"Nương tử, Vệ công tử đã đi chưa?" Giang Hứa Trạch nắm lấy bả vai nàng, bởi vì quá mức kích động, khí lực có chút lớn.

Tiết Dư nhịn đau: "! Còn chưa rời đi.

"

Giang Hứa Trạch thấy Vệ Cảnh Trầm còn chưa đi thì buông lỏng Tiết Dư ra, sải bước đi về phía phòng khách, còn chưa tới gần đã một bóng dáng vừa đi ra.

Vệ Cảnh Trầm híp mắt quét hắn: "Giang Lang Trung, ngươi có chuyện gì tìm ta?"

Giang Hứa Trạch không chút hoang mang, mỉm cười: "Vệ công tử, hôm nay ta đến nha môn nhìn thấy lệnh truy nã về ngươi…"

Ánh mắt Vệ Cảnh Trầm hơi trầm xuống, chân của đám người ở kinh thành kia đã vươn đến xa như vậy sao, trên mặt hắn vẫn bất động thanh sắc: "Ngươi muốn thế nào?"

"Chỉ cần công tử thực hiện ước định như thường ngày là được.

" Giọng Giang Hứa Trạch tràn đầy vẻ uy hiếp: "Nếu ngươi không muốn, ta lập tức tố giác triều đình.

"

Sắc mặt Vệ Cảnh Trầm lạnh như băng, ánh mắt tràn ngập sát ý.

Hắn không ngờ con kiến mà hắn luôn không để mắt tới, nay lại dám dùng lệnh truy nã để uy hiếp hắn.

Từ trước đến nay hắn ghét nhất có người uy hiếp hắn.

Thật to gan.

Giang Hứa Trạch thấy Vệ Cảnh Trầm im lặng, liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt của Vệ Cảnh Trầm giống như một ác quỷ bò ra từ địa ngục, khiến hắn ta kinh hãi không thôi, đột nhiên hắn ta cảm thấy việc dùng lệnh truy nã để uy hiếp hắn là một sai lầm.

Nhưng giờ đã nói ra rồi, Giang Hứa Trạch chỉ có thể cứng rắn nói tiếp: "Công tử đã nghĩ kỹ chưa?"

Người đàn ông chỉ để lại một câu: "Tối nay, bảo nàng chuẩn bị sẵn sàng.

"

Giang Hứa Trạch mừng như điên, vội vàng gật đầu, không hề nhận ra sát ý lóe lên trong mắt Vệ Cảnh Trầm.

Bóng đêm dần tối.

Cả người Tiết Dư chỉ mặc một chiếc áo lót màu trắng đơn bạc, ngồi trên giường, rũ mí mắt, hai má phiếm hồng.

Cửa phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.

Tiếp theo là tiếng bước chân chậm rãi, rõ ràng là giống những lần trước, nhưng không hiểu sao tim nàng lại đập mạnh hơn, có chút lo lắng.

Vệ Cảnh Trầm đứng cao nhìn xuống Tiết Dư ngồi ở mép giường, dưới ánh nến, khuôn mặt nàng trắng trẻo như ngọc, hàng mi dài khẽ rung, trông ngoan ngoãn vô cùng.

Đáng tiếc, số nàng không tốt.

Sáng hôm sau, khi trời vừa hửng sáng với một dải sáng trắng nơi chân trời.

Vệ Cảnh Trầm từ từ mở mắt, không vội ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn về phía Tiết Dư vẫn đang say ngủ.

Lông mi nàng vẫn còn đọng lại những giọt sương sớm, ướt đẫm, đuôi mắt nàng mang theo vẻ xuân tình, mũi khẽ nhăn lại, như thể đang mơ thấy điều gì không tốt.

Vệ Cảnh Trầm hạ mắt, liếc nhìn vệt đỏ hồng trên chiếc cổ trắng muốt của nàng, ánh mắt khẽ tối lại.

Khi ra ngoài, Vệ Cảnh Trầm không thấy bóng dáng của Giang Hứa Trạch.

Hắn cũng chẳng quan tâm.

Gần đến trưa, Vệ Cảnh Trầm thấy Tiết Dư chậm chạp không ra khỏi phòng, không khỏi hiện lên một tia lo lắng, hắn suy nghĩ một chút, vẫn bước nhanh vào trong.

Chỉ thấy gương mặt người trên giường đỏ ửng một cách không bình thường, miệng thì thầm cái gì đó.