Cái gọi là xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng.

Mô-za-a không biết bọn họ đêm xuân nhiều ít khắc, có thể giá trị nhiều ít vàng, chỉ nhớ rõ qua không biết bao lâu, hình ảnh lại xoát cái chuyển hoán, tiếp theo hệ thống vui vẻ phát ra: ngài cùng phu quân của mình Thủ Khả Trích Tinh Thần cùng đêm xuân sau, cảm tình ân ái tăng thêm một bậc, vợ chồng độ thân mật +200 điểm, chúc mừng ngài!

Mô-za-a mặt xoát cái đỏ lên.

Hắn tay mắt lanh lẹ PIA khép lại máy tính, thẳng đến tắt máy âm nhạc, hắn mới phun ra một hơi thật dài, hư thoát mà đem mặt vùi vào trong chăn.

Trong lòng thực buồn bực, thực TM, thực lôi, thực xấu hổ, thực hổ thẹn.

Thực. . . . . . Kỳ quái. . . . . .

Rất kỳ quái.

Đây là lần thứ hai đột nhiện chạy lấy người, KO không biết sẽ nghĩ như thế nào. . . . . .

Mô-za-a ngồi phịch ở trên giường, ánh mắt mờ mịt nhìn trần nhà, trên trán tóc mai rũ xuống, hắn nhẹ nhàng hướng về phía trước thổi không khí, tóc mai liền bay lên lưu hải. Hắn nhàm chán một lần lại một lần ngoạn thổi tóc, suy nghĩ loạn thất bát tao, đầu óc trên cơ bản trống rỗng.

Hắn ôm laptop mà ngủ.

Buồn bực ba ngày sau, Mô-za-a quyết định đi công ty. Dù sao mộng du 2 vừa mới đưa ra thị trường, hiện tại công ty đúng là lúc thiếu người nhất, hắn thân là một trong nhưng nhân viên chủ yếu của phòn lập trình, không đi hỗ trợ liền rất không nghĩa khí; dù sao hắn đường đường nam tử hán, vì một chút việc như vậy giống như rùa đen rút đầu trốn trốn tránh tránh thật sự rất tốn; dù sao hắn còn man tưởng niệm công ty, tưởng niệm không khí ở công ty, tưởng niệm cafe ở công ty, tưởng niệm cơm công ty, tưởng niệm lão Tam từng tháng phát tiền thưởng (đây mới là nguyên nhân đi). . . . . .

Mô-za-a ở trong lòng giống niệm chú thuyết phục chính mình, nhưng đứng ở cửa công ty lại như thế nào cũng không đi vào được.

Được rồi hắn thừa nhân kỳ thật không phải vì những lý do vừa rồi mà đến công ty, lý do chân chính là vì ngày hôm qua Tiếu Nại gọi điện thoại cho hắn, “Thân thiết” thật lâu thăm hỏi bệnh tình của hắn, hơn nữa vân đam phong khinh – nhẹ nhàng bâng quơ nói với hắn nếu ngày hôm nay không đến công ty thì sẽ mang theo toàn bộ nhân viên của công ty đi đến nhà hắn”Thăm bệnh” .

Mô-za-a ở trong lòng ai oán —— lão Tam cậu rất độc ác quả thực không phải người! ! o(>﹏<)o Không phải bóc lột nhân viên như vậy chứ! “Mi ca?” Theo cửa thuỷ tinh xoay tròn đi ra một người, nhìn đến Mô-za-a đầu tiên là ngẩn người, lại lập tức nở nụ cười: “Mi ca, thật là anh à! Tại sao không đi vào?” Người nọ là một tiểu thanh niên của phòng mỹ thuật tạo hình, bình thường cùng Mô-za-a quan hệ cũng không tồi, hắn nhiệt tình đi tới túm Mô-za-a lôi vào bên trong, Mô-za-a muốn tránh thoát, lại không dám tỏ vẻ, đành phải bị hắn túm đi vào công ty. “Tiếu ca đang triệu tập toàn bộ nhân viên họp, may mắn anh kịp, cuộc họp vừa mới bắt đầu.” Trong công ty giống như rất im lặng, tiểu thanh niên sung sướng lôi kéo Mô-za-a hướng phòng họp đi, một bên nói với hắn . Họp! Toàn bộ nhân viên? ! ! “Ta không. . . . . .” Mô-za-a cả kinh, cơ hồ theo bản năng nghĩ muốn chạy trối chết, ngẫm lại đó là cái gì trường hợp, hắn mà đi vào từ nay về sau còn có thể sống sao? Tiểu thanh niên không rõ cho nên nhìn hắn một cái, quyết định xem nhẹ sự khác thường của hắn, vươn tay đẩy ra cửa phòng họp, liền hướng tới bên trong chào hỏi: “Tiếu ca, Mi ca đến đây ——” Mấy chục nói ánh mắt soạt cái nhìn qua, Mô-za-a có ý nghĩ muốn chui xuống đất trốn.