Quản lý thấy Giản Nhiêu Không tới tiếp khách thì đi pha cho mỗi người một tách cà phê.

Trì Yến Hành nhìn hai người đang bắt tay: “Cậu Giản hôm nay tới thị sát công việc nhỉ?”

Giản Nhiêu Không giờ mới phản ứng lại, thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm Ngu Tố, nở nụ cười: “Không không, hôm nay tôi tới chọn quà cho bác sĩ Ôn, sắp sinh nhật anh ấy rồi.”

Trì Yến Hành ồ một tiếng: “Ôn Biệt sẽ rất vui.”

Ngu Tố ngồi cạnh bỗng tỉnh cả người: “À… Anh chính là đóa hoa đào của bác sĩ Ôn?”

Giản Nhiêu Không: “Hoa…Đào?”

Trì Yến Hành xoa xoa đầu Ngu Tố: “Xin lỗi, em ấy không hề có ác ý đâu, chỉ không hiểu lắm về ý nghĩa của từ ngữ thôi.”

Giản Nhiêu Không không để bụng: “Không sao, Ngu tiên sinh đáng yêu lắm.”

Trì Yến Hành đáp: “Cậu Giản cứ chọn quà đi nhé? Tôi cùng em ấy đi dạo một lúc.”

Giản Nhiêu Không thức thời, cà phê cũng không uống: “Tổng giám đốc Trì cứ thoải mái, đơn hàng hôm nay miễn phí, coi như quà gặp mặt của tôi dành cho Ngu tiên sinh.”

Đều là dân kinh doanh với nhau nên không so đo vài món nho nhỏ này, Trì Yến Hành gật đầu: “Ôn Biệt sáng nay nộp đơn xin rút khỏi dự án, tôi từ chối rồi.”

Giữa người thông minh với nhau có qua có lại, Giản Nhiêu Không nói xong thì không dám làm phiền thế giới hai người thêm, chưa đi hai bước thì thấy Omega mảnh mai kia nói: “…Cứ nghĩ con người diện mạo không đẹp lắm, hiện tại gặp qua đều là anh đẹp trai…”

Alpha đưa lưng về phía Trì Yến Hành nheo mắt.

Ngu Tố đi lượn cả cửa hàng chẳng mua được gì, chỉ chọn một cái hộp nhỏ nạm trân châu, trang trí hình hoa bối mẫu.

Trì Yến Hành hỏi cậu muốn thứ này làm gì, Ngu Tố chỉ đưa ngón tay lên môi ra dấu im lặng: “Bí – mật.”

Tiên cá bé nhỏ mình nuôi trong nhà có bí mật của chính mình, Alpha có lòng chiếm hữu cực cao không biết nên bày ra vẻ mặt gì. Nhưng không sao, đối phương vui vẻ tại thế giới này mới là chuyện quan trọng nhất.

“Vẫn muốn chơi chứ? Chán rồi thì chúng ta về thẳng nhà, không quay lại văn phòng.”

Ngu Tố vốn định ngoan ngoãn đồng ý, nhưng chợt nhớ ra thứ gì: “Trì Yến Hành ơi… Nơi này có cửa hàng ấy không?”

“Cửa hàng nào?”

Ngu Tố vừa đi vừa nói: “Chỗ bán mấy cái nhão nhão dính dính…”

Alpha: “…”

“Cái gì nhão nhão dính dính?”

Ngu Tố nhìn sắc mặt người nọ, chẳng hiểu anh đang nghĩ gì rồi. Nhưng đuôi quan trọng, cậu vứt sạch mặt mũi nói tiếp: “Tiệm mỹ phẩm mà đẹp trai xinh gái thích nhất ấy, hôm trước em tra thử rồi, thứ em muốn chắc chắn sẽ có!”

Trì Yến Hành thả lỏng, thì ra là tiệm mỹ phẩm… Anh còn tưởng Ngu Tố tiếp thu phải kiến thức kì quái gì cơ…

“Tầng dưới có đấy, em tính mua cái gì?”

Ngu Tố nói ra cũng nhẹ cả người, mặt mày ủ rũ: “Haiz… Muốn mua mặt nạ rong biển, đuôi lâu lắm rồi không chăm chút, trong người không vui.”

Ngu Tố nhắc tới cái đuôi, Trì Yến Hành cũng trở nên kích động một cách khó hiểu.

“Phương thức chăm sóc là đắp mặt nạ?”

“Đúng rồi.” Ngu Tố chớp mắt, “Không bị xô lên bờ, sớm đã dùng hết chỗ dự trữ dưới đáy biển…”

Trì Yến Hành xoa xoa ngón tay.

“Được rồi, em muốn mua nhiều hay ít?”

“Dùng đơn vị do của con người… Chắc là hai thùng lớn?”

Anh đẹp trai muốn mua hai thùng mặt nạ rong biển trực tiếp được đẩy tới gian hàng nhỏ của tiệm mỹ phẩm.

Nhân viên bán hàng đẩy cửa giới thiệu: “Thưa tiên sinh, tất cả những loại chúng tôi có đều ở đây hết ạ, không chỉ có rong biển mà còn có nguyên liệu gốc thực vật khác, đều là loại tốt.”

Nhân viên sớm đã quen với việc Omega nam thích chăm sóc vẻ bề ngoài: “Nhưng hạn sử dụng rất ngắn, mua về phải sử dụng luôn nên chúng tôi kiến nghị ngài nên mua từng hũ nhỏ một ạ.”

Đối với khách VIP không hề thiếu tiền dạng này, nhân viên bán hàng tiếp xúc với đủ loại người giàu có rất tự tin, không hề lừa gạt.

Trì Yến Hành chưa kịp nói gì, Ngu Tố lên tiếng: “Không sao không sao, đóng gói hết cho tôi, mặt bự tốn nguyên liệu.”

Nhân viên bán hàng nhìn khuôn mặt bé nhỏ bằng lòng bàn tay của Ngu Tố: “…”

Alpha đứng ra nói cho Omega nhà mình: “…Em ấy không hay ra ngoài, mấy thứ này tự đi chọn nên muốn mua nhiều một chút. Cô gói hết vào đi, có bao nhiêu mua hết.”

Trì Yến Hành nghĩ tới đuôi cá của Ngu Tố, hai túi to chắc miễn cưỡng dùng được hai lần.

Nhân viên bán hàng mê mang, sau đó vẫn gọi cho nhân viên phụ trách dưới kho vẻ mặt cũng mê mang không kém đi đóng hàng.

Ngu Tố đạt được ước nguyện mắt lấp lánh: “Cảm ơn anh nhé, tối nay về đắp luôn!”

Hai người càn quét tiệm mỹ phẩm, Trì Yến Hành giúp Ngu Tố xách túi mặt nạ rong biển.

“Hôm nay vui ghê. Đây là thứ em thích nhất nên không thể đợi nhân viên giao hàng được, cứ phải cầm trong tay cho chắc, vất vả cho anh rồi…”

Ngu Tố ôm lấy cái rương nạm đá nhỏ trong tay.Trì Yến Hành nhìn một cái: “Tôi vất vả như vậy có được thưởng không?”

Ngu Tố nghiêng đầu: “Thưởng gì?”

Trì Yến Hành nói nhỏ: “Để tôi sờ đuôi cá của em, thế nào?”
“Rất xin lỗi Giản tiên sinh, hàng trong tiệm đã bán hết rồi ạ…”

Giản Nhiêu Không nhíu mày: “Bán hết là sao? Không phải tiệm có kho hàng chữa cháy à?”

Nhân viên bán hàng vẻ mặt đau khổ: “Có ạ, nhưng hai vị ban nãy đã quét sạch…”

Giản Nhiêu Không dừng lại: “Ai mua nhiều mặt nạ rong biển vậy?”

“Là hai vị có dung mạo rất đẹp. Alpha vóc dáng cao lớn mua cho Omega bé nhỏ nhà mình, xin ngài hãy chuyển lời nếu Ngu tiên sinh đặt hàng thì tôi sẽ đưa tới tận nơi.”

Nhân viên bán hàng vội hứa hẹn, đây chính là khách VIP lâu năm không thể đắc tội.

Giản Nhiêu Không không muốn làm người khác khó xử, giãn mặt mày ra: “Không sao, có người chuyển hàng là được, vẫn địa chỉ cũ.”

“Vâng vâng…”

Nhân viên dẫn Giản Nhiêu Không ra ngoài, Trì Yến Hành và Ngu Tố cũng chuẩn bị đi khuất.

Cô nàng hô lên: “Chính là hai vị kia ấy ạ!”

Giản Nhiêu Không ngẩng đầu.

Cái người nổi danh là đóa hoa cao lãnh trong giới giờ đi trước xách hai túi mặt nạ lớn, Omega bé nhỏ bên cạnh cười hì hì ôm một cái hộp tinh xảo vừa đi vừa nói.

Giản Nhiêu Không ra ngoài rút điện thoại.

“Ba à, con đây. Thứ ba muốn bán hết mất rồi, con đã dặn mai họ mang hàng mới tới… Vâng, vừa từ cửa hàng về, tiện thì qua…”

Trong điện thoại nói gì đó, Giản Nhiêu Không vâng dạ đáp lại: “Không sao, con sẽ không nhìn sai người. Anh ấy là một bác sĩ, cũng là một Omega tốt, có cơ hội sẽ làm xét nghiệm độ xứng đôi.”

Điện thoại sắp cắt, Giản Nhiêu Không vội nói: “Hôm nay xong việc con sẽ về nhà, ba nhớ gọi cả cha về nhé, con có việc muốn nói cho hai người.”

“Vâng, con cúp máy đây.”

Giản Nhiêu Không cất điện thoại vào, nhìn bóng hai người nọ khuất sau cầu thang.
Về tới biệt thự trên núi.

Chú Hà ra mở cửa cho hai người họ, nhìn Trì Yến Hành: “Chúc tiên sinh buổi chiều tốt lành, buổi chiều nay đi dạo vui chứ ạ?”

Trì Yến Hành gật đầu: “Đồ mua về đã gửi về rồi nhỉ?”

Quản gia nở nụ cười: “Đến sớm hơn ngài vài phút, xe giao hàng vừa mới đi xong.”

“Đồ bên trong chú tạm thời đừng dỡ ra vội, Ngu Tố tự sắp xếp.”

Quản gia nhận lấy hai túi đồ trên tay Trì Yến Hành: “Đây là…”

“Dùng cho đuôi của Ngu Tố, chú mang lên phòng tôi đi.”

Ông thấy hai vị trẻ tuổi nhà mình thân mật như vậy thì cực kì vui mừng: “Ngu tiên sinh sẽ hiểu tâm ý ngài.”

Trì Yến Hành không nói gì. Đường đi vừa dài vừa gian nan, chung một ổ chăn đã khó chứ đừng nói đến được chạm vào đuôi của cá nhỏ.

Ngu Tố đi trước không nghe thấy gì, đứng trước cầu thang xoắn ốc chần chừ một lúc, cuối cùng xoay người lại vươn hai tay gọi Trì Yến Hành: “Trì Yến Hành, tới ôm em đi.”

Chú Hà cũng bật cười, chỉ có mỹ nhân ngư mới dám sai Alpha trội như tiên sinh như xe lăn di động của mình.

Chân Ngu Tố không đi lại nhiều nên khó tránh khỏi nhức mỏi, bữa tối là Trì Yến Hành mang lên cho.”Thế nào, đỡ mỏi chưa?”

Ngu Tố nuốt một thìa cháo đậu xanh: “Vẫn cứ nhức nhức mỏi mỏi, đêm nay đắp mặt nạ xong chắc ngủ một giấc dưới bể bơi mới khá lên được mất.”

“Cần phải xuống tận bể bơi à? Tối có sợ lạnh không?”

“Đáy biển còn lạnh hơn, sớm đã quen rồi nên không sao đâu.”

Trì Yến Hành trầm ngâm mất một lúc: “Hồ cá trước kia đều được xây từ đá tốt nhất, đám cá nuôi qua chỗ khác nên chú Hà cũng dọn dẹp rồi, không gian rộng bằng nửa ban công, buổi tối còn có thể ngắm trăng, em thấy ổn không?”

Ngu Tố ngồi trên sofa trong phòng ngủ khuấy khuấy cháo trong bát: “Ở địa bàn của anh rồi chạy sao nổi, anh gấp cái gì?”

Alpha nọ giật giật khóe môi: “Em xuống đó thì tôi sẽ nhịn không nổi nửa đêm bò dậy xuống xem dẫn đến nghỉ ngơi không tốt, nghỉ ngơi không tốt sẽ không thể tập trung làm việc, không làm nổi thì không nuôi nổi em đâu, tới lúc ấy thì mặt nạ rong biển hộp bé xíu cũng mua không nổi nữa.”

Trì Yến Hành níu giữ Ngu Tố bằng lời nói dối sứt sẹo, Ngu Tố thì nghe lọt đúng một câu.

Ngu Tố nheo mắt “à” một tiếng: “Non nửa tháng luôn có cảm giác bị theo dõi, thì ra là vậy ha? Nuôi cá nuôi luôn bệnh nghề nghiệp, nuôi đám cá hoang cũng nửa đêm bò dậy xem, giờ nuôi mỹ nhân ngư cũng nửa đêm bò dậy xem?”

“… Hồi xưa nuôi cá là lòng phiền muộn không ngủ nổi.”

Ngu Tố lại ừm ừm hai cái cho có: “Giờ thì sao?”

“Giờ thì vui vẻ đó. Ngu Tố của tôi xinh đẹp như vậy, nhân loại trụi lủi như tôi không thể thưởng thức sao?”

Trì Yến Hành ngày càng học được cách dỗ ngọt Ngu Tố, quả thực đã chọc đúng tiếng lòng Ngu Tố rồi. Mỹ nhân ngư xinh đẹp quả nhiên buông chén cháo: “Được rồi, đắp mặt nạ ở ban công cũng được, đắp xong thì ngủ luôn, anh yên tâm chưa?”

Trì Yến Hành ừ một tiếng.

Có thứ mong chờ thì thời gian dường như trôi qua chậm hơn hẳn, chờ mặt trời khuất núi Ngu Tố mới hỏi quản gia: “Đồ của cháu Trì Yến Hành vứt đâu rồi ạ?”

“Tất cả đều đã xếp gọn ngoài ban công, nước cũng đã được đổ đầy, chỉ chờ ngài tiến vào thôi.”

“Cần ôm qua không?”

“Không được” Ngu Tố xua tay, lướt qua Alpha rồi dừng bước,”Lần trước chưa kịp cởi đồ.”

Trì Yến Hành im lặng lắng nghe.

“Anh đi ra chỗ khác đi đã, lần này sẽ sửa sang lại rồi mới vào bể.”

“…”

May đây là khu biệt lập.

“….Được rồi.” Alpha xoay người, “Tôi không nhìn, em cởi đi.”

Ngu Tố ít nhiều cũng khẩn trương vì đáp ứng cho người ta chạm vào đuôi… Từ lúc hiểu chuyện tới giờ chưa từng đâu nhé.

Tiếng vải vóc ma sát truyền tới. Mắt Trì Yến Hành tối lại, Ngu Tố thì nhìn không thấy vẻ mặt nguy hiểm như sói đói kia….

Không quá vài phút, bùm một tiếng, Trì Yến Hành đợi vài giây mới quay lại hỏi: “Được chưa em?”

Ngu Tố ùng ục thổi bong bóng như đáp lại.

Anh thong thả bước lên. Dưới đất xếp đầy chai chai lọ lọ mặt nạ rong biển, mỹ nhân ngư bé nhỏ của anh vẫn đang loai hoay xoay người trong hồ cá.

Ngu Tố trong làn nước vẫy vẫy đuôi, dùng vây đuôi đưa cho anh một mảnh vải trắng.

Alpha: “Cái gì đây?”

Ngu Tố ngoi lên: “Cởi truồng ngại lắm, vẫn phải mặc quần lót, anh cầm giúp em đi…”

(TBC)