"Rõ ràng là còn chưa biết ta làm cái gì mà?" Cảnh Vân bật cười đáp.

"Ta tin ngươi không ngốc đến mức sẽ tự đưa mình vào chỗ chết." Lão Khổng thản nhiên đáp.

"Đương nhiên rồi nhưng chuyện này cần có phải đợi Vương Dã trở về mới được, thiếu hắn là mất vui." Cảnh Vân nháy mắt.

"Đến rồi đến rồi." Không biết có phải quá trung hợp hay không Vương Dã từ ngoài cũng về đến nơi trên tay hắn còn đang ôm thứ gì đó: "Sư phụ công tử ta đem thứ hay về đây."

"Thứ gì?" Cảnh Vân tò mò mở cái thứ mà Vương Dã mang về, vừa nhìn một cái Cảnh Vân liền phát hiện đây chính là cần sa hay còn gọi là đại ma đây mà: "Ngươi kiếm được thứ này ở đâu?"

"Thấy ta giỏi không ta phát hiện ra nơi bọn chúng trồng thứ này rồi, không xa nơi đám người Bố Tử trú ngụ là bao." Vương Dã nhỏ giọng đáp.

"Bọn chúng trồng được?" Điều này làm Cảnh Vân rất bất ngờ.

"Công tử thứ này...?" A Kiệt tiến lên tò mò hỏi.

"Thứ này trông thì không có gì đặc biệt nhưng sau khi lấy lá của chúng phơi khô có thể dùng gây ảo giác làm người khác không tỉnh táo, người càng dùng sẽ càng nghiện, nó có tên là Đại Ma." Cảnh Vân miêu tả sơ qua.

"Công tử không biết đó thôi bọn chúng có hẳn một nơi rất rộng chuyên trồng thứ này còn một loại nữa lá to hơn nhưng trồng cũng ít hơn nữa, ta xem qua rồi nơi ấy nằm sâu trong rừng chẳng mã nào thèm vào đó đâu, trong ấy cũng có tầm 20 người chuyên chăm sóc và chế tạo loại thuốc mà công tử bảo cái mà...cần sa gì gì đó ta không biết." Vương Dã kể một lèo.

"Sao ngươi lại tìm thấy bọn chúng." Lão Khổng nghe xong liền hỏi.

"Sư phụ là công tử kêu con đi theo dõi tiệm thuốc lớn trong thành ấy, mọi người cũng chẳng có gì đặc biệt nhưng mà hôm nay chúng từ cửa ngách liền vài xe nối đuôi nhau đi, con thấy lạ bèn bám theo thôi, ai ngờ lại có phát hiện, còn nữa người cầm đầu đám ấy có đi gặp bố tử nữa, phát hiện bọn chúng định vận chuyển thuốc nổ." Giọng Vương Dã ngày càng nhỏ, nhưng thông tin hắn mang đến thật là không ngờ đến.

"A Kiệt mau ra ngoài canh trừng đừng để ai vào đây cả." Cảnh Vân nghe xong lên tiếng.

Ba người A Kiệt nhìn nhau lập tức rời đi.

"Ngươi có phải đã nghe được thêm chuyện gì không?" Cảnh Vân đoán chắc là nếu hắn đã nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người kia thì chắc chắn không chỉ đơn giản là vấn đề vận chuyển thuốc nổ.

"Đúng vậy bọn chúng nói rất có thể bảy ngày sau Lang Quốc sẽ đột kích nhưng mà ta lại thấy Bố Tử tức giận mắng tên kia là chớ nói lung tung vì mọi chuyện còn chưa chuẩn bị xong nếu Lang Quốc cứ thế đánh sang chắc chắn sẽ thiệt nhiều hơn lợi." Vương Dã kể lại.

"Đám người đó có vẻ chưa thống nhất với nhau kế hoạch, nhưng cũng có thể Tra Minh không muốn kế hoạch bí mật mà cứ bị cái tên kia nói ra nói vào, như thế dễ để lộ sơ hở." Lão Khổng phân tích, sau đó liền khen ngợi: "Đúng là chỉ có làm mấy cái truyện trộm gà trộm chó là ngươi làm tốt nhất, thế mà không bị đám người đó bắt."

"Sư phụ chớ gở miệng ta phải can đảm lắm mới dám nghe lén đó." Vương Dã sờ mũi đáp.

"Công lao lớn." Cảnh Vân nở nụ cười cũng dành cho hắn lời khen: "Ngươi về rất đúng lúc ta muốn hỏi có phải họ hàng nhà ngươi bán bột mì hay không?"

"Đúng vậy công tử muốn làm bánh sao?" Vương Dã khó hiểu đáp.

"Đương nhiên là không, ngươi có biết bây giờ họ có khoảng bao cân bột mì hay không?"

"Chắc khoảng hơn trăm cân." Vương Dã bấm tay tính toán một phen.

"Như vậy không đủ, phải cần thật nhiều thật nhiều bột mì." Cảnh Vân thở dài nói.

"Ngươi cần bột mì làm gì, một trăm cân ngươi ăn đến cả năm cũng không hết." Lão Khổng nói.

"Không phải là ta rủ lão làm việc tốt hay sao? Một trăm cân quá ít, Vương Dã bây giờ có thể gom bột mì hay không, ít nhất phải năm trăm cân." Cảnh Vân quay sang Vương Dã hỏi.

"Chuyện này...có thể không đủ được." Hắn do dự nói.

"Không cần nhất thiết là bột mì bột ngô, cũng được."

"Nếu thì thoải mái." Vương Dã tự tin vỗ ngực nói.

Nếu thế rất tốt ta đưa ngươi năm trăm lượng bạc, ngươi đi mua cho ta rồi gom về chỗ họ hàng nhà ngươi." Cảnh Vân lập tức xuất tiền.

"Năm trăm lượng, công tử không cần nhiều như vây đâu, năm trăm lượng mua được hết cả bột mì của Bắc Châu cũng nên." Vương Dã trố mắt ra bất ngờ lớn.

"Coi như cả tiền công cho huynh đệ ngươi nữa, làm việc phải kín đáo một chút đừng để loạn cả lên, phải chuẩn bị thật nhanh trong ngày hôm nay." Cảnh Vân dặn dò.

"Nếu đã vậy ta đa tạ thay bọn họ ta đi trước chuẩn công tử yên tâm đi." Vương Dã nhanh chân chạy mất dạng.

Lão Khổng vẫn không biết Cảnh Vân làm gì đang định hỏi thì thấy nàng đã lôi giấy bút ra viết sau đó gọi A Kiệt vào bảo hắn chuyển thư cho Hoắc Uy Thần.

"Ngươi dừng lại chút xem nào nói ta nghe xem ngươi đang định làm cái gì vậy?" Lão Khổng tò mò hết chịu nổi.

"Một loại thuốc nổ từ bột mì, gọi làm...bom bột cũng hay đó." Cảnh Vân giờ mới tiết lộ ý định của bản thân.

"Là sao? Ngươi nói rõ hơn đi." Lão Khổng rất hứng thú với ngôn từ mà Cảnh Vân dùng.

"Bột mì bình thường thật ra khá là giống với thuốc nổ, vì vậy chúng cũng có thể gây nổ được, vụ nổ có thể lớn đến mức ngang tầm với thuốc nổ, tuy nhiên cái khó là chúng ta phải biến cho không gian xung quanh không chỉ dưới đấy mà phải cả trong không khí cũng phải có lượng bột mì dày đặc như vậy công dụng mới cao được, nhưng vì đám người kia trong hang động đã có sẵn một lượng thuốc nổ nhất định vì vậy bột mì sẽ được xem như người dẫn đường cũng được." Cảnh Vân giải thích toàn bộ: "Ta cũng vừa liên lạc với Hoắc Uy Thần kêu hắn đến đây bàn kế hoạch chúng ta sẽ tranh thủ thời điểm đó diệt gọn Tra Minh, như vậy chắc chắn sẽ mất một bàn tay hữu hiệu liên lạc với Lang Quốc."

Lão Khổng xoa cằm nhìn Cảnh Vân đầy sự nghiên cứu: "Ngươi...được có đầu óc của một vị tướng quân kế hoạch tuy chưa thế gọi là hoàn hảo đầy đủ từng chi tiết nhưng có thể nói là có triển vọng."

"Ngắn gọn hơn thì lão có thể khen ta một câu thông minh." Cảnh Vân mỉm cười đáp.

"Tự mãn." Lão Khổng hừ một tiếng rồi cùng lại cùng Cảnh Vân bàn cách tiến đánh trong lúc đợi Hoắc Uy Thần tới.

Bức thư đã đến được tay của Hoắc Uy Thần hắn nhìn A Kiệt đã xuất hiện trở lại, dù có do dự trong lòng nhưng hắn vẫn gật đầu với A Kiệt lập tức cùng nhau rời đi.

Cánh cửa mở ra bốn mắt nhìn nhau như có sự ngại ngùng né tránh nên cả hai đã nhanh chóng rời mắt khỏi đối phương, lão Khổng ngồi một bên thở dài.

Cả cuộc truyện đến chính Cảnh Vân cũng đã giữ khoảng cách với Hoắc Uy Thần, nàng coi như bản thân là cấp dưới không thể giỡn với cấp trên như trước nữa.

"Kế hoạch hay chỉ là ta thắc mắc có thật sự bột mì có thể làm nổ như thuốc nổ hay không?" Hoắc Uy Thần lần đầu có sự nghi ngờ đối với Cảnh Vân liền lên tiếng chất vất.

"Chuyện này không phải là chuyện đùa giỡn chắc chắn những lời ta nói là thật." Cảnh Vân đáp rất nhanh dù trong lòng có sự khó chịu khi không được tin tưởng.

"Ta đã từng chứng kiến sự việc này rồi Đại Nhân yên tâm, kế hoạch của Cảnh Vân hoàn toàn có thể thực hiện được." Lão Khổng lại trắng trợn nói dối, không chút do dự: "Chỉ là bên chỗ Đại Nhân như thế nào rồi?"

"..." Hoắc Uy Thần trầm ngâm suy nghĩ sau đó cũng gật đầu đồng ý, sau ấy mới trả lời câu hỏi của lão Khổng: "Trong doanh trại giờ đây ta có thể nói là nắm được trong tay." Nói đến đây Hoắc Uy Thần không có tiếp tục nói nữa, nghĩ là hắn không muốn kể mọi chuyện, điều này khiến Cảnh Vân khá bất mãn việc hắn không nói đồng nghĩa với việc nàng không biết mọi chuyện rốt cuộc như thế nào, sau này sao có thể tính toán cho hắn.

"Đại Nhân vậy chuyện ở đó là như thế nào, Quách Tướng Quân có vấn đề gì không?" Cảnh Vân trực tiếp hỏi, ánh mắt nàng nhìn Hoắc Uy Thần rất lâu chờ đợi câu trả lời.

Thấy không khí bỗng có chút căng thẳng lão Khổng nghĩ tốt hơn hết cứ để cho hai người này nói chuyện với nhau cho rõ đã thế là lão liền đứng dậy: "Ta có chút đói ra ngoài kiếm chút đồ ăn lát nữa Đại Nhân ngươi ở lại cùng ăn rồi cùng bàn tiếp."

Cảnh Vân nhìn ra bên ngoài trời còn sớm lão già này lại giở chứng gì vậy, nhưng trước khi đi thấy lão nhìn nàng thật sâu, đây là muốn nàng làm gì.

Hoắc Uy Thần không có ý kiến hắn còn khá thoải mái đồng ý.

Hai người ở trong phòng chưa bao giờ Cảnh Vân nó lại bí bách như thế không thể nói gì mà cũng không biết nên nói gì, nàng đành cắm mặt vào tấm bản đồ của lão Khổng.

Hoắc Uy Thần ngồi nhìn từng hành động của Cảnh Vân liền nghĩ đến việc không rõ vì lý do gì hai người lại bỗng có khoảng cách bỗng không còn thân thiết như trước nữa, ngồi cạnh nhau thay vì sự thoải mái thì lại là một không khí trầm lắng.

"Ngươi ở kinh thành từ nhỏ đã từng đến ngõ Tây Giang?" Hoắc Uy Thần lên tiếng phá vỡ bầu không khí.

Cảnh Vân nghe cái tên xa lạ này liền lắc đầu: "Chưa từng."

"Vậy phố Bắc Hòa?" Hoắc Uy Thần lại tiếp tục hỏi.

"...Cũng chưa từng." Cảnh Vân vẫn lắc đầu nàng thắc mắc vì sao Hoắc Uy Thần lại hỏi hai địa danh này.

"Vậy ngươi là ai? Ngươi biết chữ, biết đọc sách, còn biết rõ chức vị quan lại của địa phương, hơn nữa ở Kinh Thành không một thiếu niên nhà phú hào nào chứ đừng nói gì đến con của quan không được đến, không một thư sinh nào không đến thư các , ngươi rốt cuộc là ai?" Rốt cuộc thì câu hỏi này cũng đến, Cảnh Vân thật không ngờ hai địa phương trên lại dùng để xác định thân phận của nàng, nữ chủ này vốn là nữ nhân đương nhiên không thể tùy tiện ra đường, việc học chữ cũng là có người riêng biệt được mời về phủ thường sẽ là các nữ quan đã quá tuổi ở lại trong cung sau khi ra ngoài liền được nhiều nhà phú hào mời đến dạy nữ nhi những thứ các nàng nên học.

"..." Cảnh Vân thật sự không biết đáp như thế nào.

"Ta phát hiện ra phụ thân ta có vài lời đúng khiến ta phải suy nghĩ, càng suy nghĩ lại càng lạ, ta luôn hỏi là sau bộ y phục này ngươi...là nam nhân...hay nữ nhân." Hoắc Uy Thần nhìn Cảnh Vân đầy sự dò xét.

Cảnh Vân khó tin vào tai mình, cơ thể lập tức căng cứng đây chính là nàng đã bị người ta bắt được đuôi: "Vậy...Đại Nhân cho rằng ta là ai? Và việc ta là ai có quan trọng hay không? Nếu biết ta là ai người có...còn tin tưởng hay không?" Cảnh Vân cố gắng giữ cho bản thân không quá rối nàng nhìn thẳng vào mắt Hoắc Uy Thần lên tiếng hỏi, đặc biệt nàng rất lưu tâm câu nói phụ thân của Hoắc Uy Thần, nếu đúng như lời hắn nói thì Hoắc Tông Đế chắc chắn đã đoán ra phần nào và ông ấy đã đánh động Hoắc Uy Thần.

"Ngươi nghĩ với một người mang thân phận như ta có nên tin một người mà bản thân lại không hề hiểu biết gì hay không? Câu trả lời rất đơn giản là không, nhưng...chỉ cần ngươi tự mình nói với ta bản thân ngươi là ai, ta nghĩ ta vẫn có thể tin tưởng ngươi được, ta chưa từng điều tra ngươi chính là vì đợi ngươi tự mình nói với ta, ngươi là ai." Hoắc Uy Thần như cho Cảnh Vân một sợi dây.

Cảnh Vân suy nghĩ lại suy nghĩ nàng thật sự không biết bản thân mình nên nói gì vào thời điểm này, chỉ đành thở dài: "Đại Nhân không tin ta cũng không sao đâu, dù sao chắc chắn Đại Nhân cũng sẽ cho người điều tra ta mà thôi, ta...có thể rút khỏi vụ này, vốn ta là Đại Nhân chỉ là hai người xa lạ thật sự không cần quá biết quá nhiều về nhau như vậy, còn nếu Đại Nhân cho rằng ta có ý đồ bất chính thì có lẽ người cũng phải nhìn ra ta có rất nhiều cơ hội đưa người vào cửa tử, còn vì sao ta lại không tự mình nói ra thì...ta nghĩ bản thân mình tốt hơn hết là không nên nói, đối với ta việc thú nhận này ta không làm được." Cảnh Vân nói xong thì lập tức đứng dậy nàng có ý định rời đi.

Bàn tay Hoắc Uy Thần vẫn là nhanh hơn, hắn nắm lấy cổ tay nàng kéo một lực đủ để Cảnh Vân không đứng vững như cố ý cho nàng ngã vào lòng hắn.

"Mã Cảnh Thiên ngươi thật sự không muốn nói." Hoắc Uy Thần thật sự có sự tức giận trong lời nói, hắn đã hy vọng đã rất hy vọng Cảnh Vân sẽ tin tưởng hắn, sẽ cho hắn biết thân phận nữ nhân thật sự của nàng: "Nữ nhi của Tả phó Đô ngự sử Mã Đông Thiên đúng không? Vì sao ngươi phải giấu ta, vì sao? Ta cũng là mệnh quan triều đình, ta là người như thế nào ngươi không nhìn ra sao? Ngươi lo sợ ta và phụ thân ngươi là đối đầu." Sự thật bị bóc trần.

Cảnh Vân nhìn Hoắc Uy Thần hồi lâu, trái tim nàng vừa loạn nhịp, hơi thở cùng dần khó khăn hơn, nhưng đầu óc nàng đã có vài phần thanh tịnh hắn ít nhất không chưa biết việc nàng biết thân phận của hắn: "Không phải...ta lo sợ việc đó, người có từng nghĩ nếu thân phận nữ nhân này bị bại lộ danh tiếng của Mã gia sẽ ra sao hay không và quan trọng hơn hết ta là người bị ảnh hưởng." Cảnh Vân tìm được lý do phù hợp để đáp trả.

"Ngươi nghĩ ta sẽ cho người khác biết? Rốt cuộc thì ngươi không tin tưởng ta." Hoắc Uy Thần càng giận hơn với câu trả lời của Cảnh Vân càng minh chứng rằng hằn nghĩ đúng nàng chưa hề tin tưởng hắn, bàn tay Hoắc Uy Thần cầm cằm bắt ép Cảnh Vân nhìn vào hắn: "Ngươi chưa từng đặt ta vào mắt, ta như một kẻ ngốc bị ngươi quay vòng vòng đúng không?" Ánh mắt có sự độc ác lần đầu Cảnh Vân nhìn thấy cảm giác đau không nhiều bằng việc bản thân nàng đang bị xúc phạm.

Cảnh Vân dùng tay mình gạt bỏ bàn tay Hoắc Uy Thần ra: "Đại Nhân không nên tự mình suy diễn mọi chuyện, ta trước nay hay cho đến thời điểm bây giờ chưa từng bất kính với Đại Nhân, thực sự ta không chỉ coi Đại Nhân là Đại Nhân mà còn là bằng hữu mà đối đáp, nếu Đại Nhân cho rằng việc ta không nói với Đại Nhân về thân phận của ta là vì thiếu tin tưởng thì Đại Nhân nghĩ rằng thời điểm hiện tại ta đang làm cái gì cơ chứ? Nếu không tin Đại Nhân có lẽ giờ phút này ta đã không đứng ở đây." Nói xong Cảnh Vân lập tức đứng dậy nàng nhìn ra phía bên ngoài mọi thứ xung quanh thật sự rất xinh đẹp nhưng mắt nàng có nước mắt, nàng dễ xúc động?

Không nếu như không phải bản thân nàng đã có cảm tình với Hoắc Uy Thần thì chắc chắn nàng sẽ không chỉ vì vài lời nói mà tự thấy bản thân bị tổn thương, con người thật lạ lùng quá dễ dàng yếu đuối trước chuyện tình cảm.

Hoắc Uy Thần như cảm nhận được cảm xúc của Cảnh Vân hắn liền có sự áy náy vì sao bản thân lại nóng vội như vậy, hắn thở dài một tiếng tiến lại gần chỗ nàng, vòng tay qua chiếc eo nhỏ bé ôm thân hình vào lồng ngực, Cảnh Vân bất ngờ liền có sự chống cự, nhưng căn bản là đã bị Hoắc Uy Thần không chế.

"Ta đã từng nghĩ bản thân mình rung động trước một nam nhân, là mệnh triều đình lại đi trên lớp băng mỏng điều này khiến ta rất khó xử, vừa muốn có được nàng trong tay vừa không vứt bỏ được trọng trách trên vai, đã có những lúc ta suy nghĩ buông bỏ nàng, để nàng có thể tìm được hạnh phúc, nhưng khi nghĩ rằng nàng dưới thân phận một nam nhân lại ôm một nữ nhân khác ta lại thấy việc này thật khó chịu, nhưng khi ta biết được thân phận của nàng thì lại vui mừng khôn xiết, ta hoàn toàn có thể đưa kiệu tám người khiêng đến trước cửa Mã gia mà không lo bất cứ lời bàn tán nào cả, nhưng...dù ta cho nàng cơ hội nàng vẫn nhất quyết nói với ta về thân phận của bản thân điều này khiến ta thật sự tức giận, khi nghĩ có phải nàng vốn đã có nam nhân khác hay không, nếu không một quảng thời gian tiếp xúc với nhau như vậy chẳng lẽ nàng không hề cảm nhận được sự đặc biệt mà ta đối xử với nàng hay sao?" Hoắc Uy Thần đã thay đổi hoàn toàn cách xưng hô.

Cảnh Vân không thể ngờ việc dù nàng là nam nhân nhưng Hoắc Uy Thần vẫn có thể nảy sinh tình cảm, đúng như lời hắn nói sao nàng có thể không nhận ra được sự đặc việt trong cách cư xử của hắn chỉ là nàng nghĩ khi là bằng hữu sẽ luôn đối xử với nhau như vậy, hơn nữa hắn và nàng luôn có đồng quan điểm nên việc thân thiết hơn bình thường cũng là điều dễ hiểu.

"Ta...không hề có..." Nói đến đây Cảnh Vân đột ngột nhớ ra thân phận của Hoắc Uy Thần, thân phận ấy khiến nàng e dè, nàng không dám giao thân mình cho một bậc đế vương tương lai, Hoàng Thượng là người vô tình, trái tim không thể đặt ở một nữ nhân.

Nhưng cũng như cảm xúc của Hoắc Uy Thần nàng ở thời điểm hiện tại đã có hình bóng in đủ sâu để cảm nhận được sự đau đớn khi thấy nam nhân mình thích sẽ đi thích một nữ nhân khác.

"Nàng không định nói tiếp hay sao?" Hoắc Uy Thần đột ngột xoay người Cảnh Vân lại tay trái kéo nàng sát lại mình, tay phải nâng gương mặt mà hắn đã phát hiện ra dù ở bất cứ thời điểm nào cũng rất xinh đẹp: "Nàng trong trang phục nữ nhân quá sức xinh đẹp rồi, từ giờ cho đến lúc trở lại kinh thành đừng mặc nữ trang nữa."

"Đại Nhân...nếu đã nói vậy thì...vẫn nên coi như ta là nam nhân được chứ, ở thời điểm hiện tại không phải...nên tập trung cho việc chính hay sao?" Cảnh Vân nhắc nhở.

"Mọi việc đương nhiên vẫn sẽ tiến hành như kế hoạch chỉ có nàng sẽ không còn như cũ nữa, không thể tự ý hành động được ta không muốn thê tử của ta gặp chuyện không may." Cảnh Vân có chút gượng cười có phải Hoắc Uy Thần đã quá nhanh hay không, chẳng giống mấy cái tình tiết trong phim gì cả, người ta tán tỉnh nhau chán chê mới đổ đăng này hắn cứ thế xác định chủ quyền luôn không hề cho nàng cơ hội phản bác.

"Đại Nhân ta...còn chưa cho Đại Nhân biết ta nghĩ..."

"Đừng đứng nữa mau lại đây ngồi." Hoắc Uy Thần ngắt lời Cảnh Vân: "Nàng nói xem phụ thân nàng có chấp nhận ta hay không, nghe nói nàng có huynh trưởng, hai cửa ải này thật khó." Hoắc Uy Thần tính rất xa.

"Đại Nhân."

"Nàng yên tâm ta không chỉ dùng kiệu tám người khiêng mà lại mười sáu người khiêng, như vậy chắc chắn nhạc phụ sẽ thấy được tấm lòng của ta đối với nàng là thật, chắc chắn sẽ yên tâm gả nàng cho ta." Không rõ vì sao khiếu hài hước của Hoắc Uy Thần lúc này lại phát tác không chịu để Cảnh Vân nói bất cứ lời nào.

Nhưng chỉ có Hoắc Uy Thần mới biết hắn cố tình làm vậy chính là vì hắn không muốn nghe bất cứ lời từ chối nào của Cảnh Vân.

"ĐẠI NHÂN." Cảnh Vân nghe Hoắc Uy Thần nói mà cảm giác bản thân như đã nhìn được cả tuổi già luôn rồi liền phải lớn giọng ngắt lời: "Ta biết tấm lòng của Đại Nhân chúng ta có thể nói chuyện này sau được không, tốt nhất là khi nào trở về kinh thành được không?" Cảnh Vân cố gắng muốn thương lượng.

"...Được, quyết định vậy đi nghĩ càng chu toàn, càng tốt." Hoắc Uy Thần suy nghĩ hồi lâu mới đáp lại.

Cảnh Vân mới thở phào nhẹ nhõm, nàng thấy hình như có cái gì đó vừa thú vị nhưng lại đầy sự lo lắng ở đây, cuộc đời nàng rốt cuộc là có giống trong phim hay không gặp được người thâm tình hết lòng vì bản thân nàng.

Chuyện này chỉ có trời mới biết.

Gần cả tháng trời nghỉ tết không ra chương, năm mới chúc mọi người có một năm bình an và nhiều may mắn dù bạn đang ở bất cứ vị trí nào cũng mong mọi điều tốt đẹp đều đến với bạn, mọi dự định mà các bạn đã đặt ra cho năm nay đều được hoàn thành một cách tốt đẹp nhất, chúc mừng năm mới :))))