Chương 91: Thế Giới Của Anh (5)

Khi cửa mở ra, Tân Hoành kinh ngạc một phen, cả kinh, triệt để đem thống khổ lúc trước biến mất. Ngoài cửa, một ông lão mặc trường sam màu trắng, tóc trắng, chống trượng đầu rồng, đôi mắt sắc bén thẳng tắp nhìn cô chằm chằm. Phong Dương đi vào Phương gia đòi người, Dịch Tân chỉ ngồi trên xe đỗ cạnh Phương gia chứ không ra mặt. Anh bây giờ đã sớm mặc kệ những việc này, lúc này thật là không tiện ra ngoài tham gia những tranh chấp nho nhỏ này. Hơn nữa, Dịch gia cũng là dòng họ được mọi người kính trọng, phải đi quản những bang phái tranh giành nhau, ngược lại mất thân phận. Về phần Phong Dương và Tang Nhuế ở đó.

Nghĩ như thế nào thì Phương gia cũng không mắt rồi. Cho dù thân phận Tang Gia không lớn cũng không nhỏ, an phận ở một chỗ, nhưng nói như thế nào thì không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật tổ, Tang Nhuế gả cho Phong Dương, mà Phong Dương là người của Dịch gia, nhà khác lại ngang nhiên đắc tội Tang Gia, cũng là trắng trợn không đem Dịch gia để vào mắt. Dịch Tân một tay miễn cưỡng chống đầu, tâm tình anh gần đây luôn rất tốt, đặc biệt tốt, cho nên lúc này cũng có chút hứng thú ở một bên nhìn bọn họ náo loạn.

“Tân thiếu, lão gia phái người gọi điện thoại đến.”

Phía trước, Nguyên Thâm quay đầu lại.

“A…?” Ánh mắt anh bất động, nhìn qua có chút mất hứng. Nguyên Thâm do dự một chút, mới nói, “Lão gia tự mình qua khách sạn, đem thiếu phu nhân mang về nhà cũ rồi.”

Bên trong xe phút chốc dừng lại. Sau đó, Dịch Tân lên tiếng, trong giọng nói có chút tà nịnh, “Gọi điện thoại cho Phương lão, nói cho hắn, trong vòng 5 phút tôi muốn đem Tang Nhuế và Phong Dương về nhà cũ của Dịch gia.”

“Vâng.”

Tại H thị tấc đất tấc vàng này, có thể có được một tòa nhà như cung điện một thật khiến người ta hâm mộ lại ghen ghét, Tân Hoành quả nhiên cảm thấy như vậy. Hơn nữa tòa nhà này còn được chăm sóc tỉ mỉ, phải có mấy thế hệ tích lũy, nếu không tuyệt đối không đạt được như vậy. Tân Hoành vụng trộm nhìn xung quanh một vòng, nơi này tùy ý một chỗ có thể để đồ quý hiếm, làm cô không khỏi hung hăng cảm khái về tài sản của Dịch gia một phen.

Cô nghĩ, nếu Dịch Tân mang cô tới nơi này ở, cô sẽ thật vui vẻ, sẽ làm cho người khia hâm mộ cùng ghen ghét một phen. Chỉ là. . . Đáng tiếc Dịch Tân không ở nơi này, mà cô lại vẫn không thể tự đối mặt với chủ nhân nơi này. Trong long không yên lại bất an, Tân Hoành thật sự cảm thấy cực kỳ lãng phí không ngắm được cảnh đẹp, nhưng không có biện pháp. Đối diện với cái nhìn như Tiên Phong Đạo Cốt Nhất Đại Tông Sư(bó tay với cái thành ngữ này) của Dịch lão, giờ phút này đang như hổ rình mồi nhìn cô, cô quả thật không dám thả lỏng tinh thần.

“Tân tiểu thư, cô cùng Dịch Tân kết hôn rồi hả?” Dịch lão mặc dù đã cao tuổi, nhưng thần sắc vẫn tốt, giọng nói mang theo chút uy nghi.

“Đúng vậy.” Tân Hoành nhẹ nhàng gật đầu.

“Quả thật?”

“Đúng vậy,” Tân Hoành nói xong, mới ý thức đến cô giờ mới gặp người nhà chồng lần đầu, lại vội vàng bổ sung thêm, “Chúng cháu đi vội, cho nên giấy chứng nhận kết hôn không có mang theo, nếu ông ngoại rảnh, có thể cùng chúng cháu cùng về B thị.”

Tân Hoành nói tới đây, trong lòng thầm kêu không ổn, cô quả nhiên quá khẩn trương, cô… cô làm sao có thể để cho lão gia của Dịch gia đi theo cô lặn lội qua lại, chỉ vì xem giấy chứng nhận kết hôn của cô và Dịch Tân a? Vội vàng nói tiếp, “Ý của cháu là là, Dịch Tân thường hay nhớ ông ngoại, ông ngoại nếu có thể cùng chúng cháu trở về ở cùng, Dịch Tân chắc sẽ rất vui vẻ.”

Tân Hoành nói xong, trong lòng lại hung hăng cắn răng, cô, cô thật sự là nói năng bừa bãi!

“Dịch Tân nhớ ta? Cô gái, cô tuổi còn trẻ, vẫn là không nên học nói dối.”

 

Chương 92: Thế Giới Của Anh (6)

ới có thể cùng ông ngoại Dịch Tân nói chút giấy chứng nhận kết hôn như vậy. Quả nhiên, cô vẫn có chút keo kiệt. Nói không so đo, nhưng khẩu khí cuối cùng lại có chút miễn cưỡng. Khi cùng Tân Hạo đấu võ mồm, trong lòng lại vẫn muốn chứng minh cô cùng Dịch Tân là danh chính ngôn thuận, mới có thể làm Dịch lão nói một tiếng”Quả thật”, theo bản năng liền nói đến giấy chứng nhận kết hôn.

Ban đầu, cô cho tới bây giờ không giống hôm nay như vậy để ý kia tờ giấy. Một phen nói lung tung làm cho cô loạn cả lên. Ngu dốt! Tân Hoành ở trong lòng hung hăng mắng chính mình.

“Ông ngoại, vội vã muốn gặp cháu dâu như vậy?”

Một tiếng không chút để ý trêu chọc, Tân Hoành cả người nháy mắt liền từ xấu hổ mà vui vẻ lại. Cứu tinh đến đây! Chồng à, anh rốt cục đến đây! Tân Hoành hưng phấn mà quay đầu, đối diện với ánh mắt vừa sủng ái vừa trách móc của Dịch Tân, trên môi anh cong lên một độ cung, nhìn thấy cô, cước bộ cũng không dừng liền đi đến bên người cô ngồi xuống, tay rất tự nhiên địa kéo qua vai cô. Cùng cô ngồi một chỗ, cùng nhìn ông ngoại anh.

Ông cụ mới gặp Dịch Tân thì hơi hơi ngẩn ra, nhưng không vì gặp anh mà vui vẻ không kềm chế được động tác, ngược lại cười, “Ta không vội, ta chỉ là muốn cho cháu biết cấp bách là thế nào. Ta không thích con đến chỗ gia tộc cũng chậm chạp từ từ.” Dịch lão nói xong, mắt liếc qua Tân Hoành, lại nói với Dịch Tân, “Con xem lúc này thật tốt, về nhà rất nhanh.”

Dịch Tân cười, tay vẫn ôm Tân Hoành, “Ông ngoại hiểu lầm, cháu chỉ là đi qua đi xử lý chuyện Tang Gia cùng Phương gia trước, lại sợ Tân Hoành không hiểu chuyện, đem cô ấy đến đây, mạo phạm ông, làm người khó xử. Nên mới để cô ấy ở khách sạn, đợi cháu xử lý tốt mọi việc, lại mang cô ấy trở về. Không nghĩ tới, trái lại để cho ông ngoại nghĩ nhiều rồi.”

Dịch lão nghe xong, hai tay đặt trên đầu trượng, hơi nheo mắt, nhìn ánh mắt Dịch Tân có chút sắc bén, mà lại thật chân thật sự cười , “Hai năm qua không thấy, ta ngược lại không biết con trở nên săn sóc như vậy. Con quả nhiên là sợ Tân Hoành chọc ta khó xử sao? Ta xem, con là sợ ta làm khó dễ vợ của con đi!”

Nói đến đây, ánh mắt cũng rơi vào người Tân Hoành. Tân Hoành liền không tự chủ được nghĩ tới mới vừa rồi cô cùng ông nói chuyện lung tung, lúc này không khỏi lại xấu hổ, nhịn không được vừa muốn cúi đầu, cắn môi. Trên vai lại bỗng nhiên căng thẳng, là Dịch Tân ôm cô hơi dùng lực. Tân hoành nghi hoặc, quay đầu lại nhìn anh. Dịch Tân lại không thấy cô, vẫn như cũ cười nói, “Ừhm, ông ngoại nói đúng, quả thật là cái gì cũng đều không thể gạt được người!”

Tân Hoành nhất thời liền có loại cảm giác toàn thân cứng ngắc, cứng ngắc đến cô liền duy trì tư thế nghiêng đầu nhìn Dịch Tân, rồi lại quay đầu nhìn Dịch lão. Dịch Tân- người này, Duy Ngã Độc Tôn đúng là không thèm phân biệt thời gian địa điểm nhân vật, loại thời điểm này, bất luận thế nào, cũng không được hống hách trước mặt ông ngoại a. Anh, anh cũng thừa nhận quá mức đúng lý hợp tình rồi đi!