Thích Niên hoàn toàn ngồi không yên, giật bắn từ trên ghế salon xuống rồi quay người nhìn về phía sau.

Cách vài bước, Kỷ Ngôn Tín mặc quần áo rộng rãi ở nhà đang đứng trước cửa phòng. Anh vừa tắm xong, tóc còn ướt và nhỏ giọt, trong tay cầm một chiếc khăn lau tóc. Nghe thấy lời của Kỷ Thu anh cũng hơi giật mình, phải bỏ khăn ra để nhìn.

Ánh nắng chiếu vào từ đằng sau làm lưng anh tỏa sáng, tóc rũ trên trán, đôi mắt càng thêm sâu thẳm.

Thích Niên bị ánh mắt của Kỷ Ngôn Tín làm cho nóng lên, vô thức liếc ra chỗ khác, giả bộ như đang nhìn ngoài cửa sổ.

"Không phải bạn gái." Kỷ Ngôn Tín để tay lên đầu Kỷ Thu rồi vỗ một cái, giọng nói mang vài phần cảnh cáo: "Không nên nói lung tung, hửm?"

Chữ cuối khiến tim gan nhỏ bé của Kỷ Thu run lên, ngoan ngoãn gật đầu, nhưng thật ra trong lòng lại nghĩ ——

Lừa trẻ con à! Thất Bảo đã ngậm túi của người ta từ trong xe anh về, anh còn nói không phải bạn gái... Không phải cũng sắp phải rồi!

Oán thầm là oán thầm, Kỷ Thu cũng không có gan khiêu chiến với uy quyền của Kỷ Ngôn Tín, cô bé quay lại nhìn Thích Niên rồi chỉ chỉ phòng mình: "Em về phòng trước nha."

Kỷ Ngôn Tín gật đầu rồi đi về phía phòng khách.

Vốn đã vào phòng, thấy thế Kỷ Thu lại thò đầu ra, cười tủm tỉm vẫy vẫy tay lấy lòng Thích Niên. Không hề đề phòng cho nên Thích Niên bị chọc cười thành tiếng.

Khi Kỷ Ngôn Tín quay đầu lại, Kỷ Thu đã nhanh chóng ra vẻ đàng hoàng nghiêm túc rồi đóng cửa phòng. Sau một tiếng vang nhỏ, cả thế giới đều trở nên yên tĩnh.

Chỉ còn lại Kỷ Ngôn Tín. Thích Niên không dám nhìn anh, hắng giọng một cái rồi đưa bữa sáng của cô cho anh: "Thầy Kỷ, em có mang theo đồ ăn sáng."

Vừa dứt lời, Thất Bảo đang nằm bên chân Thích Niên bỗng đứng lên vươn chân trước ra, vểnh mông uốn éo vặn vẹo và duỗi lưng một cái. Sau đó nó lè lưỡi, thèm thuồng nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong tay Thích Niên rồi vẫy đuôi.

Tư thế đáng yêu kia quả thật làm trái tim Thích Niên rung động.

Kỷ Ngôn Tín liếc nhìn cô, thấy cô cong cong khóe môi thì lặng lẽ nhìn sang Thất Bảo. Đáy mắt anh trở nên mềm mại hẳn, Kỷ Ngôn Tín nhận lấy đồ ăn: "Tôi ăn rồi."

Thích Niên "À" một tiếng rồi nhìn anh.

"Nhưng Kỷ Thu còn chưa ăn." Anh ngồi xuống ghế salon, khăn lau tóc tiện tay để trên bàn.

"Tôi đã để đồ đạc vào chung một chỗ." Kỷ Ngôn Tín nghiêng người, lấy ra một cái hộp đựng đồ và một thứ đã bị Thất Bảo cắn nát —— túi của cô.

"Là do em sơ ý chủ quan..." Thích Niên cắn môi, "Nếu không thì cũng không để quên mất, thầy đừng trách Thất Bảo."

Đã bị phạt đứng cả đêm, không có đồ ăn vặt, không có đồ chơi, không được vuốt ve, Thất Bảo nằm sấp trên sàn nhà kêu ai oán, chỉ giương mắt nhìn Thích Niên.... Làm cô có cảm giác, nó rất đáng thương.

Thích Niên mím môi che giấu sự vui vẻ, cất kĩ đồ trong hộp.

"Em ngồi đây đi, đợi lát nữa chúng ta ra ngoài." Kỷ Ngôn Tín không giải thích gì, chỉ giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Khoảng hơn bốn mươi phút nữa." Thích Niên gật đầu, tỏ vẻ không có vấn đề.

Anh vừa đi, Thất Bảo cũng đi theo. Cả phòng khách chỉ còn lại một mình Thích Niên. Cũng may, không bao lâu thì Kỷ Thu đi ra ăn sáng.

Thấy đồ ăn Thích Niên mang đến, cô bé trợn tròn mắt: "... Cái này, nhiều như vậy ạ?"

Thích Niên không biết Kỷ Ngôn Tín ăn ít hay nhiều, cho nên mua mỗi thứ một ít. Có cả bánh bao hấp cho Thất Bảo, bữa sáng...nhìn rất phong phú.

Khó trách, lúc Kỷ Ngôn Tín nhận đồ thì có biểu cảm đó...

Ăn sáng xong, Kỷ Thu phải đi học thêm. Thời gian hôm nay của cô bé full cả rồi, thẳng đến năm giờ chiều thì Kỷ lão gia đón về, mấy tuần sau lại tới.

Trước khi đi, cô bé xin số điện thoại của Thích Niên, nói là để tiện liên hệ rồi mới hí hứng đeo balo đi mất.

——

Kỷ Thu vừa đi không bao lâu, Kỷ Ngôn Tín cầm theo chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài. Thích Niên nhìn đồng hồ...anh nói bốn mươi phút, giờ chỉ mới hơn nửa tiếng.

Lờ mờ đoán ra anh muốn làm gì, nhưng khi thấy anh đeo vòng cổ cho Thất Bảo và móc thêm dây dẫn, Thích Niên vẫn thắc mắc: "Thất Bảo cũng đi ạ?"

Kỷ Ngôn Tín "Ừ" một tiếng rồi vuốt vuốt đầu Thất Bảo, hiếm khi chịu giải thích: "Tôi phải đi Mỹ nửa tháng, chiều nay bay, cho nên bây giờ mang nó đến tiệm gửi nuôi."

"Gửi nuôi?" Thích Niên nhìn Thất Bảo. Nó ngậm túi đựng đồ ăn, đồ chơi và đồ dùng hằng ngày của mình vẫy vẫy đuôi, nôn nóng muốn ra khỏi cửa.

Xuống lầu, Kỷ Ngôn Tín mở cửa sau cho Thất Bảo lên trước.

Tiệm gửi nuôi thú cưng của Thất Bảo cũng không xa, môi trường cũng không tệ lắm, không có mùi khó chịu gì mà lại nhẹ nhàng thoải mái, thậm chí còn có mùi chanh quít. Lúc Kỷ Ngôn Tín đi làm thủ tục, Thích Niên dắt Thất Bảo đến làm quen với hoàn cảnh. Đây không phải là lần đầu Thất Bảo được gửi nuôi, người nuôi cũng hiểu rõ tình hình của Thất Bảo cho nên nhanh chóng cầm dây dắt Thất Bảo đến chỗ nó sẽ ở trong nửa tháng tới.

Cho đến lúc thật sự phải rời xa chủ nhân, Thất Bảo mới kêu nức nở nghẹn ngào, âm thanh nho nhỏ, làm Thích Niên nghe mà không nỡ.

Kỷ Ngôn Tín ngồi xổm xuống, vuốt đầu rồi lại sờ cằm nó, vỗ về: "Thất Bảo ngoan, tao về sẽ đến đón mày." Giọng điệu mềm mại dịu dàng đó, Thích Niên chưa từng được nghe bao giờ.

Thất Bảo duỗi chân trước vỗ vỗ tay Kỷ Ngôn Tín thì bị tay anh nắm lấy, nó bịn rịn cúi đầu lè lưỡi liếm liếm ngón tay anh. Liếm đủ rồi, lúc này mới chịu đi theo người nuôi.

Không biết vì sao, đột nhiên Thích Niên cảm thấy hơi khó chịu.

——

Thu xếp chuyện Thất Bảo ổn thỏa, Kỷ Ngôn Tín đưa Thích Niên đến cửa hàng.

Tuy Thích Niên đã ngờ tới, nhưng khi đi vào cửa hàng với Kỷ Ngôn Tín, tim gan nhỏ bé của cô vẫn run lên.

"Không cần mua đâu..." Thích Niên nhìn thấy giá tiền thì nhỏ giọng nói.

"Tôi không còn phương thức liên lạc khác để cho em đâu." Kỷ Ngôn Tín trả lời.

Thích Niên lập tức im lặng, quay người, tiếp tục lựa quần áo...

Cô biết mà, lần đầu tiên gặp mặt chắc chắn đã để lại ấn tượng xấu là "kẻ háo sắc" rồi, cho nên Kỷ Ngôn Tín mới không có thiện cảm với cô!

Thích Niên nghe nhân viên giới thiệu muốn choáng váng, vừa quay lại đã thấy Kỷ Ngôn Tín...trong tấm gương. Anh ngồi đợi ở ghế salon, tay phải đặt lên thành ghế, lật lật tạp chí. Tư thái ung dung đó, trông có vẻ vô cùng lười biếng thoải mái.

Dường như nhận thấy ánh mắt của cô, Kỷ Ngôn Tín ngẩng đầu lên, chuẩn xác bắt được tầm mắt của Thích Niên qua tấm gương. Vừa chạm mắt, anh đã đứng dậy đi về phía cô.

Tiếng bước chân như đánh vào ngực Thích Niên, từng bước một, càng đến gần càng khiến cô khó thở. Cô không nghe thấy nhân viên tư vấn nói gì nữa, mà bị ánh mắt của Kỷ Ngôn Tín khóa chặt. Thích Niên chỉ có thể nhìn anh bước lại gần, bối rối đến nỗi không biết tay chân nên để ở đâu.

"Không có thứ phù hợp à?" Anh hỏi.

Thích Niên gật đầu: "Em cảm thấy giá cao quá..."

Kỷ Ngôn Tín nhìn cô một cái rồi đưa tay lật bảng giá tiền: "Cũng được."

Thích Niên xoắn ngón tay, suy nghĩ hồi lâu mới hỏi: "Có thể...đổi phương thức khác không? Tuy nhiên, em thật sự thật sự...không cần thầy Kỷ bồi thường." Phân rõ giới hạn như vậy, sao Thích Niên không hiểu.

Kỷ Ngôn Tín nhíu mày, cũng không kiên nhẫn lắm mà nhìn cô: "Đổi phương thức gì?"

Thích Niên ngẩng đầu nhìn anh rồi nhanh chóng cúi xuống, nhỏ giọng yêu cầu: "Có thể...lúc gửi tin nhắn cho thầy...thầy có thể trả lời lại không."

Vừa nói xong, cả thế giới đều trở nên yên tĩnh.