Chương 46 Editor: Vermouth Lưu Đàn cọ chóp mũi vào chóp mũi Minh Hoàn: “Về sau, Cô không lừa nàng nữa nhé? Cô chắc chắn sẽ đối xử tốt với nàng, làm nàng trở thành hòn ngọc quý trên tay.” Minh Hoàn quay mặt đi chỗ khác: “Hòn ngọc quý trên tay là chỉ nữ nhi, điện hạ đừng nói bậy nói bạ.” Lưu Đàn là muốn chiếm tiện nghi của Minh Hoàn, hắn cong môi cười một tiếng: “Ồ? Vậy là Cô sai rồi sao? Hoàn Hoàn nàng nói xem, nàng là cái gì của Cô nào?” Minh Hoàn ôm hồ ly vào trong lòng: “Chỉ là Hoàn Hoàn thôi.” Lưu Đàn cười nhẹ một tiếng. Tiểu hồ ly kêu hai tiếng như có chút không vui, Minh Hoàn nói: “Điện hạ chàng trở về đi, ta ôm nó đi chơi.” Lưu Đàn sờ đầu Minh Hoàn: “Được.” Thị nữ đưa đến cho Minh Hoàn ít thịt bón cho hồ ly, Minh Hoàn ngồi ở trong đình, nàng đặt hồ ly ở trên đầu gối, bón cho nó ăn từng chút một. Tiểu hồ ly nuốt thức ăn rất nhanh. Sở Tinh Trạch nhìn ở phía xa, nhìn hồi lâu, hắn cũng tiến lên bắt chuyện. Tiểu nữ nhân rất trẻ này là vương phi Lưu Đàn, Sở Tinh Trạch thỉnh thoảng rất bội phục ánh mắt Lưu Đàn. Lưu Đàn có thể cất nhắc thuộc hạ đắc lực nhất, kết giao với huynh đệ nghĩa khí nhất, cưới nữ nhân đẹp nhất, tương lai, thậm chí còn có thể có được giang sơn này. Minh Hoàn ôm hồ ly chơi mệt rồi, nàng đứng dậy muốn trở về phòng. Qua núi giả, Minh Hoàn bỗng nhìn thấy một dáng người mặc bạch y. Là Sở Tinh Trạch. Nam nữ thụ thụ bất thân, tuy là thân thích nhưng mà vẫn nên tránh nghi ngờ. Trong con mắt hẹp dài của Sở Tinh Trạch mang theo một tia cười ôn hòa, trông ôn tồn lễ độ, hắn cười nói: “Biểu tẩu đi dạo sao? Thật sự trùng hợp.” Minh Hoàn gật đầu. Nàng nói: “Ta còn có chuyện đi tìm điện hạ, không ở nơi này hàn huyên nhiều với tam công tử được. Tam công tử đi dạo ở chỗ này, nếu có gì cần cứ việc sai bảo hạ nhân thị nữ trong phủ.” Ngữ khí Minh Hoàn vừa khách khí vừa xa cách, trên mặt cũng có chút đề phòng. Phần lớn tiểu nữ nhân yếu ớt xinh đẹp, không có năng lực bảo vệ mình, luôn đề phòng cảnh giác nam tử xa lạ. Minh Hoàn cũng không ngoại lệ. Hồ ly trong ngực nàng cử động mấy lần, kêu hai tiếng, Sở Tinh Trạch nói: “Là hồ ly, rất xinh đẹp, biểu tẩu có thể để cho ta bế thử không?” Minh Hoàn nói: “Nó không thích bị người lạ ôm, rất hung dữ, sẽ cắn người đó, tam công tử không nên đụng vào nó đâu.” Sau lưng bỗng truyền đến một tiếng cười khẽ, Minh Hoàn quay đầu lại: “Điện hạ.” Lưu Đàn đi đến: “Sắc trời đã muộn, từ trưa đến giờ nàng không ăn gì, cùng Cô trở về ăn cơm tối thôi.” Sở Tinh Trạch cảm nhận rõ ràng, mấy ngày nay thái độ của Lưu Đàn với hắn không thân thiết bằng mấy năm trước, thế lực Hiến Châu tuyệt đối không thể chống lại Mục Châu, Sở Tinh Trạch là con thứ cũng không bằng Lưu Đàn được. Nếu như Sở Tinh Trạch muốn tương lai vượt qua Lưu Đàn thì chỉ có thể giết Sở Tinh Tế, lấy được vị trí thế tử Hiến Châu, sau đó thay thế Hiến Vương trở thành tân Hiến Vương rồi lại dùng cách nham hiểm, cố gắng không đối mặt với Lưu Đàn, lén lút giết Lưu Đàn. Trong lòng hắn có ý nghĩ này, nhưng mà, lòng dạ Sở Tinh Trạch rất sâu, tuyệt đối không tự dưng nói ý nghĩ trong lòng cho người khác biết, cho nên, những tính toán này chỉ có hắn biết được. Sở Tinh Trạch ngày thường rất giỏi giả tạo, theo lý thuyết, Lưu Đàn sẽ không phát hiện ra mới phải. Nhất định là hắn làm Lưu Đàn bất mãn ở cái khác. Sở Tinh Trạch nói: “Biểu ca, bữa tối huynh muốn ăn ở chỗ thái phi sao?” “Không, trưa đã qua quấy rầy thái phi một lần rồi, buổi tối không đến quấy rầy nữa.” Lưu Đàn nói, sau đó hắn lại nắm tay nhỏ của Minh Hoàn nói: “Đây là biểu đệ của cô, Hoàn Hoàn, về sau cũng là biểu đệ của nàng, không cần phải lạnh nhạt như vậy.” Minh Hoàn không gật đầu cũng không trả lời, nàng không cảm thấy mình lạnh nhạt, chỉ là giống như đối xử với mọi người bình thường thôi. Lưu Đàn lại nhìn Sở Tinh Trạch: “Vương phi của cô là như vậy, ở trước mặt người ngoài luôn trầm mặc ít nói, trông rất không thích nói chuyện, thực tế thì rất thích bám Cô, từng bước đều đi theo, ở trước mặt Cô, luôn nói rất nhiều.” Sắc mặt Sở Tinh Trạch hơi cứng lại: “Biểu ca và biểu tẩu thật sự ân ái.” Thật ra, không cần Lưu Đàn nói ra, Sở Tinh Trạch cũng có thể nhìn ra, vừa rồi Minh Hoàn ở trước mặt Lưu Đàn rất đáng yêu dịu dàng, lúc đến trước mặt mình thì lạnh nhạt hơn nhiều, không muốn nhiều lời nữa. Lưu Đàn cười như không cười, nói tiếp: “Tinh Trạch, thời gian trước có người tặng cho Cô mấy nữ tử, Cô sợ vương phi sau khi vào cửa sẽ ghen nên ném vào hậu viện. Bây giờ thấy đệ luôn lẻ loi một mình, khó tránh khỏi tịch mịch, buổi tối hôm nay sẽ đưa mấy nữ tử kia đến chỗ đệ.” Sở Tinh Trạch nói: “Biểu ca, đệ không cần đâu, huynh cứ...” “Không cần? Là xem thường người phủ Cô sao? Hay là căn bản không muốn nhận ý tốt này của Cô?” Lưu Đàn hùng hổ dọa người. Sở Tinh Trạch sửng sốt, buộc phải đáp ứng: “Đệ không hề có ý từ chối, biểu ca khăng khăng vậy thì đệ cũng chỉ có thể nhận ý tốt của biểu ca.” Vẻ mặt Lưu Đàn lúc này mới hòa hoãn lại. Sở Tinh Trạch trơ mắt nhìn Lưu Đàn mang Minh Hoàn đi. Trên đời này phần lớn nam nhân rất khó qua ải mỹ nhân. Ai không thích mỹ nhân vừa thùy mị vừa xinh đẹp chứ? Vừa gặp mỹ nhân, lòng đã rung động, thế nhưng, lại bị người mình ghen tị nhất cướp mất. Sở Tinh Trạch về chỗ ở, chẳng bao lâu, quản gia trong vương phủ quả nhiên đưa đến ba vị mỹ nhân cho hắn, ba vị mỹ nhân này đều rất ý nhị. Sở Tinh Trạch không phải người quan tâm nữ sắc, hắn luôn vô tình vô dục. Nhưng mà, sắc trời dần tối, hắn nghĩ đến Minh Hoàn, nghĩ đến nữ nhân hắn muốn đến gần nhưng lại chẳng có cách nào đến gần bị người mình ghen ghét nhất ôm vào ngực, hai người có thể quấn quýt thân mật, chẳng hiểu sao hắn cảm thấy bất an nóng nảy. Vào ban đêm Sở Tinh Trạch chạm vào một nữ nhân trong đó. Ban đêm Lưu Đàn ở trong thư phòng làm việc, thuộc hạ tiến đến nói cho hắn nghe tin tức này. Lưu Đàn cười cười châm chọc. Hắn hiểu rõ, bất kỳ người nào cũng không thể làm được như hắn. Lưu Đàn lúc cầu mà không có được Minh Hoàn, luôn cố gắng nghĩ cách có được nàng, tuyệt đối không phát tiết thống khổ ham muốn ở trên người nữ nhân khác. Thà ít mà tốt, Lưu Đàn chỉ triền miên cùng nữ nhân mình thích mà thôi. Thuộc hạ nói tiếp: “Ngài bảo thuộc hạ nhắc nhở thế tử Hiến Vương, thế tử cũng không phải người ngu dốt, chỉ gợi ý chút là hắn đã hiểu ngay ạ.” Kiếp trước, khoảng thời gian Sở Tinh Tế và Sở Tinh Trạch ở Mục Châu, Sở Tinh Tế bị Sở Tinh Trạch dẫn dụ vào chốn trăng hoa, bị một kỹ nữ hoa khôi mê hoặc, ở cùng vị hoa khôi kia mấy ngày liền. Kết quả, hoa khôi kia là người của Sở Tinh Trạch, một buổi tối nào đó hạ độc Sở Tinh Tế làm cho Sở Tinh Tế chết ở trên giường nàng ta. Đại phu đến kiểm tra chỉ nói là túng dục quá độ, cơ thể bị khoét rỗng, cộng thêm uống quá nhiều rượu nên mới mất mạng. Bởi vì chuyện này, Hiến Vương rất không vui. Về sau, Sở Tinh Trạch trở thành ứng cử viên thế tử Hiến Vương. Lần này, Lưu Đàn bảo thuộc hạ ngụy trang chỉ điểm cho Sở Tinh Tế, Sở Tinh Tế hiển nhiên không phải bao cỏ bất tài, hắn nghe chút là hiểu, chỉ là trước đó cũng không ngờ huynh đệ ruột có lòng dạ độc ác như vậy. Lưu Đàn biết rõ, Sở Tinh Tế tuy lớn hơn Sở Tinh Trạch nhưng hắn tuyệt đối không đấu lại Sở Tinh Trạch, có một số việc vẫn cần Lưu Đàn thao túng sau lưng. Bất kể thế nào, Lưu Đàn muốn ngay cả vị trí thế tử Sở Tinh Trạch cũng không chiếm được. Đêm đã khuya, Lưu Đàn tuy thích xử lý công việc vào ban đêm, có lúc cả một đêm không ngủ nhưng bây giờ hắn không thể không về đi ngủ. Dù sao trong phòng còn có một tiểu kiều thê. Tiểu kiều thê vẫn chờ hắn về sủng ái. Nhưng mà, Minh Hoàn không ở phòng ngủ, nàng ở bên cạnh bồn hoa bên ngoài, tay trái ôm một con hồ ly, tay phải sờ một con hổ trắng, chơi rất vui vẻ. Lưu Đàn bảo người nhốt Tiểu Bạch vào một chỗ khác trong vườn, tránh cho nhìn thấy Minh Hoàn sẽ dọa nàng. Nhưng mà Tiểu Bạch biết vòng trở lại. Tiểu Bạch tuy là một con hổ trắng oai phong nhưng được Lưu Đàn nuôi từ nhỏ, Lưu Đàn lại là người lòng dạ độc ác, súc sinh nuôi không được thì sẽ giết chết, có thể giữ lại Tiểu Bạch trong phủ bởi vì Tiểu Bạch không cắn người trong nhà. Tiểu Bạch ngửi thấy trên người Minh Hoàn có mùi chủ nhân, nó nhào tới dọa Minh Hoàn nhảy lên, suýt chút nữa ngất xỉu, nhưng mà, Tiểu Bạch chẳng những không cắn nàng, còn khoác móng vuốt lên vai Minh Hoàn, cái đầu to cọ đầu Minh Hoàn. Lúc đầu Minh Hoàn sợ phát khóc, nàng thấy Tiểu Bạch không ăn mình, còn đi tới đi lui, cái đuôi còn quật nhẹ chân nàng nên tạm thời yên tâm, dè dặt sờ lưng Tiểu Bạch, Tiểu Bạch còn phát ra tiếng khò khè. Mặc dù tiếng khò khè lớn hơn tiếng mèo, nghe rất hung dữ, nhưng mà, Tiểu Bạch lớn như thế còn chịu để nàng vuốt lưng, dần dần, Minh Hoàn không sợ nữa, chuyên tâm chơi với Tiểu Bạch. Tiểu hồ ly trắng trong ngực Minh Hoàn bị kinh hãi hơn Minh Hoàn nhiều, bất kể nói cái gì, hồ ly trắng cũng không chịu xuống khỏi người Minh Hoàn, bốn cái móng vuốt của nó nắm chặt bả vai Minh Hoàn, sợ vừa đưa ra thì bị lão hổ xé thành mảnh nhỏ. Thị nữ không nhìn thấy vương phi trong chốc lát đều đi tìm vương phi, bởi vì vương gia có sở thích đặc biệt, luôn thích nuôi mấy thứ kỳ lạ, phần lớn bị nhốt ở trong lồng nhưng con hổ vương gia thích nhất lại không bị giam, các nàng sợ vương phi nhát gan, bị lão hổ dọa sợ. Chạy một vòng mới phát hiện ra Minh Hoàn đang gãi bụng lão hổ. Bọn thị nữ đều kinh hãi: “Vương phi, sao người lại chơi với Bạch đại nhân vậy?” Lưu Đàn gọi con bạch hổ trắng này là Tiểu Bạch, thị nữ không dám gọi vậy, đều gọi là Bạch đại nhân bởi vì con hổ trắng này tương đương với... tâm phúc của Lưu Đàn. Minh Hoàn đứng lên, muốn kéo hồ ly trên người xuống cho thị nữ nhưng nàng kéo thế nào hồ ly vẫn không buông móng vuốt ra, giống như mọc ra ở người nàng. Minh Hoàn: “...” Thị nữ nói: “Bạch đại nhân tuy không cắn người, chỉ là, bình thường nếu như ai dám động vào ngài ấy thì ngài ấy sẽ rống lên một tiếng. Vương phi, người thật sự được yêu thích đấy ạ.” Thị nữ vương phủ đều rất thông minh, nói chuyện cũng khéo. Minh Hoàn bảo thị nữ cầm vài thứ cho Tiểu Bạch ăn, sắc trời đã tối, Mục Vương phủ vẫn đèn đuốc sáng trưng, mang không khí vui mừng. Nàng sờ lên đầu Tiểu Bạch: “Đã muộn vậy rồi, ngươi trở về ngủ đi.” Con mắt Tiểu Bạch cụp xuống, không muốn về. Lúc này Lưu Đàn cũng đến đây, hắn không ngờ là, Minh Hoàn sẽ cảm thấy hứng thú với Tiểu Bạch. Kiếp trước Tiểu Bạch muốn gần gũi nàng, Minh Hoàn giận cá chém thớt, căn bản không để ý, bây giờ lại ngoan ngoãn chơi cùng Tiểu Bạch. Lưu Đàn nói: “Đã trễ rồi, Hoàn Hoàn còn chưa về ngủ sao?” Tiểu Bạch đứng lên, lớp da lông run rẩy. Minh Hoàn quay đầu: “Điện hạ!” Lưu Đàn cười nhẹ nói: “Chúng ta trở về thôi.” Hắn kéo hồ ly mọc trên người Minh Hoàn xuống, chân hồ ly vừa chạm đất lập tức chuồn đi rất nhanh. Tiểu Bạch muốn theo phía sau hai người, Lưu Đàn quay đầu, nhíu mày cảnh cáo: “Trở về.” Minh Hoàn xoa xoa Tiểu Bạch rất uất ức: “Ngoan ngoãn trở về ngủ đi nhé.” Tiểu Bạch thu gai ngược trên lưỡi, cẩn thận liếm liếm tay Minh Hoàn. Lưu Đàn tức giận: “!!!” Minh Hoàn bắt lấy tay Lưu Đàn, kéo điện hạ ghen tuông trở về phòng. Hai người tắm rửa thay quần áo sạch sẽ xong, Lưu Đàn phát hiện trên giường chỉ có một cái gối: “Một cái gối khác đâu rồi?” Minh Hoàn nói: “Điện hạ lừa ta, ta vẫn chưa tha thứ được, hôm nay điện hạ ngủ ở trên sàn.” Lưu Đàn: “???” Ngày thứ hai tân hôn để hắn ngủ trên sàn nhà??? Minh Hoàn tất nhiên không để Lưu Đàn ngủ trên đất, chỉ là muốn hắn ra cái giường ngoài kia ngủ. Nửa đêm hôm qua Lưu Đàn bỗng nhiên ức hiếp nàng, Minh Hoàn thật sự sợ hãi. Cảm giác ấy quá đau đớn, nói gì chăng nữa Minh Hoàn cũng không muốn có lần thứ hai, sợ Lưu Đàn nửa đêm lại nảy sinh lòng xấu xa. Nếu như có thêm lần nữa, Minh Hoàn cảm thấy mình sẽ tàn phế mất. Thật ra Lưu Đàn rất ấm ức. Đêm hôm qua hắn rất nhẹ nhàng rồi, đối với hắn mà nói, đã là vô cùng dịu dàng vô cùng nhân từ rồi. Cơ thể nàng không tốt, sao có thể trách tội lên đầu hắn chứ? Lưu Đàn cầm thuốc, đè Minh Hoàn lên giường bôi thuốc một lần nữa, quả nhiên là thần dược, vết thương bị xé rách tối qua đã gần như khỏi hẳn. Chờ bôi thuốc xong, Minh Hoàn đỏ mắt đá hắn một cái: “Chàng đi đi, xem chàng còn lừa gạt ta nữa không, về sau ta cũng không tin chàng nữa.” Lưu Đàn cười khẽ một tiếng: “Được, Cô nghe Hoàn Hoàn, không bắt nạt Hoàn Hoàn.” Đến nửa đêm, Lưu Đàn lén bế Minh Hoàn trên giường trong ra giường ngoài ngủ cùng hắn.