Ban đêm Lâm Dục có mơ màng tỉnh giấc một lần, giữa lúc ý thức mơ hồ cậu nhìn thấy một bóng người cao lớn ngồi bên cửa sổ.

Trong phòng không có ánh sáng, thân ảnh kia cũng không nhúc nhích, nhưng từ đáy lòng Lâm Dục vẫn biết được người nọ là ai, yên tâm chìm vào giấc ngủ mê man.

Sáng hôm sau Lâm Dục tỉnh dậy, cậu nằm trên giường, đôi mắt vô thức tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.

Hạ Trầm đang ngồi trên ghế, một tay vững vàng tựa lên trán, đôi mắt an tĩnh nhắm nghiền, hơi thở đều đặn.

Cậu chưa từng thấy người nào ngủ trên ghế mà vẫn giữ được tư thái ưu nhã như thế.

Lâm Dục hơi động lòng, hai chân cậu xỏ dép dưới chân giường, sau đó im hơi lặng tiếng đến gần anh.

Lông mi anh rất dài, gần như không có chút độ cong nào, toàn bộ phủ xuống tạo thành bóng mờ dưới mí mắt.

Ngay giây sau đôi mắt kia chợt mở ra, trong con ngươi đen như hắc diệu thạch phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của cậu.

Lâm Dục bị dọa lui về sau vài bước, mất tự nhiên tránh né ánh mắt của anh: “Tôi không có nhìn gì hết…”

“Vậy cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì?” Hạ Trầm thấp giọng cười, ung dung cất tiếng hỏi.

Lâm Dục lùi về mép giường: “Tôi chỉ thắc mắc chút thôi, sao cậu không ngủ trên giường?”

Hạ Trầm chống cằm nhìn cậu, cười như có như không: “Cậu không mời sao tôi dám tự ý lên giường chứ?”

“Tôi đâu có bảo cậu ngủ một giường với tôi!” Lâm Dục liếc anh: “Chẳng lẽ nhà trọ này không có nổi căn phòng nữa à?”

“Chẳng phải là tôi…” Hạ Trầm đứng dậy khỏi ghế: “Lo đêm cậu ngủ lại mơ thấy ác mộng à?”

Lâm Dục ngẩn người mất mấy giây mới phản ứng lại, trịnh trọng nói cảm ơn với anh: “Hạ Trầm, cảm ơn cậu đã ở cạnh tôi nhé.

“Không cần cảm ơn.

” Hạ Trầm đưa tay vuố/t ve đỉnh đầu cậu: “Rửa mặt trước đi, tôi đi mua bữa sáng.

Nửa tiếng sau, Lâm Dục vừa lau tóc vừa bước ra từ phòng tắm, trên khuôn mặt tái nhợt cuối cùng cũng nổi lên một chút hồng hào.

“Lâm, Dục.

” Lâm Hựu Khiêm dè dặt thò đầu vào: “Cậu thấy, thấy trong người sao rồi?”

“Tạm ổn.

” Lâm Dục nâng mắt nhìn cậu ta: “Hạ Trầm đi mua bữa sáng rồi, lát nữa cùng ăn đi.

Lần đầu cậu hấp thụ hắc khí là lúc còn quá nhỏ, phải ngủ mê man mấy ngày đêm, một thời gian rất lâu sau đó cũng không khôi phục lại nguyên khí.

Có lẽ do bây giờ cậu đã trưởng thành, cơ thể không còn yếu ớt như trước nữa nên chỉ cần ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy cũng chỉ thấy hơi mệt chứ không quá khó chịu như trước nữa.

“Vậy, vậy thì tốt.

” Lâm Hựu Khiêm thở phào nhẹ nhõm, từ từ đẩy cửa ra đi về phía Lâm Dục: “Lâm Dục, câu, cậu rất thân với Hạ, Hạ Trầm sao?”

“Có thể coi là vậy.

” Lâm Dục suy nghĩ một chút: “Cậu ấy là bạn cùng phòng của tôi, cũng đối xử với tôi rất tốt.

“Nhưng, nhưng mà các cậu cũng mới biết nhau có một tháng…” Lâm Hựu Khiêm bồn chồn, lời nói cũng trở nên lắp bắp: “Vẫn chưa, chưa biết được cậu ta rốt cuộc là, là loại người gì!”

Tay Lâm Dục đang lau tóc hơi dừng lại một chút, cậu không biết tại sao Lâm Hựu Khiêm lại kích động như thế, đang định giải thích cho cậu ta hiểu rằng mình và Hạ Trầm có hơi đặc biệt thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

Hạ Trầm đứng ngay cửa, nở nụ cười: “Chào buổi sáng, bữa sáng tới rồi đây.

Không biết anh đã đến đây từ lúc nào, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu rồi.

Thân thể Lâm Hựu Khiêm cứng đờ, cậu ta không quay lại cũng có thể cảm nhận được áp lực khủng bố từ người kia ép tới.

Sau khi ăn sáng xong, ba người đến thôn Trần gia mà tài xế quỷ đã nhắc tới.

Thôn Trần gia, nghĩa y như tên gọi, tất cả mọi người ở đây đều mang họ Trần, cũng chính là quê của Trần Sâm Sâm.

Họ không cần hỏi đường, Lâm Dục dựa theo khung cảnh từng thấy trong ký ức mà tìm được đến một gian nhà nhỏ lợp ngói xập xệ.

Trước gian nhà ngói có một bóng người nhỏ bé còng lưng đang đứng yên nhìn về phía trước, tựa như đang ngóng trông một người mãi không bao giờ trở lại.

“Bà cụ ơi, sao cụ lại đứng đây nữa rồi!” Bỗng lúc này có một người phụ nữ trung niên vội vã đi tới đỡ lấy tay bà cụ, nói to: “Chẳng phải đã nói với cụ rồi sao, tiểu Sâm ở trường bận lắm, Quốc Khánh sẽ không về được đâu!”

“Không về sao…” Bà cụ vẫn cố chấp không chịu dời bướ: “Đêm qua tôi mơ thấy tiểu Sâm, nó nói với tôi là nó muốn về nhà mà…”

Túi đeo sau lưng Lâm Hựu Khiêm đột nhiên rung lên, trong Tỏa Hồn Kính như phát ra tiếng kêu gào.

Lâm Dục bước về phía bà cụ, mở miệng gọi: “Bà ơi.

“A?” Bà cụ nhìn cậu bằng đôi mắt đục ngầu mà từ ái: “Cháu là đứa nhỏ nhà ai đây?”

“Cháu là Lâm Dục, là bạn học của Trần Sâm Sâm.

” Lâm Dục nói to giới thiệu bản thân.

“Cháu là bạn tiểu Sâm?” Bà cụ xúc động nắm tay Lâm Dục, nhìn ngó sau lưng cậ: “Tiểu Sâm đâu rồi? Tiểu Sâm không về cùng cháu sao?”

Tam tẩu nãy giờ đứng một bên bỗng hoảng hốt vội khua tay với cậu.

“Trần Sâm Sâm có việc bận rồi, tạm thời không về được.

” Lâm Dục cười: “Nhưng cậu ấy nhờ chúng cháu đến thăm bà.

Bà cụ sau khi nghe họ là bạn học Trần Sâm Sâm thì cuối cùng cũng chịu quay về nhà, hai tay run rẩy rót trà cho họ.

“Mọi người quanh đây vẫn không dám nói cho bà cụ biết chuyện tiểu Sâm không còn nữa.

” Trần Tam tẩu thở dài : “Thân thể bà cụ đã không tốt rồi, chỉ còn cháu trai để dựa dẫm vào mà thôi, giờ cháu trai không còn nữa bà cụ biết sống thế nào đây…”

Hạ Trầm nhẹ giọng nói: “Chúng cháu đến đây là để giúp bà cụ.

Trần Tam tẩu lau đi giọt lệ bên khóe mắt, giọng nói mang theo oán trách: “Đứa nhỏ tiểu Sâm này sao lại bất hiếu như thế.

Bà cụ khổ sở nuôi lớn nó, vất vả lắm mới thi đậu đại học danh tiếng, cứ tưởng khổ cực đã qua rồi, thế mà nó lại nhảy : ”

Có lẽ kiêng kỵ người đã mất, mấy từ cuối cùng Tam tẩu cũng không nói nữa.

Lâm Dục lặng im một lát rồi nói: “Tam tẩu, Trần Sâm Sâm trước khi mất có lời để lại cho bà cụ, cháu muốn nói chuyện riêng với bà vài câu.

“Được được được…” Trần Tam tẩu xoay người đi ra ngoài: “Lát dì lại quay sau.

Sau khi trong phòng chỉ còn lại bọn họ, Lâm Hựu Khiêm lấy Tỏa Hồn Kính từ trong túi ra.

Sau khi xé bỏ lá bùa trên mặt kính, một luồng hắc khí bay ra ngoài rồi ngưng tụ thành một bóng người trong không khí.

Mấy người có mặt ở đây, có người không nhìn thấy gì thật, cũng có người giả vờ không nhìn thấy.

“Bà ơi.

” Lâm Dục tiến lên phía trước đỡ bà cụ ngồi xuống bên bàn: “Trần Sâm Sâm ở trường rất tốt, cậu ấy nhờ cháu chuyển lời cho bà rằng, dù có ở đâu thì trong lòng cậu ấy vẫn luôn nhớ bà.

“Đứa nhỏ này…” Bà cụ nở nụ cười, những nếp nhăn do năm tháng để lại trên mặt dường như càng sâu hơn: “Bà biết đám trẻ các cháu lúc nào cũng bận rộn, lúc nào vui vẻ mới nhớ đến bà già này… Khi nào quay về cháu bảo tiểu Sâm đừng có lo lắng cho bà, bà ở nhà không có chuyện gì, nó không cần lo đâu nhé… Nhưng mà bận đến mấy cũng phải giữ sức khỏe, phải ăn nhiều cơm… Đúng rồi, trời sắp lạnh rồi, mấy hôm trước bà khâu cho nó cái áo bông, định lúc nó về thì đưa nó mang theo…”

Bà cụ kéo Lâm Dục dặn dò không biết bao nhiêu chuyện, Trần Sâm Sâm đứng một bên nhìn.

Trong đôi mắt trống rỗng của cậu ta không ngừng chảy ra huyết lệ, rơi thành vũng trên mặt đất.

Cậu ta hận mình có mắt không tròng, không biết nhìn người, kẻ xấu xa lại nghĩ rằng đó là người tốt.

Bà cụ nói một lúc lâu mới phát hiện mình quá nhiều lời, vội vã ngừng câu chuyện: “Mấy đứa đã ăn cơm chưa? Cứ ngồi đây để bà nấu cơm cho các cháu ăn.

“Bà ơi không cần đâu.

” Lâm Dục lắc đầu, lấy ra một phong bì thật dày đưa cho bà cụ: “Tiểu Sâm còn nhờ cháu mang cái này cho bà, bà đợi khi nào chúng cháu đi rồi hẵng mở ra xem.

Bà cụ mặt mày rạng rỡ nhận lấy phong bì, bàn tay khô gầy vuố/t ve lớp giấy giống như đang vuốt gò má cháu trai vậy.

Thân hình nát bươm trong nhà lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy khôi phục lại, bộ dạng máu thịt mơ hồ đáng sợ dần biến mất, để lộ khuôn mặt thanh tú sạch sẽ.

Trong chớp mắt, Lâm Dục bỗng nhớ về cái hôm mưa to như trút nước ấy.

Lúc đó cậu đang đứng trước hành lang khu giảng đường nhìn trời mưa to.

Trong lúc vẫn còn ngơ ngẩn không biết làm gì thì có một chiếc ô màu đen chìa ra trước mặt.

Cậu theo cán ô nhìn sang thì bắt gặp đôi mắt ngượng ngùng.

Chủ nhân của đôi mắt hơi mím môi, nhỏ giọng nói: “Cho cậu mượn đó.

Lâm Dục nhận ra đây chính là bạn cùng lớp mình, nhưng không hiểu tại sao cậu ta lại cho mình mượn ô.

Thấy cậu mãi không phản ứng, Trần Sâm Sâm lấy hết dũng khí nhét ô vào tay cậu: “Mưa sẽ không tạnh ngay đâu, sức khỏe cậu lại không tốt, không nên dầm mưa.

Lâm Dục hơi buồn cười, lẽ nào mọi người đều cho rằng cậu thể yếu nhiều bệnh?

Cậu chưa kịp nói hay mình cùng nhau che ô về thì Trần Sâm Sâm đã xoay người chạy vào màn mưa rồi.

Mưa to nhưng cậu ta vẫn dầm mưa để nhường ô cho người khác.

Trong mắt Lâm Dục, thân thể Trần Sâm Sâm dần trở nên trong suốt, đôi mắt bình lặng mà đau thương của cậu ta như muốn nói: “Cảm ơn cậu, Lâm Dục…”

Lâm Dục nhắm mắt lại ổn định cảm xúc phức tạp trong lòng.

Từ sau lưng có một bàn tay nắm lấy tay cầm túi xách của cậu, nhẹ nhàng nhéo một cái như an ủi.

Một lát sau, Trần Tam tẩu sang đây lần nữa, Hạ Trầm chủ động gọi dì một tiếng.

“Mấy đứa ăn cơm chưa?” Trần Tam tẩu lau lau nước trên tay vào tạp dề: “Dì vừa nấu cơm xong, không chê thì sang nhà di ăn miếng cơm đi.

“Cảm ơn ý tốt của dì, nhưng chúng cháu phải đi rồi.

” Hạ Trầm cầm điện thoại lên: “Phiền dì cho cháu số thẻ ngân hàng, sau này cháu sẽ định kỳ chuyển một số tiền sang, đành nhờ dì chăm sóc bà cụ giúp cháu vậy.

Tam tẩu ngẩn người, sau đó liên tục xua tay: “Không không không, cháu không cần nói dì cũng sẽ chăm sóc bà cụ, không cần chuyển tiền cho dì đâu!”

“Bà cụ không có thu nhập gì, sau này cũng sẽ sinh bệnh vặt cần dùng đến tiền mà, dì nói đúng không?” Hạ Trầm nói vô cùng từ tốn, bất giác khiến người ta tin phục.

Trần Tam tẩu do dự nói: “Mấy đứa cũng là học sinh thì lấy tiền đâu ra chứ?”

“Đã nhận giúp đỡ thì hết lòng báo đáp.

” Hạ Trầm khẽ mỉm cười: “Dì yên tâm, tiền của chúng cháu rất trong sạch.

Trần Tam tẩu bị thuyết phục thành công, về nhà tìm thẻ ngân hàng.

Sau khi dì đi khỏi, Lâm Dục thắc mắc: “Sao cậu lại đổi thành định kỳ chuyển tiền?”

“Chẳng phải nếu cho một khoản tiền lớn như vậy thì sau này dì ta vẫn sẽ cố gắng chăm sóc bà cụ sao?” Hạ Trầm cong ngón tay thon dài cọ cọ chóp mũi xinh xắn của Lâm Dục: “Tiểu thiếu gia của tôi à, đừng xem thường bản chất con người.

Động tác của anh vừa tự nhiên vừa thân mật, giống như đã làm vậy rất nhiều lần rồi.

Trái tim Lâm Dục hơi run lên, cả ngón tay cậu cũng hơi tê dại.

Thật lạ là, cậu không hề muốn tránh.

------oOo------.