Nghĩ đến đây Thịnh Mãn Mãn lập tức lắc đầu, cô đang nóng vội nên loạn, nhất thời vứt hết kinh nghiệm đọc tiểu thuyết ra sau đầu, nghĩ sai rồi.

Trong sách nào có nói xuyên không thìi chết đi là có thể xuyên về.

Thôi, vẫn nên ngủ trước đã, có lẽ ngủ dậy sẽ khác.

Nhưng Thịnh Mãn Mãn làm thế nào cũng không ngủ được, cô nhớ trong sách có viết, nguyên chủ Thịnh Mãn Mãn đã ngủ hai ngày hai đêm mới bị nữ chính xuyên vào.

Hai ngày hai đêm, không trách được sau khi quá đỗi kinh ngạc và thương tâm đau khổ, cô lại cảm thấy bụng đói cồn cào, thật khó chịu.

Cô yếu ớt bò dậy khỏi giường, trong phòng không có một ai, cô gọi hai tiếng bằng giọng nói yếu ớt.

Lạ thật, vừa tỉnh dậy rõ ràng còn có chút sức! Chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu?

Thịnh Mãn Mãn giật giật khóe miệng, lảo đảo định xuống giường.

Lúc này có một cái đầu từ cửa thò vào, là chị hai Thịnh Phóng của cô.

Hóa ra là Mã thị không yên tâm về đứa con gái út, sai Thịnh Phóng đã nhóm xong bếp lò sang xem, xem đứa con gái út ngủ có yên ổn không, như vậy cả nhà mới yên tâm làm việc.

Thịnh Phóng thấy em gái nhăn mặt muốn xuống giường, vội chạy vào phòng: "Tiểu Mãn, sao vậy?"

Thịnh Mãn Mãn thở phào nhẹ nhõm, bây giờ cô rất đói rất đói, e là có sức xuống giường cũng không có sức đi đến cửa, may mà Thịnh Phóng đến: "Chị, em đói rồi.

"

"Chờ chút, chị đi lấy cơm cho em ngay.

" Thịnh Phóng nói xong liền vội vã chạy ra ngoài.

Không lâu sau, trong sân truyền đến tiếng mách lẻo của Thịnh Quốc Phồn: "Bà nội, Thịnh Phóng múc một bát cháo to thế!"

Có lẽ là có người ngăn cản, Thịnh Phóng lớn tiếng nói: "Tiểu Mãn đã hai ngày không ăn gì rồi, em múc một bát này, còn không đủ khẩu phần hai ngày của nó, đâu có nhiều? Nó vừa mới tỉnh, không ăn no thì làm sao bây giờ?"

Trong nhà, Thịnh Mãn Mãn chống cằm suy nghĩ, cô nhớ rõ trong sách nữ chính xuyên đến là dung hợp với ký ức của nguyên chủ Thịnh Mãn Mãn, sau khi tỉnh lại không hề có chuyện không nhận ra mẹ, vì vậy cũng không có chuyện Thịnh Phóng tức giận đánh Thịnh Quốc Phồn một trận.

Nói cách khác, vì cô không có được ký ức của nguyên chủ, không nhận ra người nhà, từ đó dẫn đến biến động, khiến cốt truyện thay đổi?

Cốt truyện có thể thay đổi, đối với Thịnh Mãn Mãn mà nói thì đây là một tin không tệ.

Phải biết rằng trong tiểu thuyết, nữ chính đã mất mười mấy chương mà vẫn không thể tách khỏi gia đình, điều này tất nhiên là để miêu tả thêm một số nội dung đấu đá trong nhà, tăng hiệu ứng xung đột kịch tính, nhưng Thịnh Mãn Mãn không có tâm trạng đấu trí đấu dũng với một đại gia đình họ Thịnh, cô chỉ muốn sớm tách khỏi cha mẹ và chị gái tiện nghi, sớm sống những ngày tháng thanh tĩnh.