Nghĩ đến Vệ Cảnh Trầm còn phải ở nhà tu dưỡng thân thể, hơn nữa hắn ta thường xuyên cần đi khám, sợ là không thể thường xuyên chăm sóc.

Chỉ sợ còn cần Tiết Dư hao tâm tổn trí nhiều hơn.

Giang Hứa Trạch cầm tay nàng, vỗ nhẹ, lại ôn tồn an ủi mấy phen, lúc này mới miễn cưỡng khiến Tiết Dư bớt sợ hãi.

Sau đó hắn ta lại bảo Tiết Dư mang chút thức ăn dễ tiêu cho Vệ Cảnh Trầm.

Tiết Dư không đành lòng cự tuyệt Giang Hứa Trạch, liền nấu chút cháo đi tới phòng khách, không nói gì, lần mò đặt bát gốm lên bàn.

Đột nhiên phía sau vang lên một giọng nam, đầy chân thành và áy náy: "Giang phu nhân, vừa rồi tại hạ không cố ý, chỉ vì mơ thấy bọn cướp mưu hại nên mới như vậy! "

Vì mắt nàng không tốt, nàng không nhìn thấy nụ cười thoáng qua nơi khóe môi của người đàn ông có dung mạo thanh tú.

Chỉ cảm thấy giọng nói của Vệ Cảnh Trầm lạnh lẽo đến cực độ, chứa đầy giả dối.

Tiết Dư xoay người, đầu ngón tay siết chặt cây gậy gỗ đặt trước người, biểu hiện rõ ràng sự đề phòng và cảnh giác.

"…Ta đã biết.

"

Vệ Cảnh Trầm khẽ cười, nhưng ý cười không rõ ràng, nàng không tin hắn.

Bỗng nhiên nhớ tới nữ tử trước mặt là một nữ tử mù, nụ cười cố ý mang trên mặt dần dần thu liễm lại.

Ánh mắt không khỏi đánh giá tiểu phụ sơn thôn trước mặt, lúc này mới phát hiện nàng có dung mạo tốt, quả thực làm cho người ta kinh diễm.

Lông mày như núi xa, da thịt long lanh trắng như tuyết, như mỹ ngọc không hề tỳ vết, cánh môi như là bôi son môi, đỏ tươi.

Có lẽ là bởi vì hai mắt của nàng tản mạn không ánh sáng, con ngươi đen kịt, ngược lại tăng thêm cảm giác yếu ớt.

Nhưng đối với hắn, điều đó chẳng quan trọng.

Mặc dù tiểu phụ nhân này có một bộ tiên tư ngọc mạo, nhưng rụt rè nhát gan, sợ căn bản không dám đem chuyện này nói cho Giang Hứa Trạch.

"Đồ ăn đặt trên bàn, lát nữa ta sẽ đến thu dọn.

" Tiết Dư vội vàng bỏ lại một câu, bước nhanh rời đi.

Tựa như phía sau nàng có mãnh hổ dã thú.

Vệ Cảnh Trầm hạmí mắt mắt, nhìn thấy mép bát sứ có một vết mẻ, lông mày khẽ nhíu lại.

Nhưng cơn đau âm ỉ trên người nhắc nhở hắn rằng, hiện tại hắn không còn là thái tử cao cao tại thượng, lúc nào cũng có thể gặp nguy cơ bị ám sát.

Hắn nhất định phải mau chóng khôi phục thân thể.

Vệ Cảnh Trầm mặt không chút thay đổi bưng cháo lên, cháo gạo tẻ lướt qua cổ họng, hơi có chút thô ráp, nhưng hắn vẫn ăn mà mặt không đổi sắc.

Đoạn thời gian kế tiếp, Tiết Dư ngoại trừ đưa thức ăn và thuốc thang cho hắn, có thể nói là không có bất kỳ trao đổi nào, nàng chỉ hận không thể trốn đi.

Hôm nay, như thường lệ, Tiết Dư mang đồ ăn và thuốc cho Vệ Cảnh Trầm, quen thuộc bước vào phòng khách, bước qua bậc cửa đi vào.

Dư Quang nhìn thoáng qua giường, không có một bóng người.

Tiết Dư lo lắng là mắt mình không tốt, nhìn lầm, lại cẩn thận nhìn lướt qua, Vệ Cảnh Trầm đích xác không ở trên giường.