.

Trần Ám Hương cũng không biết làm sao, chân mềm nhũn, liền ngồi trên người Tống Xuân Đường.

"Ta muốn đem nói chuyện này cho sư tôn biết." Tống Xuân Đường nói, còn cầm lấy truyền âm phù mà Thôn Trần đưa cho họ.

"Đừng mà." Trần Ám Hương lập tức giơ tay che miệng hắn lại, "Ta không có đi."

"Thật không?" Tống Xuân Đường cười cười, phả ra hơi thở nóng hổi vào lòng bàn tay y, khi nói chuyện môi ướt át hình như còn chạm vào y một chút, "Sư huynh hay là nói với sư tôn nha."

"Thật không có mà." Trần Ám Hương đành phải một năm một mười nói hết cho Tống Xuân Đường nghe.

Tống Xuân Đường cong đôi mắt, chỉ nhìn chằm chằm y.

Trần Ám Hương sau khi nói xong, liền buông tay hắn ra, xoay người nằm bên trong: "Tin ta không?"

"Sư huynh vậy mà còn mua cho hắn ăn, ta thì không có." Tống Xuân Đường đột nhiên bất mãn nói.

Cái gì?!

Trần Ám Hương trên mặt hiện lên nghi hoặc, nói: "Đệ không phải không thích ăn ngọt sao?"

"Hoá ra trong lòng sư huynh Dạ Vũ Tễ mới là quan trọng nhất." Tống Xuân Đường cũng lật người qua.

(bé dỗi=)))

Trần Ám Hương quay đầu nhìn, chỉ thấy một mái tóc đen thật dài dưới chăn gấm phồng lên.

"Đồ ăn mang cho đệ đều đặt trên bàn." Trần Ám Hương nói, còn nữa, quan trọng nhất chính là đệ.

(xỉu ngay lập tức)

Nửa câu sau y nói ở trong lòng.

Tống Xuân Đường trốn trong chăn, khuôn mặt hiện lên đỏ ửng mỹ lệ, khóe môi cong lên làm thế nào cũng áp không xuống được.

Ngày hôm sau trước lúc tỷ thí, Trần Ám Hương đi rút thăm, khi nhìn thấy chữ trên mặt, y có chút giật mình.

Không ngờ thế mà đối thủ là Dạ Vũ Tễ.

Tuy rằng cùng Dạ Vũ Tễ sinh hoạt qua một thời gian, nhưng Trần Ám Hương đối với thực lực của hắn kỳ thật cũng không rõ lắm.

Kết giới lôi đài dâng lên, ngăn cách âm thanh bên ngoài giới, cũng chặn âm thanh bên trong.

"Lại gặp nhau rồi." Dạ Vũ Tễ ôm hai tay chào hỏi với y, "Tiểu Hương Nhi, cần ta nương tay không đây?"

"Không cần." Trần Ám Hương ôm quyền hành lễ, ánh mắt lạnh thấu xương: "Xuất chiêu đi."

Đây là lần đầu tiên mà Trần Ám Hương thấy Dạ Vũ Tễ xuất kiếm, lúc trước y biết Dạ Vũ Tễ có một thanh kiếm nạm vàng khảm ngọc, hoa lệ phiêu dật lại rất ít ra khỏi vỏ.

Nhưng Dạ Vũ Tễ như là đang trêu chọc mèo, sau mỗi khi xuất chiêu rồi lại thu lực, Trần Ám Hương cuối cùng tức giận nói: "Không cần trêu chọc ta."

"Không có trêu chọc ngươi nha." Một kiếm của Dạ Vũ Tễ hướng tới sườn mặt.

Trần Ám Hương nghiêng đầu tránh đi, Dạ Vũ Tễ lại một kiếm hướng bên kia.

Kiếm trong tay y xoay một vòng, chém về phía Dạ Vũ Tễ.

"Có hơi ác nha."

Dạ Vũ Tễ đỡ kiếm của y, ánh mắt khẽ nhúc nhích, thổi một hơi vào y, quanh thân vô số bụi vàng như sao trời tỏa ra.

Trần Ám Hương đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, mượn lực trong tay, nhảy về phía sau, nhưng y đã không cẩn thận hút vào một ít, tứ chi tức khắc mềm nhũn vô lực.

Dạ Vũ Tễ chậm rãi đi tới, đánh rơi ngọc bội của Trần Ám Hương.

Khi ngọc nát, kết giới phá vỡ.

"Ta thắng." Dạ Vũ Tễ xoay người đi xuống đài.

"Sư huynh." Tống Xuân Đường lập tức xông lên, đỡ Trần Ám Hương dậy.

"Bụi sao" vừa rồi rất quen thuộc, Trần Ám Hương ngửi thấy được mùi hương quen thuộc, thân thể căng thẳng mới thả lỏng, hoàn toàn nhắm mắt ngất xỉu.

Y nghĩ tới, là đêm trừ tịch kia.

Giống như khói bụi màu vàng kia, đó rốt cuộc là cái gì? Tại sao lần trước không có bất kì tác hại nào.

Trần Ám Hương ngủ đến qua hai ngày, chờ khi y tỉnh lại, khách điếm không có người.

Vừa lúc tiểu nhị khách điếm mang đồ ăn lên, y hỏi sao không có người nào ở đây.

Tiểu nhị trả lời y: "Hôm nay là trận chung kết, tất cả mọi người đi xem rồi."

Trần Ám Hương ăn qua loa một chút, liền định đi đến lôi đài, cửa sổ bị người mở ra.

Y ngẩng đầu ngó qua, chỉ thấy một người trùm miếng vải đen ngồi ở chỗ kia khua hai chân.

Người nọ đưa lưng về phía y, lúc quay đầu, mặt nạ trên mặt làm y nắm chặt đôi đũa trong tay.

"Là ngươi." Trần Ám Hương nhớ tới cái tên ma tu kia, vết thương trên tay đã khỏi hẳn lại bắt đầu ẩn ẩn đau.

"Tiến bộ rất nhanh." Đôi mắt của ma tu dưới mặt nạ rọi thẳng vào y như khóa chặt.

Không trung mới vừa rồi còn trong trẻo, đảo mắt che kín mây đen nghìn nghịt, ma tu hai tay chống cửa sổ, trong phòng đột nhiên nổi trận gió to.

Trần Ám Hương triệu bội kiếm đến, đang muốn công kích, giây tiếp theo đã bị người kia khóa yết hầu đè trên vách tường.

"Mèo hoang nhỏ, tốt nhất nên thu móng vuốt lại đi."

Ma tu áp bên tai nói, khí lạnh âm trầm từ chóp tai truyền đến cẳng chân.

Trần Ám Hương bị bóp cổ, đối phương hình như chỉ uy hiếp y, không có hạ sát thủ: "Ngươi kiêu ngạo như vậy, không sợ bị người tiên môn phát hiện sao."

"Thật ngu ngốc, ngươi không phải đang hiếu kỳ, vì sao mấy tên sư đệ đó của ngươi không đem chuyện của ta bẩm báo cho tông môn sao?" Ma tu quan sát biểu cảm nghi hoặc của Trần Ám Hương, nói: "Ta đã xóa bỏ toàn bộ ký ức của bọn chúng về ta rồi."

"Không thể nào." Trần Ám Hương vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, ma tu này thế mà có thể sửa đổi ký ức người khác, "Vậy thì ta…." Không đúng, tại sao khi y trở về tông môn thế nhưng chưa bao giờ nhắc tới chuyện ma tu với sư tôn và tông chủ.

"Nhìn dáng vẻ này, chắc là nhớ ra rồi." Một tay kia của ma tu chạm gương mặt y, chậm rãi vuốt ve, hắn nhìn chăm chú vào ánh mắt phẫn nộ của Trần Ám Hương: "Có điều, đối với ngươi, ta không có xóa bỏ trí nhớ của ngươi."

"Ngươi không sợ ta đi nói ra sao." Trần Ám Hương lạnh lùng nói.

"Ta đương nhiên có cách làm ngươi nói không được."

Trần Ám Hương bị hắn sờ đến rùng mình, biết bản thân không làm được gì vị ma tu này, liền trực tiếp nhắm mắt lại không nhìn hắn nữa.

"Sợ cái gì?" Ma tu cười cười: "Lần trước không phải rất ngạo khí sao? Không bằng chúng ta đánh cuộc đi, ngươi nói cái tên tiểu sư đệ của ngươi và Lăng Tiêm Vân ai sẽ thắng hả?"

Trần Ám Hương không nói gì, vẫn cứ nhắm hai mắt.

"Không nói câu nào, được thôi, bây giờ ta đây sẽ đi giết Tống Xuân Đường."

Trần Ám Hương mở mắt ra, bình tĩnh nói: "Hắn sẽ thắng." Tống Xuân Đường là vai chính của thế giới này, đời trước đã thắng.

"Ồ…." Âm thanh ma tu ý vị thâm trường.

"Cho nên." Trần Ám Hương vươn tay, "Nếu ta thắng, tiền đặt cược của ngươi đâu?"

Ma tu dừng một chút: "Ngươi xác định hắn sẽ thắng như vậy sao?"

Động tác vươn tay của Trần Ám Hương dừng lại, y chỉ là thử một chút, không ngờ ma tu không tức giận, còn dùng đầu ngón tay chọt chọt lòng bàn tay y, năm ngón tay như có sinh mệnh mà di động, ước chừng qua mấy giây, ma tu đột nhiên áp sát lại gần đây, che bên tai y, nói: "Đương nhiên sẽ có phần thưởng nho nhỏ."

Dứt lời, Ma tu hóa thành một luồng sương đen tan đi.

Trần Ám Hương thở hổn hển một hơi, sau lưng đổ một mảnh mồ hôi, đành phải đi thay đổi bộ xiêm y sạch sẽ, lúc sửa sang lại vạt áo, y phát hiện trên cổ có một dấu vết bị nắm rõ rệt.

Cứ lộ ra ngoài rõ ràng như vậy không được, bị người thấy không giải thích được, y nhíu mi tìm một vòng, phát hiện ra một mảnh lụa trắng, vấn vài vòng lên trên cổ.

Tuy rằng có hơi kỳ quái, nhưng cũng đỡ hơn trước.

Khi xuống lầu, Trần Ám Hương vừa lúc gặp được Tống Xuân Đường quay về được mọi người vây quanh.

Đám người họ vừa vào cửa, trên mặt mỗi người tràn đầy tươi cười, Vân Hải Tiên Tôn cũng vẫn luôn khen Tống Xuân Đường.

Cũng không biết tại sao, bước chân xuống lầu của Trần Ám Hương ngừng lại, lẳng lặng nhìn chốc lát, liền xoay người trở về phòng.

Trong lòng y cũng rất vui, chỉ là chính mình lúc này mà qua đi, y như là kẻ lạc loài sẽ phá hỏng bầu không khí vui vẻ của bọn họ.

Vẫn là một mình một người đợi đi, y nhẹ nhàng đóng cửa.

Y vừa ngồi xuống không bao lâu, cửa đã bị đẩy ra.

"Sư huynh, huynh tỉnh rồi." Tống Xuân Đường bổ nhào lên mép giường, "Có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Trần Ám Hương lắc đầu, đột nhiên thấy tay Tống Xuân Đường vấn băng gạc: "Đệ bị thương sao?"

"Vết thương thôi à." Tống Xuân Đường thu tay vào trong tay áo.

"Để ta nhìn xem." Trần Ám Hương đè tay hắn lại.

“Thật đó, chỉ là vết thương nhỏ thôi." Tống Xuân Đường kiên trì dị thường mà không cho y xem.

Nhưng, y nhớ rõ ràng, là đời trước Tống Xuân Đường không có bị thương, hai người thậm chí còn nhờ một trận đấu này mà tiêu tan hiềm khích lúc trước, trở thành hảo hữu chí giao.

Y xốc tay áo lên trên một chút, mới phát hiện băng gạc cơ hồ vấn lấy hết toàn bộ cánh tay, như vậy chiều dài miệng vết thương căn bản không thể nào là vết thương nhỏ.

Tống Xuân Đường bị y nhìn không được tự nhiên, vội vàng rút tay về, nhìn thấy cỗ Trần Ám Hương mang vải lụa, liền hỏi: "Sư huynh tại sao lại vấn cái thứ này?"

"Chỉ là, chỉ là cổ có hơi lạnh." Trần Ám Hương rũ mắt xuống.

Lạnh? Mắt Tống Xuân Đường nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, rõ ràng mới vào thu, làm sao lại lạnh được?

"Hay là Dạ Vũ Tễ gạt ta?"

"Dạ Vũ Tễ?"

"Hắn nói huynh chỉ là ngất xỉu, sẽ tỉnh lại nhanh thôi." Tống Xuân Đường nói xong, xoay người định đi, "Ta đi tìm hắn."

"Không sao." Trần Ám Hương giữ chặt hắn, "Chỉ là, chỉ là ta bị trúng gió chút thôi."

Tống Xuân Đường bị y giữ chặt liền ngồi bên cạnh, ngoan ngoãn mà một câu cũng không nói.

"Đệ không cần đi tìm Dạ Vũ Tễ tính sổ." Trần Ám Hương nói, "Trên lôi đài, hắn sử dụng thủ đoạn nào cũng là bình thường."

"Sư huynh, huynh nói thay hắn sao? Rõ ràng hắn làm tổn thương huynh." Tống Xuân Đường rất ủy khuất, "Ta thắng, huynh cũng không vui vì ta sao."

"Ta….

ta rất vui."

Tống Xuân Đường ngẩng đầu, chỉ thấy Trần Ám Hương quay đầu đi, gương mặt có chút phiếm hồng, liền ôm chặt Trần Ám Hương, nói: "Ta biết, trong lòng sư huynh có ta."

"Khụ khụ." Chiết Liễu đứng ở cửa, xấu hổ mà hắng giọng nói.

Hai người nhanh chóng tách ra, Tống Xuân Đường xoay người cười chào hỏi: "Chào, Chiết Liễu sư huynh."

Chiết Liễu mỉm cười gật gật đầu, đi qua, hỏi Trần Ám Hương: "Thân thể cảm giác thế nào rồi? Sư tôn nói rất lo lắng cho huynh."

"Đã không đáng ngại." Trần Ám Hương.

"Vậy, cái kia…." Chiết Liễu gãi gãi cái ót, liếc nhìn Tống Xuân Đường, lại nhìn Trần Ám Hương, nhấp nhấp môi, trên mặt có chút khó xử.

"Cứ nói đừng ngại." Trần Ám Hương nói.

"Haizz…." Chiết Liễu thở dài một hơi.

Mạc Hà dựa ở cửa nói: "Cẩm Yên Cung phát thư mời đến, mùa hoa Tuyết Hồng Mẫu Đơn đã đến."

Ba chữ "Cẩm Yên Cung" vừa ra, sắc mặt Tống Xuân Đường lập tức đen thui.

"Tiểu sư đệ đừng nóng giận." Chiết Liễu vội vàng ở một bên hạ hỏa, hắn vẫn nhớ rõ cảnh tượng ngày đó tiểu sư đệ cõng đại sư huynh trở về, còn đem Dạ Vũ Tễ hành hung một trận rồi xách về, cho đến khi Dạ Vũ Tễ bảo đảm không có tổn thương đến đại sư huynh mới tha cho đối phương rời đi, "Không muốn đi chúng ta sẽ…."

"Vân Hải Tiên Tôn đã đồng ý rồi." Mạc Hà vội vàng nói.

Chiết Liễu nhanh chóng quay đầu lại, dùng khẩu hình hỏi: Chuyện khi nào vậy?

"Vừa rồi." Mạc Hà trả lời hai chữ.

"Ta còn chưa gặp qua Tuyết Hồng Mẫu Đơn, lúc trước chỉ nhìn thấy qua trên sách thôi." Trần Ám Hương trong mắt toát ra khao khát.

"Sư huynh muốn nhìn, vậy thì cùng đi thôi." Tống Xuân Đường rầu rĩ nói.

Lúc trên đường đụng phải Dạ Vũ Tễ, Trần Ám Hương phát hiện trên tay và trên đầu đối phương đều quấn vải, khi chào hỏi liền quan tâm hơn một chút: "Ngươi là chọc ai đây? Sao bị đánh đến nông nỗi này…." (buồn của Tễ chỉ là thi đấu thôi mà người ta có đụng chạm gì tới bảo bối của ai đâu đánh người ta đến cỡ đó tội ông Tễ thật sự:)))

Dạ Vũ Tễ cười hề hề, ánh mắt nhìn lướt qua Tống Xuân Đường phía sau y, khi đối diện tầm mắt âm trầm của người nọ, tươi cười càng lớn hơn vài phần: "Có lẽ là bị chó hoang ven đường gì đó cắn thôi."

_

Tác giả có lời muốn nói:

Cẩu cẩu Tống Xuân Đường ngoan: Sư huynh ~

Trần Ám Hương: Sờ sờ đầu.