Vết nứt lặng yên không tiếng động bị xé mở bên cạnh hắn, Natasha đưa Thanh Trường Dạ thứ hắn muốn, một khẩu súng gấp và một bình xịt thuốc độc.

Sau khi cảm ơn một tiếng, Thanh Trường Dạ tắt đèn đi về hướng phòng hạm trưởng.

Trước đây hắn phát hiện quyển nhật ký của người may mắn sống sót ở nơi này, xem xét tinh thần gần như mơ hồ trong ghi chép cuối cùng của đối phương, người sống sót lẽ ra đã phải mất khả năng đi lại xung quanh, nên cơ hội rời đi có khả năng xuất hiện nhất là ở gần phòng hạm trưởng.

Hắn vừa mới đẩy cửa phòng ra, nhân ngư nằm dựa trên cửa kính bên ngoài cười nhạt với hắn, đôi mắt đỏ tươi trông như đoá hoa anh túc nở đầu tiên sau cơn mưa.

【Em muốn đi đâu?】

Mặc dù đã có kính chống đạn ngăn cách, bởi vì không dựa vào sóng âm để truyền âm, mỗi một chữ nó nói đều rõ như ban ngày.

Thanh Trường Dạ đi từng bước về phía nhân ngư dựa trên tấm kính bên ngoài, xương quai xanh màu hoa tường vi trắng, ngực và thắt lưng rộng, ngón tay nó vẫn còn lưu lại giọt nước, dưới ánh trăng, nhân ngư xinh đẹp diễm lệ tựa bản sách tranh ma huyễn.

Cách một lớp kính, năm ngón tay Thanh Trường Dạ dán lên Siren.

"Rời đi."

Hắn cố tình nói thật chậm, bảo đảm chắc chắn nhân ngư có thể thấy rõ ràng khẩu hình của hắn.

Siren khẽ giật mình rồi đập một phát lên kính, ánh mắt nó loé lên một tia sửng sốt, theo sau là sự phẫn nộ cùng thứ gì đó khó nhận ra.

Kính chống đạn dưới một kích của nhân ngư xuất hiện vết rạn nhỏ, rõ ràng bị nó đập nát là chuyện sớm hay muộn.

Thanh Trường Dạ nhấn vòi phun sương.

"Có thuốc độc," Hắn ra hiệu Siren nhìn tầng sương mù tím hắn xịt xung quanh: "Đụng vào là chết."

Cứ thấy mình đê tiện bỉ ổi kiểu gì ý nhỉ.

Siren không để ý tới hắn, chỉ nhất quyết đập kính.

Khiến Thanh Trường Dạ ngạc nhiên là nhân ngư dưới biển có vẻ cũng muốn đi lên, tiếng hát như hải yêu dần dần dày đặc, từ âm lượng mà xem, càng ngày càng nhiều nhân ngư leo lên tinh hạm, Siren cũng ý thức được điểm ấy, nó nghiêng người sang, gầm gừ như uy hiếp về hướng đồng loại phía dưới.

Cửa phòng hạm trưởng đột nhiên bị một móng vuốt đẩy ra, trong mắt nhân ngư đuôi xanh hiện lên vẻ khát mãu, Thanh Trường Dạ nổ súng nhắm ngay đầu nó, trong nháy mắt não bị nổ, nhân ngư kia nhào tới người hắn, Thanh Trường Dạ phải bắt thêm phát súng nữa vào ngực nhân ngư đuôi xanh kia, suýt chút nữa hắn đã bị đối phương cắn.

Siren thấy vậy càng thêm lo lắng đập kính, máu nhỏ xuống theo ngón tay trắng bệch của nó.

【A Dạ!】Siren hiếm khi nôn nóng nói:【Mỗi khi trăng lưỡi liềm xuất hiện là kỳ đẻ trứng của tộc nhân ngư, trong ngày này mọi nhân ngư đều khao khát tìm kiếm một nơi có thể đẻ trứng, ta không ngăn được chúng nó --】

"Ừm, thế thì bụng tôi sẽ nổ mất hả?"

【Không, chúng nó sẽ giết em, xẻ em làm hai nửa, rồi đẻ càng nhiều trứng trên thi thể càng tốt.】

Thanh Trường Dạ thuận miệng hỏi: "Có cách giải quyết không?"

【Giao phối với ta trước mặt chúng,】Tay Siren chen vào từ khe kính chật chội, da thịt nó bị cào xước máu me đầm đìa, mà nhân ngư lại không thèm quan tâm:【Ta là tộc trưởng kế nhiệm, chúng nó không có tư cách động vào bạn đời của ta.】

Lại một con nhân ngư bò vào phòng hạm trưởng trong lúc Siren nói chuyện, lúc Thanh Trường Dạ nổ súng tấn công nó, Siren đập vỡ kính ngã xuống đất.

Độc Natasha cho dùng cực tốt, ngón tay bị thương của nhân ngư nhanh chóng biến thành màu đen, Thanh Trường Dạ chĩa súng vào Siren.

"Đừng cản tôi."

Hắn nhẹ giọng nói.

【Em cho dù có rời khỏi ta cũng không thể rời khỏi tinh hệ Nhân ngư,】Siren nhìn thẳng hắn, thuốc độc tựa hồ không hề ảnh hưởng gì đến nó:【Khắp nơi đây đều là nước biển, ngoại trừ nhân ngư còn có quái vật khác, em không đi được đâu.】

Luồng không khí bên ngoài trở nên hỗn loạn và nặng nề, tia sét màu tím đổ xuống từ trên bầu trời.

Thanh Trường Dạ liếc qua đại dương phía dưới tinh hạm, nhân ngư vốn dừng lại ở đó từng con biến mất không còn tung tích, một lỗ trắng [1] trông như xoáy nước lặng lẽ không một dấu hiệu xuất hiện trên mặt biển.

Hắn đã từng thấy cảnh tượng này, một lần nọ Natasha và Thanh Trường Dạ đi trộm một tên phú thương không nên trộm, đối phương dẫn theo một tinh cầu lính đánh thuê truy sát bọn họ đến sát biên giới tinh vân, trùng hợp có một lỗ trắng xuất hiện, Natasha liền không nói hai lời kéo hắn nhảy vào.

Sau đó hắn mới biết mạng nhỏ của hắn và cô gái điên khùng mới lượn một vòng quanh quỷ môn quan, mặc dù loại lỗ trắng tượng trưng cho sự hỗn loạn của thời gian và không gian này có thể khiến một người di chuyển từ nơi này tới nơi khác trong nháy mắt, nhưng lại không biết cuối cùng sẽ rơi xuống đâu, trong quá trình xuyên qua cũng có thể bị các loại vật chất vũ trụ đập chết.

A cảm thấy hai người bọn họ quá sức mạo hiểm, Natasha sống sót sau tai nạn lại không thèm quan tâm.

[1]: Nếu lỗ đen là hút vào thì lỗ trắng là đẩy ra, đại loại là ngược lại với lỗ đen.

Chi tiết các bác có thể xem ở đây:

"Tôi biết làm sao đây? Chỉ trộm hắn có 500 năm, nhìn bộ dạng lão già lấy mạng bắt người là biết trong lòng tuyệt đối có quỷ," Cô cười liếc Thanh Trường Dạ một cái: "Tôi làm vợ lớn, cậu làm vợ bé của hắn, ngày đêm sênh ca, nghe hay nhỉ?"

Nhớ tới đồng bạn, trên mặt hắn xuất hiện nụ cười chân chính hiếm thấy.

Siren vì độc mà không thể cử động, nhưng nó sẽ không chết, năng lực tự lành của nhân ngư trước giờ vẫn nghịch thiên, hắn không tin chưa từng ai thử đổ một lượng lớn chất độc xuống biển giết chúng nó, nhưng chúng nó vẫn sống.

Thanh Trường Dạ ngồi xổm xuống, hắn giữ lấy hàm Siren, đầu lưỡi thăm dò cọ xát môi nhân ngư, cuối cùng nó cũng chịu mở miệng, Thanh Trường Dạ cho nó một nụ hôn triền miên đến cực điểm.

"Bé cưng ngoan," Tay hắn giữ mông nhân ngư, vảy cá lạnh lẽo cứng rắn lướt qua lòng bàn tay, Thanh Trường Dạ bóp một cái tràn ngập ám chỉ: "Em thích nháy mắt khi em nói dối, nhớ sửa nha."

Đôi mắt đen của thanh niên tràn ngập tia sáng, dáng vẻ ngả ngớn lại kiêu căng khó thuần có thể dễ dàng dẫn dắt ra lòng chinh phục sâu thẳm trong lòng người.

Dục vọng trong mắt Siren càng lúc càng bùng cháy, nếu như tình huống cho phép, nghĩ cũng biết nó sẽ giáo huấn hắn thế nào.

Thanh Trường Dạ dùng thân súng nhấc hàm Siren, nòng súng chĩa thẳng vào hầu kết trên cổ nó.

Hiện giờ, hắn nắm giữ mạng của nó.

"Đừng quên ước định của chúng ta," Thanh Trường Dạ cười cười với nó: "Lúc nào gặp lại nhau nếu không muốn đưa mắt cho tôi, thì để tôi làm một lần, làm đến mức em chảy nước bọt luôn ấy."

Để phòng ngừa tai nạn, hắn bắn một phát vào đuôi nó.

"Hẹn gặp lại, Siren."

Hắn nhảy xuống từ khe hở nhân ngư đập ra, khe hở vừa đủ lớn, hắn tránh được tất cả độc trên kính, ngay phía dưới là vòng xoáy thời không chảy loạn, không kịp nghĩ nhiều, Thanh Trường Dạ bảo vệ đầu, tiến vào lỗ trắng.

Lần này hắn không may mắn như lần trước, đá vụn và cát bụi lăn lộn cực nhanh trong vòng xoáy thời không có thể chết người nếu không để ý, không ít nơi trên người hắn bắt đầu chảy máu.

Nhờ có thời gian xuyên qua không dài, nếu không lần này Thanh Trường Dạ thực sự phải bỏ mạng, hắn bị thương rất nặng, mở mắt cũng đặc biệt khó khăn.

Trong mông lung hắn nghe thấy có người lớn tiếng gào thét về phía hắn, tựa hồ bọn họ tìm cho hắn một bác sĩ.

Cảm thấy tạm thời an toàn, Thanh Trường Dạ ngất hẳn.

Khi mở mắt ra lần nữa, hắn phát hiện mình bị giam trong một chiếc lồng sắt to lớn.

Trên lồng sắt bọc một lớp nhung đỏ tươi, khiến cho hắn khó có thể thấy rõ cảnh tượng ngoài cũi, đồ của hắn đều bị lục soát, cho dù là súng hay là thuốc độc, kể cả máy liên lạc mini A chế tạo.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân, bên ngoài có vẻ hỗn loạn tưng bừng, có người gạt lớp nhung ra, người đàn ông trung niên vóc người to con thấy Thanh Trường Dạ tỉnh lại, lấy đèn pin chiếu vào mắt hắn.

"Quả không sai, là màu đen." Người đàn ông hưng phấn xoa xoa tay, dùng cánh tay đụng đồng bọn một cái: "Anh cũng thấy đúng không? Tóc đen! Mắt đen! Da hắn lại trắng như vậy, là hai màu ngài tiểu thư thích nhất, mắt và da của món hàng này nhất định có thể bán ra giá trên trời."

Món hàng? Buôn bán cơ thể người?

Nhớ tới ác ý mơ hồ trong ánh mắt những người đó trước khi hôn mê, Thanh Trường Dạ nhíu mày.

Hắn đúng là rơi xuống một nơi, mà không biết là loại hình buôn bán trái pháp luật gì, cụ thể những loại hàng hoá thế nào.

Kẻ đồng bọn cơ bắp thấy vậy cười toe toét: "Giá trên trời cũng có ích gì? Tôi với anh cũng chẳng được xu nào." Gã liếc nhìn khuôn mặt Thanh Trường Dạ: "Đáng tiếc cho khuôn mặt đẹp như vậy, thả vào khu nô lệ bên kia nuôi rồi bán lại, giá chắc chắn còn cao nữa."

"Thối lắm! Cuối trận đấu giá này mới thực sự là tiêu tiền như nước, đằng trước chỉ là khởi động thôi.

Huống hồ tôi cũng không nói mua hắn về nhất định phải lột da, mấy năm trước có người bắt một trùng tử về nuôi, anh nghĩ lại đi, tối ngủ ôm một con trùng tử..."

Thanh Trường Dạ mở miệng nói: "Tôi muốn uống nước."

Hắn hôn mê hơn nửa ngày, giọng khàn vô cùng.

Kẻ cơ bắp bắt đầu nói chuyện có vẻ cảm thấy hắn thật đáng thương, thuận tay đưa cốc cho hắn, Thanh Trường Dạ cắm đầu uống nước, kẻ cơ bắp thấy dáng vẻ hắn không chút hoang mang rất thú vị, lại nhịn không được lèm bèm: "Người anh em, nghe bọn họ nói cậu rớt xuống từ vòng xoáy thời không? Không tìm chết thì không chết, rơi vào ổ buôn lậu rồi, cậu đúng là không may mà, lần sau cậu cẩn thận hơn chút được không, vòng xoáy tuyệt đối không thể nhảy bừa --"

"Tôi không hối hận."

Lời của kẻ cơ bắp lắm lời bị Thanh Trường Dạ chặn trong họng, đồng bọn bên cạnh không đếm xỉa tới: "Đoán chừng hắn không có lần sau rồi."

"Hội đấu giá Emilia?"

Hắn tiến vào tinh hệ Nhân ngư khoảng đầu tháng 9, từ đầu đến cuối tốn 2 tháng.

Là một trong những hội đấu giá nổi danh nhất giữa các vì sao, hội đấu giá Emilia là hội đấu giá quy mô lớn duy nhất được tổ chức vào mùa đông, vì ngôi sao Emilia vốn nổi danh là "Tuyết quốc", lượng người tới vào mùa đông hàng năm không hề nghi ngờ là đứng trong top 5 toàn Liên bang.

Đối với người sành điệu một chút, so với việc du lịch ngắm cảnh, thứ càng khiến tâm trí người ta hướng về là đại hội đấu giá mỗi năm một lần, nên chính phủ địa phương mắt nhắm mắt mở đối với nhóm xã hội đen buôn lậu ở Emilia, qua năm này tháng nọ tạo nên chợ đen khổng lồ.

Trong tư liệu tứ đại hội đấu giá A tổng kết được, Emilia được A gọi đùa là "Hội đấu giá trong mơ", vì ở đây thời gian là tất cả, rất nhiều hàng hoá ngày thường bị Liên bang cấm đều sẽ lưu thông một cách quang minh chính đại.

Thanh Trường Dạ thấy kẻ cơ bắp gật đầu, vô cảm nhìn về phía chữ số lơ lửng bên người mình.

279 triệu năm.

Thời gian của hắn có nhiều đến nỗi có thể mua tất cả mọi thứ ở đây, mà hắn lại trở thành món hàng trong lồng.

Hai người này không thả tấm màn của hắn xuống, nhưng một lúc sau, một vài thiếu nữ xinh đẹp bước vào từ bên ngoài.

Trước khi mở lồng của hắn, các cô chích cho hắn một liều thuốc an thần, cầm đầu là một thiếu nữ cao chừng 1m8, cao gần bằng Thanh Trường Dạ.

Cô kéo Thanh Trường Dạ vào phòng bên cạnh bằng một tay, mấy cô gái khác cũng theo vào, các cô giống như người máy, trên mặt không có cảm xúc gì.

Đối với việc bị mấy thiếu nữ lột quần áo đến gần như lột trần, Thanh Trường Dạ xoắn xuýt một lúc thì thông suốt, mấy cô có thể là nhân viên phụ trách xử lý hàng hoá của phòng đấu giá, không biết các cô lấy nước thuốc gì mà chữa khỏi vết thương của hắn trong vài giây.

Thiếu nữ cao ráo ném cho Thanh Trường Dạ một bộ quần áo mới, một chiếc áo sơ mi và quần tây đơn giản, chờ hắn mặc xong, cô gái lấy ra một chiếc vòng cổ có khoá.

"Cúi đầu."

Giọng cô có hơi thô.

Những cô bé này không tạo thành sự uy hiếp với hắn, rút hết thời gian của các cô rồi rời đi rất đễ, điều phiền toái là nhân viên an ninh trong hội đấu giá.

Thanh Trường Dạ suy nghĩ chốc lát rồi hạ chiếc cô thon dài ưu nhã xuống, vòng sắt nặng nề khoá trên cổ hắn, tựa như khoá lại một con báo xinh đẹp.

"Chờ đọc đến số 100, thì anh ra ngoài," Trọng giọng cô gái cao ráo không có một chút tình cảm: "Ngoan ngoãn nghe lời, nếu không sẽ có người đập gãy chân anh."

Hắn trông có vẻ rất hợp tác: "Được thôi, tiểu thư."

Trước Thanh Trường Dạ có kiệt tác cuối cùng của một nữ hoạ sĩ khi còn sống, móng tay của vu bà.

Thậm chí còn có một thiếu nữ chân hươu nửa người nửa thú, thiếu nữ giống hươu bán được giá trên trời 200000 năm, người chủ trì đấu giá vui vẻ muốn chết, Thanh Trường Dạ nhìn con số kinh người lơ lửng cạnh mình, tâm tình có chút phức tạp.

Hắn cũng hơi muốn thiếu nữ hươu kia, đáng tiếc có tiền không có chỗ tiêu.

"Số 100!" Hắn nghe người chủ trì nói: "Số tiền mới đạt được lúc nãy là kỷ lục từ trước tới nay, liệu món hàng đặc biệt tiếp theo đây có thể tạo nên một kỳ tích mới không -- các quý ông, các quý bà, mọi người hãy xem!"

Cô gái cao ráo đẩy lưng hắn một phát, Thanh Trường Dạ bước lên sàn đấu giá nhung đỏ sẫm.

Từng động tác của hắn đều rất đẹp, cách thân thể hoạt động đều vô cùng tao nhã, xinh đẹp đúng mực, không thể không nói điều này đã giúp hắn cực nhiều trong việc câu những con mồi quyền cao chức trọng.

Thanh niên chân trần dẫm lên nhung đỏ, đường nét duyên dáng của hai chân như kem sữa ngưng tụ thành, dưới quần dài màu đen là một đoạn mắt cá chân duyên dáng hơi lộ ra.

Trên người hắn tựa hồ chỉ có hai màu trắng đen, mà môi lại cực kì hồng hào, hấp dẫn người ta nhất phải kể đến ánh mắt của hắn, tựa như một đầm nước u tối sâu thẳm, có thể kéo hồn người vào.

Ông chủ ngẩn người.

Phòng đấu giá Emilia đã rất nhiều năm chưa từng đấu giá người sống, cho dù có, thì cũng là kiểu người như thiếu nữ hươu.

Khác với đấu giá ở khu nô lệ, sau cùng thì hàng bán đấu giá vẫn thống nhất bị định nghĩa là hàng hoá, cho dù có là nô lệ được luật pháp Liên bang bảo hộ, người đi qua trận bán đấu giá này sẽ bị mất sạch quyền làm người.

Vì vậy bán đấu giá vật sống không chỉ là trọng tội bị luật pháp Liên bang cấm, mà còn phải đối mặt với hình phạt nghiêm trọng nếu bị bắt được, nhất là sau khi vua Liên bang nhậm chức, thì bắt tội buôn lậu càng nghiêm khắc.

Thanh niên trước mặt lại khiến nhóm điều hành của Emilia liều mình nhét vào cuối buổi đấu giá, rõ ràng là trông cậy hắn bán được giá cao.

Mà bản thân người thanh niên...!Đã có nhiều nhân vật lớn không hào hứng lắm phải nâng mắt lên vì hắn, không hề nghi ngờ, bọn họ đều ở đây chờ mong giá trị của người thanh niên này.

Thanh Trường Dạ lướt qua đại khái thời gian mà mỗi người trong phòng đấu giá có trên người, xong một vòng, hắn nở một nụ cười nhạt..