Khi nhìn thấy tên người gọi là Kỷ Ngôn Tín, phản ứng đầu tiên của Thích Niên là nhìn bốn phía xung quanh. Xung quanh đều là những gương mặt xa lạ, hoặc đang nhỏ giọng trò chuyện với nhau, hoặc đang cao giọng cười đùa. Huống chi, giờ này anh đã ở Mỹ, không có khả năng xuất hiện ở đây.

Thích Niên tự giễu bản thân đa nghi, những vẫn không nhịn được mà suy đoán. Dù sao cú điện thoại này...cũng quá là khéo.

Kim Hiến Dự nói đã đời, miệng trở nên khô khốc. Uống miếng nước thấm giọng, thấy Thích Niên nhìn chằm chằm điện thoại ngây người, cậu ta thắc mắc hỏi: "Không nhận à?"

Lúc này Thích Niên tỉnh táo lại, quơ quơ điện thoại: "Mình ra ngoài nhận điện thoại một chút." Dứt lời, cô không cho cậu ta cơ hội nói chuyện mà cầm điện thoại đi thẳng ra ngoài.

Sắp qua năm mới, cái rét của mùa đông đã đến độ cắt da cắt thịt, cơ thể như vật dẫn cho gió lạnh lùa từ tứ phía, lạnh ghê gớm.

Thích Niên không mặc áo khoác cũng không mang, vừa bước ra khỏi quán ăn một bước đã bị gió lạnh thổi đến run rẩy, mặt mũi trắng bệch. Run rẩy đi ra ngoài, Thích Niên cầm di động đến chỗ bác giữ xe đang ngồi để tránh gió: "Thầy, thầy Kỷ ạ."

Kỷ Ngôn Tín đang chuẩn bị tắt điện thoại, vừa đưa điện thoại xuống thì nghe thấy giọng nói run run vì lạnh của cô. Anh nhíu mày, đặt điện thoại lại lên tai: "Ở đâu?"

Thấy bác giữ xe quan sát mình, Thích Niên cười ngại ngùng rồi đưa lưng chắn gió: "Em...em đang ở ngoài ăn cơm cùng bạn."

"Có thời gian rảnh không?" Kỷ Ngôn Tín hỏi.

Tiếng gió quá lớn, Thích Niên nghe không rõ giọng nói của Kỷ Ngôn Tín. Vì vậy cô bắt đầu hối hận... Vì sao nhà vệ sinh có vài bước mà không vào đó nghe, bên ngoài quán ăn chẳng khác gì tự mang vạ.

Cô thở ra một hơi, gật đầu: "Dạ có."

Ngón tay nắm bút của Kỷ Ngôn Tín nhẹ nhàng xoay một cái, giọng điệu thảnh thơi: "Tôi có một văn bản tài liệu khẩn cấp bị rơi ở trong nhà, có thể phiền em fax qua cho tôi không?" Anh giải thích: "Thiệu Túy cũng không ở trong nước, chỉ có em..."

Thích Niên nghe hiểu, lập tức tỏ thái độ: "Không sao cả, bây giờ em tới nhà thầy ngay."

Cô lạnh không chịu được nữa, giậm giậm chân rồi quay về quán ăn. Vừa đi được vài bước, cô nhớ tới một chuyện quan trọng, vì thế dừng bước: "Nhưng mà em không có chìa khóa nhà thầy."

Kỷ Ngôn Tín trầm ngâm một lát: "Có."

"Trong ngăn kép hộp đồ ăn vặt của Thất Bảo."

——

Thích Niên vội vã về nhà, lúc tìm thấy chìa khóa trong ngăn kép của hộp đựng đồ ăn vặt thì nét mặt cô có chút vi diệu.

Thất Bảo nằm dưới gầm bàn ngẩng đầu lên, nhìn cô với vẻ mặt chờ mong. Từ khi nghe thấy Thích Niên lục hộp đồ ăn vặt sột soạt, nó lập tức vứt bỏ món đồ chơi yêu thích gần đây mà chạy lại nằm phục ở chỗ này. Thấy Thích Niên chỉ lấy một cái chìa khóa ra, nó lại ôm chân cô làm nũng.

"Tí nữa về sẽ cho mày ăn..." Thích Niên ngồi xổm xuống, kéo chân nó ra.

Chẳng hiểu sao cô vừa kéo ra thì Thất Bảo lại nhảy lên ôm chặt, cọ cọ đầu vào bắp chân Thích Niên, làm lông lá dính hết lên người cô. Không đi được, cô chỉ có thể gửi tin nhắn xin sự trợ giúp của Kỷ Ngôn Tín.

"Thầy Kỷ, Thất Bảo ôm chân không cho em đi... Hôm nay có thể phá lệ lấy đồ ăn vặt để dỗ dành nó không?"

Kỷ Ngôn Tín nhanh chóng trả lời: "Tôi nhớ tầng dưới cùng của cái hộp có để sữa tắm của Thất Bảo, em tìm xem."

Thích Niên không hiểu nhưng vẫn đi tìm thử, vừa lấy sữa tắm ra, Golden mặt dày đòi đồ ăn vặt tự nhiên trở nên nghiêm túc, cụp đuôi lẻn đi mất...

Cứ thế, chuồn đi...

Vài giây sau, Kỷ Ngôn Tín hỏi: "Giải quyết chưa?"

Ừm...giải quyết rồi...

Khoảng nửa tiếng sau, Thích Niên đến nhà trọ của Kỷ Ngôn Tín. Lấy dép trong tủ giày ra đổi, cô bất giác thả nhẹ bước chân đến thẳng thư phòng. Theo sự chỉ dẫn của anh, cô tìm được túi hồ sơ để ở tận cuối cùng trong hộc bàn bên trái rồi fax sang.

Thư phòng không một tiếng người, vừa rộng rãi lại yên tĩnh, làm cho mọi âm thanh gần như bị phóng đại. Vẫn là giữa trưa nhưng ngoài trời lại dày đặc mây đen, gió lạnh tứ phía. Nếu không phải Thích Niên biết rõ thời gian, chỉ sợ cũng không phân biệt được bây giờ là trưa hay tối.

Tiếng gió vù vù, bóng cây chập chờn.

Không hiểu sao trong lòng Thích Niên xuất hiện cảm giác lành lạnh, sợ mình lại nghĩ ngợi lung tung rồi phá cửa chạy giữa chừng, cho nên cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Kỷ Ngôn Tín.

"Tiến độ 20%..."

"Tiến độ 40%..."

"Tiến độ 60%..."

Đang soạn tin nhắn thứ tư thì nhận được tin nhắn của Kỷ Ngôn Tín: "Thời tiết hôm nay của thành phố Z như thế nào?"

Thích Niên xóa đi, viết lại tin khác: "Không tốt tí nào, buổi sáng còn có nắng, đến trưa thì trở nên âm u. Gió lớn, đã thế còn lạnh."

Kỷ Ngôn Tín hiểu rồi: "Sợ à?"

Thích Niên: "..." Thừa nhận thì có hơi mất mặt không nhỉ? Dù sao giữa ban ngày ban mặt mà dọa bản thân đổ mồ hôi đầy người, đúng là hiếm có. Không ngờ, không đợi Thích Niên trả lời, Kỷ Ngôn Tín đã gọi điện thoại tới. Cô lập tức có cảm giác bối rối vì bị người ta nhìn thấu.

Kỷ Ngôn Tín không nói gì về chuyện tin nhắn: "Kỷ Thu muốn đi thành cổ ngõ bắc, đồ đạc đã chuẩn bị xong, nó hỏi em có muốn cùng đi không?"

Lực chú ý của Thích Niên quả nhiên lập tức bị dời đi: "Thành cổ ngõ bắc?"

Kỷ Ngôn Tín đóng nắp bút lại, trong mắt xuất hiện chút vui vẻ: "Ừ, mùng chín."

"Muốn đi muốn đi!"

Thích Niên và Kỷ Thu đã từng nhắc đến thành cổ ngõ bắc. Dựa theo kế hoạch đã định từ lâu, hố kế tiếp của cô là "Kiếp trước kiếp này". Chỉ là sau khi gặp Kỷ Ngôn Tín...tạm thời đổi thành "Mỹ nhân nghi tu".

Câu chuyện nối tiếp kiếp trước kiếp này đã được Thích Niên lên ý tưởng trong đầu rất nhiều năm, lúc trước bởi vì đồng cảm trong nhất thời, cho nên đã cố chấp với câu chuyện này nhiều năm. Đáng tiếc, mấy năm trước, lúc còn làm bạn với Lộ Thanh Vũ, Thích Niên không đề phòng mà nói cho cô ta. Sau khi cắt đứt quan hệ, Lộ Thanh Vũ không biết xấu hổ mà ăn cắp ý tưởng của cô.

Dù để tránh hiềm nghi hay nguyên nhân khác, Thích Niên cũng không thể vẽ lại câu chuyện này nữa. Dù vẫn là kiếp trước kiếp này đấy, nhưng cuối cùng cũng không phải là cái ban đầu. Đây là tiếc nuối lớn nhất trong lòng cô. Mà không nhiều người biết chuyện này, Kỷ Thu chính là một trong số đó.

Âm thanh máy fax làm Thích Niên hoàn hồn, cô đột nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng: "Vậy thầy Kỷ, thầy có đi không?"

Kỷ Ngôn Tín không đáp mà hỏi lại: "Tôi có đi hay không rất quan trọng à?"

Thích Niên vô thức cắn ngón tay, ậm ừ trả lời: "Đối với em mà nói, rất quan trọng."

——

Đêm 30, hơn nửa tuần lễ, cuối cùng Kỷ Thu cũng phát video trò chuyện với cô.

Thích Niên vừa về đến nhà, trên người còn mang theo không khí rét lạnh ngày đông. Kỷ Thu nhìn cô ôm túi ủ ấm tay rồi gác chân lên Thất Bảo thì nhếch nhếch môi, định nhắc nhở cô chú ý hình tượng vì anh họ đang ngồi sau máy tính...

Còn chưa kịp nói, chợt nghe Thích Niên thỏ thẻ như trộm: "Anh của em có ở đó không?"

Lông mày Kỷ Thu nhíu lại. Trong nháy mắt, người đang ngồi sau máy tính đọc sách ngẩng đầu lên, gương mặt lạnh lùng lẳng lặng nhìn cô bé. Kỷ Thu ho nhẹ một tiếng, chữ "Có" còn chưa nói, lại nghe Thích Niên hỏi: "Kết quả xem mắt thế nào rồi?"

Giờ phút này, Kỷ Thu thật sự muốn giả bộ như không nghe thấy gì cả... Cô bé che miệng ho khan vài cái, nháy mắt ra hiệu: "Chị Thích, anh em đang ở đây. Chị có lời gì muốn nói với anh ấy không?"

Thích Niên: "..."

Sau khi im lặng một lát, Thích Niên nhanh chóng tắt video trò chuyện. Cô cúi đầu ôm gương mặt đỏ bừng thì thấy Thất Bảo đang ngẩng lên nhìn cô.

Bùm ——

Cùng thời gian đó, ở Mỹ.

Ngoài cửa sổ là từng mảng từng mảng tuyết trắng tung bay, trong phòng yên tĩnh đến nỗi ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Kỷ Ngôn Tín lật sách, ánh mắt di chuyển theo từng con chữ, có vẻ như không thèm để ý. Dường như, anh không bị ảnh hường gì bởi hai câu hỏi của Thích Niên lúc nãy, chỉ có người khởi xướng ngồi trước máy tính mồ hôi đầm đìa.

Thích Niên đâu biết...

Kỷ Ngôn Tín nói không đi là không đi, thái độ kiên quyết đến nỗi ngay cả ông nội lấy lí do thân thể không khỏe cũng không thể thay đổi. Với lại, anh tịch thu điện thoại của Kỷ Thu, cô bé có muốn trực tiếp cũng không có công cụ truyền tin, được không nào!