Editor: Trà Xanh

Trong hoàng thành chủ trương tiết kiệm, từ Hoàng đế đến Hoàng hậu, ngày lễ ngày tết, có thể miễn yến hội liền miễn. Mấy năm nay, Gia Huệ hậu ốm đau, đại nội hoàng thành thật lâu chưa tổ chức đại yến.

Hiện giờ vừa hết mấy tháng quốc tang, ngày đông chí đến, đại nội quan bưng bàn ăn bằng gỗ sơn đen mạ vàng tới trước mặt Hoàng đế. Trên bàn đặt nước chấm, rau ngâm, gừng băm và giấm. Bên cạnh là một chén sứ lớn đựng sủi cảo thanh đạm. Tuy nói thanh đạm nhưng Ngự Thiện phòng cũng phí nhiều tâm tư, làm nhân chủ yếu là rau khô, có rau sam, nấm mèo, măng khô, đậu hủ khô và trứng gà.

Đại nội quan dâng đôi đũa ngà voi nạm vàng, Bùi Chương cầm đũa, thoáng hoảng hốt.

Trước kia trong Lệ Vương phủ đều ăn sủi cảo chay vào ngày trừ tịch. Khi đó hạ nhân trong phủ không nhiều lắm, hắn lại kén ăn, Thẩm Oanh tự mình xuống bếp làm sủi cảo, mỗi năm đều đổi đủ loại nhân đậu dỗ hắn vui. Hắn thích ăn sủi cảo tự tay nàng làm, da mỏng nhân nhiều, nấu lên thành mấy viên tròn ụ giống trẻ con mũm mĩm. Mấy năm đầu mới vào cung, nàng vẫn lén làm sủi cảo cho hắn vào ngày đông chí hoặc đêm giao thừa, lệnh Ngọc Bình lén đưa đến cho hắn. Đại nội quan không tán thành, cảm thấy không an toàn nhưng Bùi Chương ngoảnh mặt làm ngơ, ăn ngon lành.

Sau đó, không còn sủi cảo để ăn.

Bùi Chương gắp sủi cảo cho vào miệng, cắn một miếng rồi đặt xuống. Không ai có thể nấu được hương vị mà hắn yêu thích.

“Ban đến các cung” Hắn cầm chén trà súc miệng, nhổ ra, rồi dùng khăn lau tay.

Đại nội quan ra ngoài kêu nội thị đi phân phó Ngự Thiện phòng đưa sủi cảo đến các cung. Đại nội quan đang định bước trở vào, nội thị trông coi cửa cung tiến đến bẩm báo: “Diệp tiệp dư của Quỳnh Hoa cung bệnh nặng, vẫn luôn gọi tên Hoàng thượng, nói muốn thưa chút chuyện về Hoàng hậu. Ngự y tiên đoán không qua nổi cửa ải cuối năm.”

Vị Diệp tiệp dư này vào cung trong đợt tuyển tú, xuất thân gia đình bình dân của Bảo Định phủ, tướng mạo thường thường, không được thịnh sủng nhưng tay nghề thêu thùa cực tốt. Gia Huệ hậu lúc còn sống quan tâm nàng, nàng thường thêu khăn tay các loại tặng lại.

Đại nội quan chuyển lời của nội thị đến Bùi Chương. Bùi Chương suy nghĩ một lát, đứng dậy nói: ” Đi Quỳnh Hoa cung.”

Quỳnh Hoa cung chẳng khác biệt gì với lãnh cung, nằm tại một góc trong nội đình, là chỗ ở của tiệp dư và mấy mỹ nhân không được sủng ái. Các nàng phần lớn xuất thân từ gia đình bình dân, gia tộc ở trong triều không có thế lực, chẳng qua Hoàng đế làm theo di huấn của Thái Tổ mà tuyển vào.

Thiên tử giá lâm, mọi người ở Quỳnh Hoa cung hoảng loạn, vội từ noãn các và sương phòng chạy ra quỳ đầy trên mặt đất. Bùi Chương mặt vô cảm hỏi: “Diệp tiệp dư ở đâu?”

Không ai dám trả lời. Các nàng đã lâu không gặp thiên nhan, khiếp sợ thiên uy, run bần bật.

Một phụ nhân nơm nớp lo sợ trả lời: “Phía sau đông noãn các. Thiếp thân xin dẫn đường.”

Bùi Chương không trả lời, đại nội quan lên tiếng: “Đi trước dẫn đường”

Phụ nhân kia bò dậy, chân mềm nhũn, lại quỳ xuống, bò dậy lần nữa, tập tễnh đi trước dẫn đường.

Không trách được sao các nàng lại sợ hãi như vậy. Thiên tử trị nội cực nghiêm, khi đăng cơ trừng phạt một cung nữ lén lút trao nhận, kêu mọi người tới xem. Hình pháp vô cùng thảm thiết, đến nay mọi người vẫn còn sởn tóc gáy. Nếu không do Gia Huệ hậu cầu tình, cung nữ kia sẽ không toàn thây.

Đối với các nàng, vinh hoa phú quý là hy vọng xa xôi không thể với tới, chỉ cần sống tốt cho xong quãng đời còn lại.

Bốn vách tường đông noãn các đều dán vải bông, gió sẽ lùa vào. Trên mặt đất trải thảm dày nhưng đã hư vài chỗ, còn thấm vết thuốc như không có người dọn dẹp. Bùi Chương đứng ở cửa nhíu mày, đại nội quan vội kêu nội thị trải thảm mới, hắn mới bước vào.

Diệp tiệp dư nằm trên giường, có một cung nữ hầu nơi mép giường. Cung nữ phát hiện có người đi vào, quay đầu lại, không biết đối phương có thân phận gì, cứ quỳ xuống trước.

Đại nội quan đuổi nàng ra ngoài, gọi người đi chính điện đem ghế nhỏ đến cho Hoàng đế ngồi.

Bùi Chương ngồi xuống. Diệp tiệp dư cố sức mở mắt, nhìn thấy người trước mặt, không dám tin, run run rẩy rẩy muốn ngồi dậy. Bùi Chương nói: “Cứ nằm. Nàng có chuyện gì muốn nói với trẫm?”

Diệp tiệp dư bệnh rất nặng, môi trắng bệt, cơ thể gầy ốm nhìn như già hơn mười mấy tuổi. Nghe Bùi Chương nói vậy, nàng cũng không ráng nữa, nhấp đôi môi khô khốc như nói không nên lời.

Bùi Chương quay đầu, ý bảo đại nội quan đi lấy nước. Đại nội quan nhìn quanh phòng, nước ở đâu mà lấy? Hắn kêu nội thị đi ra ngoài lấy. Quỳnh Hoa cung này tựa như lãnh cung, vị này bệnh nặng mà phân vị lại thấp, từ trước đến nay mọi người đều tránh nơi này. Hắn báo tin Diệp tiệp dư bệnh cho Hoàng đế, ai ngờ Hoàng đế liền tới, nếu không đã bảo người chuẩn bị, đỡ luống cuống tay chân.

Nội thị lấy nước ấm từ phòng khác, quỳ gối trước giường đút cho Diệp tiệp dư.

Nàng uống nước xong, thoải mái rất nhiều, lại mở đôi mắt vẩn đục nhìn Hoàng đế.

“Thiếp thân mơ thấy Gia Huệ hậu” Nàng lẩm bẩm nói.

Tay Bùi Chương đặt trong tay áo bỗng nắm chặt, trên mặt không hề gợn sóng.

“Gia Huệ hậu nói thiếp thân thêu túi thơm hoa mai trong tuyết rất đẹp, còn thưởng cho thiếp thân một rổ vải Lĩnh Nam. Ngài là người hiền lành nhất, quan tâm đến một người có phân vị thấp như thiếp thân.” Diệp tiệp dư nói một hơi.

Bùi Chương đã nhìn thấy túi thơm kia, đến nay còn treo trên giường phượng trong Trường Tín Cung. Thẩm Oanh qua đời, ngoại trừ đồ chôn theo nàng, hắn hạ lệnh không ai được đụng đến tất cả đồ vật còn lại của Trường Tín Cung.

“Thiếp thân chỉ sợ mau đi. Có một số việc trước kia không dám nói, hiện tại không nói, sợ không có mặt mũi nào đi gặp nương nương nơi chín suối. Cung nữ bên người thiếp thân vô tình nghe được người Kiêm Gia Cung nói chuyện Trang phi. Thiếp thân không nên chạy tới kể cho Hoàng hậu nương nương, làm ngài nổi giận, bệnh tình càng thêm nặng. Thiếp thân có tội.”

Chuyện này Bùi Chương đã biết từ sớm, hắn chẳng qua là tìm cái cớ để nâng phân vị cho Từ thị. Không ngờ làm nàng giận đến vậy, không cho hắn cơ hội giải thích, nháo loạn đến nỗi không có biện pháp giải quyết. Sau đó nàng lại phát hiện chuyện Ngọc Bình, thù mới hận cũ phát tiết một lần.

Diệp tiệp dư nhìn Hoàng đế, trước mắt chỉ là hình ảnh mơ hồ, chẳng nhìn được biểu tình trên mặt Hoàng đế.

Dù sao nàng cũng sắp chết, chẳng kiêng kị gì. Nếu thiên tử giận dữ muốn che chở cho Trang phi, cùng lắm là chết thôi.

“Còn có một chuyện nữa. Lúc nương nương bệnh, thiếp thân từng đi thăm, gặp lúc ngài đang thu xếp hôn sự cho muội muội. Ngọc Bình chọn vài người con cháu thế gia, ngài đều không hài lòng, cầm bức họa kêu thiếp thân tới phụ coi, ai ngờ chưa kịp quyết định ngài đã….” Diệp tiệp dư thở hổn hển, nước mắt trào ra nơi khóe mắt. “Thiếp thân lắm lời, nhưng hôn sự của vị cô nương kia hẳn là tâm nguyện chưa thành của nương nương, thiếp thân phải nói cho Hoàng thượng. Nếu Hoàng thượng nghĩ tình nghĩa phu thê kết tóc thì quan tâm đến nhị cô nương nhiều hơn, nương nương nơi chín suối cũng yên tâm.”

Đại nội quan nghe Diệp tiệp dư nói xong, âm thầm kinh hãi. Hắn thấy sắc mặt Hoàng thượng thay đổi.

Bùi Chương biết Diệp tiệp dư và nàng thường qua lại, nàng vô cùng yêu thương Thẩm Đồng, chuyện này không thể giả. Hắn định đem Thẩm Đồng ban cho Bùi Duyên làm vợ, nhưng Bùi Duyên không tương xứng. Nghe nói người thiếp của Bùi Duyên có tư sắc và thủ đoạn. Tại bữa tiệc ở biệt viện của Tạ gia, Bùi Duyên đánh Hoắc Văn Tiến để bảo hộ nàng. Việc này làm Thái Hậu nổi giận, không biết làm sao để bà nguôi giận.

Nếu nàng biết mình đưa Thẩm Đồng cho Bùi Duyên, chắc sẽ giận lắm.

Nói xong những lời này, Diệp tiệp dư giống như tiêu hao hết sức, nghiêng đầu chìm vào hôn mê.

Bùi Chương đứng dậy đi ra noãn các. Đám người Quỳnh Hoa cung còn quỳ trên mặt đất, không có mệnh lệnh của hắn, không ai dám nhúc nhích. Hắn tựa như không phát hiện những người đó, một mình đi trong gió lạnh, không bước lên kiệu liễn.

Hắn nợ nàng, nợ phần cảm tình, nợ lời hứa cả đời. Nàng đã chết, hắn còn muốn lợi dụng muội muội của nàng để khống chế thần tử.

Bùi Chương cười tự giễu, hắn xứng đáng là người cô độc. Tâm địa hắn nếu có thể cứng rắn đến mức lục thân không nhận, bỏ đi cũng tốt.

Hoàng đế không nên có uy hiếp.

Hắn quay đầu nhìn đại nội quan đi theo cách đó không xa. Đại nội quan vội chạy đến: “Hoàng thượng có gì phân phó ạ?”

“Ngươi phái người của Cẩm Y Vệ đến hoàng lăng hỏi Ngọc Bình, Hoàng hậu chọn nhà ai cho nhị cô nương. Hỏi rõ ràng, tra rõ gia cảnh rồi báo lại. Sau đó, chọn ngày kêu Thẩm Quang Tông tiến cung gặp trẫm.”

Đại nội quan chú ý cách Hoàng thượng gọi tiên Hoàng hậu, vẫn luôn là “Hoàng hậu”, mà không có chữ ‘tiên’ phía trước. Làm như vậy, thứ nhất là chứng thực lời nói của Diệp tiệp dư thông qua Ngọc Bình, thứ hai là thật sự nghiêm túc chọn hôn phu cho nhị cô nương.

Tĩnh Viễn Hầu kia làm sao bây giờ?

Đại nội quan không dám hỏi lời này, sợ đụng đến vảy nghịch của Hoàng đế.

Đông chí trôi qua, cửa ải cuối năm đến rất gần.

Ngày thứ hai sau khi Bùi Duyên đến, Thẩm Oanh dọn từ thiên viện qua Duyên Xuân Các. Nơi này không chỉ có hoa viên lớn, phòng ốc cũng tinh xảo và nhiều hơn thiên viện. Nhà chính có địa long, bốn vách tường cũng được làm  từ chất liệu giữ nhiệt. Hạ nhân trong phủ còn chuyển đến bốn chậu than, bốn sọt than hoa râm, hai rương tơ lụa lăng la, còn một bàn đủ loại đồ ăn.

Lục La mừng đến nỗi không khép được miệng, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Thẩm Oanh tưởng đây là chủ ý của Ngụy thị. Bùi Duyên hôm ấy ngủ trong phòng nàng, tuy không biết rời đi khi nào, đối với người khác bọn họ đã viên phòng, hạ nhân trong phủ cũng thay đổi xưng hô. Nàng đến Mộc Huy Đường cảm tạ, Ngụy Lệnh Nghi thấy ngại: “Không phải mệnh lệnh của ta.”

Hai ngày nay sức khỏe Bùi An không tốt, nàng luôn chăm sóc con, không để tâm lưu ý động tĩnh bên Thẩm Oanh.

Thẩm Oanh kinh ngạc, đó chính là mệnh lệnh của Bùi Duyên.

Nàng nghĩ, Bùi Duyên không truy cứu nhưng trong lòng hẳn tức giận, nàng đã cự tuyệt hắn hai lần, nam nhân nào có thể không ấm ức. Không ngờ hắn không những chuyển nàng đến nơi ấm áp hơn, còn thưởng nhiều đồ nữa, ai thấy cũng nghĩ nàng được sủng ái. Cả nhà từ trên xuống dưới sẽ không có người dám khinh nàng.

Ngụy Lệnh Nghi sau khi nghe xong ngọn nguồn sự việc, cười nói: “Hầu gia thương ngươi, không phải chuyện tốt sao? Duyên Xuân Các cách đây không xa, về sau có thời gian thường xuyên tới chơi.”

Thẩm Oanh không kể rõ tình hình thực tế đêm đó, chỉ cúi đầu vờ xấu hổ.

“À, có chuyện muốn nói với ngươi.” Ngụy Lệnh Nghi bỗng nghiêm túc.