Nhưng Giang Hứa Trạch lại không biết, trái tim một người cho dù nóng hầm hập, thời gian dài, giội nhiều nước lạnh, cũng sẽ trở nên lạnh lẽo.

Giang Hứa Trạch tiến lên ôm eo Tiết Dư, cằm đặt lên vai nàng: "Nương tử, xin lỗi, ban ngày ta không nên đối xử với nàng như vậy.

"

Tiết Dư hơi cau mày, khẽ rút mình ra khỏi vòng tay chàng: "Cơm đã nấu xong rồi, ăn cơm trước đã.

"

Giang Hứa Trạch không nhận ra sự thay đổi, cho rằng Tiết Dư đã tha thứ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

"Được, vi phu đi gọi Vệ công tử dùng cơm.

"

Giang Hứa Trạch cất bước đi tới phòng khách, nhìn thấy bóng dáng nửa ẩn nửa trong bóng tối, trong lòng hắn ta cảm thấy hơi khó hiểu: "Vệ công tử, nội nhân đã nấu cơm xong.

"

"Không cần, tại hạ không đói bụng.

"

Nếu đã định tránh nàng, vậy cũng không cần phải gặp lại.

Vệ Cảnh Trầm từ trong bóng tối bước ra, sắc mặt lạnh nhạt, tuấn tú nhưng băng lãnh: "Giang lang trung, đã được chăm sóc trong thời gian qua, ta rất cảm ơn, nhưng ta định vài ngày nữa sẽ rời đi.

"

Giang Hứa Trạch sững sờ, không do dự phản bác: "Không được! Ngài quên đã hứa với ta điều gì sao…"

Nói đến phần sau, Giang Hứa Trạch sợ Tiết Dư nghe được, giọng nói đè xuống rất thấp.

Vệ Cảnh Trầm nhướn mắt, lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt sắc bén như dao: "Giang lang trung, ngươi nghĩ rằng chút ân tình này có thể giam giữ ta sao?"

Giang Hứa Trạch cảm thấy toàn thân như bị cắt bởi hàng trăm lưỡi dao băng, không khỏi rùng mình, giọng nói run rẩy:

"Ngài! ngài nói vậy là có ý gì?"

Lúc này hắn ta mới nhận ra người đàn ông trước mặt không dễ bị nắm bắt như hắn ta tưởng, có lẽ những gì hắn thể hiện ra bên ngoài chỉ là vỏ bọc mà thôi.

Vệ Cảnh Trầm cũng không ngại nói cho hắn ta biết, ánh mắt bễ nghễ: "Tất nhiên là vì ta có hứng thú với nàng! "

Nhưng hắn không nói tiếp.

Giang Hứa Trạch lại nghĩ rằng, có lẽ vị công tử thế gia này đã đạt được mục đích với Tiết Dư nên mới chán ngán và muốn rời đi.

Hắn ta lẽ ra nên nhận ra từ sớm, những công tử này vốn kiêu ngạo xa hoa, đâu dễ giữ lời hứa.

Hắn sớm nên nghĩ đến, những cái kia cái gọi là công tử xa hoa dâm dật, lại như thế nào sẽ ngoan ngoãn tuân theo.

Nhưng chuyện cho tới bây giờ, Vệ Cảnh Trầm muốn rời đi, hắn ta cũng không thể cưỡng ép ở lại.

Để lưu lại ấn tượng tốt cho nam nhân, Giang Hứa Trạch cũng không nói thêm gì nữa, trên mặt hắn ta ấy vậy mà lại mang theo nụ cười: "Vậy chờ công tử rời đi, ta liền mang theo gia thê tiễn biệt công tử.

"

Vệ Cảnh Trầm hơi gật đầu.

Giang Hứa Trạch xoay người, nụ cười trên khóe miệng hắn ta lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, thần sắc âm trầm đến cực điểm, hắn ta vẫn quá mức sốt ruột.

Có lẽ cần phải suy xét lại kỹ càng.

Vệ Cảnh Trầm nhìn bóng lưng Giang Hứa Trạch dần dần rời đi, không khỏi thầm nghĩ, với tính tình của hắn ta, nếu không có hắn, sợ là sẽ không buông lỏng ý niệm trong đầu.