Chương 1 

Trans: Cam đá

Vào một đêm nào đó Minh Hoàn đã lặng lẽ ra đi.

 

Tia nắng đầu tiên của buổi sáng lọt vào, hồn phách Lưu Đàn phiêu phiêu lãng lãng, sau cùng thì tụ lại thành một chỗ, hắn nhìn nữ nhân này. 

  

Minh Hoàn sinh vào năm Thuần Hi thứ tám trong Minh gia tại Mục Châu, vào một đêm xuân ấm áp tản mát hương hoa. Qua đời vào năm Khánh Hòa thứ mười lăm, trong một đêm mùa đông gió lạnh căm căm tại một ngôi chùa cổ ở nơi thâm sơn cùng cốc.

  

Minh Hoàn là một mỹ nhân có tiếng ở Mục Châu, khi sinh ra khắp gian phòng ngập tràn hương thơm, trời sinh nàng đã mang theo một mùi hương khiến người ta cảm thấy khoan khoái tinh thần. Ngày nàng tạ thế, nàng chỉ mới ba mươi lăm tuổi, mái tóc đen như mây khói, nước da trắng tuyết óng ánh, đường nét thanh tú lay động lòng người, nhìn nàng như thể đang ngủ say.

  

Minh Hoàn dáng vẻ lạnh lùng, vẫn không để lộ bất kỳ biểu hiện nào giống như ngày nàng còn sống. Trên cơ thể Minh Hoàn, năm tháng như đóng băng không để lại một chút dấu vết nào.

  

Lưu Đàn đưa tay ra chạm vào gương mặt Minh Hoàn. Nhưng hắn chỉ là một linh hồn không thể chạm tới và cũng không thể cảm nhận  được.  

  

Trong lòng hắn, Minh Hoàn là trăng trên trời, là tiên trong tranh, là khát vọng duy nhất và là ý niệm ngông cuồng duy nhất của hắn. 

 

Hắn từng cưỡng ép chiếm hữu nữ nhân này, xem nàng như một món đồ của riêng mình, kim ốc tàng kiều (1), cất giấu nàng trong năm năm.

 

(1)Gốc: 金屋藏娇 nghĩa là "Nhà vàng cất người đẹp". Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc (wiki)

  

Minh Hoàn đã từng chống cự, đã từng vùng vẫy, thậm chí còn cầm theo đoản kiếm muốn tự sát, Lưu Đàn áp sát từng bước, lời lẽ đe dọa, khiến nàng cầu xin sống không nổi mà chết đi cũng không xong. 

  

Sau này, Lưu Đàn cũng gặp phải báo ứng. Hắn bị hạ độc, ngôi vị hoàng đế rơi vào tay kẻ khác. Năm đó Minh Hoàn chỉ mới mười chín tuổi, bởi vì hắn nhất thời sơ suất mà kể từ đó khiến nàng phải sống cô độc cả đời người. 

  

Chấp niệm của hắn không tiêu tan, tất cả những mong muốn trong kiếp trước ngoại trừ nàng, các thứ khác hắn đều không cần nữa.  Lưu Đàn hối hận vì cả tin kẻ khác, hắn chết thì cứ chết một mình đi, nhưng lại khiến Minh Hoàn phải sống lẻ loi cô độc, bơ vơ không nơi nương tựa.   

  

Lưu Đàn yêu Minh Hoàn như thế kia nên hồn phách hắn đi theo sau nàng. 

  

Minh Hoàn dung mạo khuynh thành, thu hút tâm trí người khác, tân đế yêu nàng như kẻ si dại, muốn cưới nàng lập thành hoàng hậu.   

  

Nhưng Minh Hoàn nói rằng nàng chỉ sống một đời và cũng chỉ gả cho một người, nếu như lại có người muốn bức ép nàng, nàng sẽ lập tức xuống hoàng tuyền gặp Lưu Đàn. Trong tay Minh Hoàn còn có thuộc hạ của Lưu Đàn, Lưu Đàn không còn, chư vương nguyện ý che chở cho vương phi của Lưu Đàn, vì vậy, tân đế cũng không cả gan cưỡng ép bức bách Minh Hoàn. 

 

Sau khi từ chối hoàng đế, Minh Hoàn đến chùa Vạn Niên, nàng tu hành còn giữ nguyên tóc, sống những ngày cơ cực bần hàn, bữa cơm hàng ngày là đồ chay luộc với nước, phải gánh nước, phải quét dọn đình viện, phải khêu đèn chắp vá áo xô.    

  

Khi Lưu Đàn còn sống, hắn giày vò trái tim Minh Hoàn, ngang tàng chiếm đoạt thân thể Minh Hoàn, nhưng trong cuộc sống đời thường chưa từng bạc đãi nàng. Mười đầu ngón tay Minh Hoàn nhỏ nhắn thon thả, từ trước tới nay chưa bao giờ phải chạm vào nước ngày xuân, da dẻ mềm mịn, sống trong nhung lụa. Trước khi thành hôn, nàng là đích tiểu thư của Minh gia, sau khi thành hôn là chính vương phi của Mục Vương, chưa từng chịu đựng khổ cực.

  

Khi đến chùa Vạn Niên, nàng từng có chút khó thích ứng nhưng kiên trì cố gắng vượt qua.

  

Tỳ nữ của Minh Hoàn tên gọi Sào Ngọc, Sào Ngọc từng hỏi Minh Hoàn: "Tiểu thư, hoàng đế một lòng say mê người, sau khi nhập cung, người có thể được làm hoàng hậu, có thể hưởng vinh hoa phú quý, hà tất gì phải ở nơi này tụng kinh kia chứ?"

  

Minh Hoàn chỉ rũ mắt, hàng mi dài hắt trên làn da trắng tuyết óng ánh của nàng một mảng bóng râm nho nhỏ: "Cùng chung sống với kẻ mà mình căm ghét nhất, còn không bằng chết đi cho xong."  

  

Nàng luôn luôn khắt khe lạnh lùng, lời nói ra cũng sẽ không dễ nghe. Nhưng câu nói này lại chính là lời chân thật.  

  

Minh Hoàn là tiểu thư Minh gia của Mục Châu, nhận được yêu thương nhưng nàng lại không phải là một nữ nhân yếu đuối, sẽ không nhất mực dựa dẫm vào một nam nhân có địa vị cao.

  

Có đôi khi, nàng cũng muốn được một lần sống vì chính mình.

  

Khi Lưu Đàn còn sống, nàng bị hắn kim ốc tàng kiều, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Lưu Đàn mất rồi, Minh Hoàn không chấp nhận để thế tục dây dưa, phòng ốc sơ sài y phục vải xô cũng có thể sống an nhàn tự tại rồi.

  

Lưu Đàn biến thành hồn phách, không biết sung sướng, cũng không biết đau khổ, nhưng nghe lời nói của Minh Hoàn, hồn phách hắn lại co cụm thành một khối. Lưu Đàn biết, Minh Hoàn thủ tiết không phải vì hắn, nàng chỉ là cảm thấy trống rỗng vô định, bị hắn tổn thương quá nặng nên đã không còn tình cảm. Kẻ mà khiến nàng cảm thấy căm ghét, không chỉ là hoàng đế mà còn có hắn.  

  

Hồn phách Lưu Đàn đi theo nàng mười lăm năm, hắn cực kỳ yêu thích Minh Hoàn, có làm như thế nào cũng không chán ngán, hắn nhìn nàng hái hoa trong núi, nhìn nàng băng bó vết thương cho con thỏ bị thương, nhìn nàng chép kinh trong đêm tối rồi ngủ gục, nhìn nàng gặp phải ác mộng trong đêm khuya, gọi một tiếng "Lưu Đàn" trong vô thức... 

 

Minh Hoàn là một người cô độc lạnh lùng, tựa như từ trước tới nay chưa từng để tâm tới chuyện tình yêu, khi Lưu Đàn còn sống, xem nàng như tâm can, miệng nói chuyện lúc nào cũng có câu "Hoàn Hoàn của Cô", nàng thì lại hận hắn cậy thế cưỡng ép nàng nên chưa từng chủ động nói với hắn một câu.  

  

Lưu Đàn chết đi trở thành hồn ma, lúc trước hắn nhìn tân đế làm đủ mọi cách để lấy lòng Minh Hoàn, không quan tâm đến chuyện nàng từng gả cho cho một người, dáng vẻ nho nhã dịu dàng, cho rằng Minh Hoàn sẽ nương thân vào tân đế.

  

Kết quả là Minh Hoàn không chỉ không nhận đồ của tân đế, mà còn luôn miệng nói nàng chỉ theo một mình Lưu Đàn, Lưu Đàn mất rồi thì nàng sẽ thay Lưu Đàn sống cho khỏe mạnh.  

  

Tất cả những gì Minh Hoàn nói đều là lời dối trá, Lưu Đàn biết nàng chưa bao giờ yêu hắn, chưa bao giờ. 

  

Tất cả những biểu hiện thâm tình của nàng, chẳng qua chỉ là cái cớ để từ chối người khác mà thôi. 

  

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Minh Hoàn bị con rắn độc Lưu Đàn này quấn lấy cả năm năm, sớm đã chán ghét tất cả. 

  

Nhưng cho dù là vậy, Lưu Đàn vẫn yêu thích được phiêu bạt bên cạnh nàng, nghe nàng nói với kẻ khác câu "Lưu Đàn là phu quân của ta, ta chỉ ở với mỗi mình chàng."

  

....

  

Trong mười lăm năm Lưu Đàn tạ thế, Minh Hoàn sống lặng lẽ ở một ngôi chùa sâu hun hút, tựa như một nơi thâm sơn cùng cốc.

  

Nàng sẽ không rơi lệ vì Lưu Đàn, thậm chí xem ra còn như thể đã quên mất nam nhân này. Nửa đời trước ân ân oán oán, đối với nàng mà nói tất cả đều đã kết thúc cả rồi. 

  

Nói là xuất gia nhưng nàng vẫn giữ lại mái tóc dài xinh đẹp của mình, vào buổi tối nàng sẽ dùng cây lược gỗ đào nhẹ nhàng chải chuốt; khi cây phượng tiên hoa nở, nàng sẽ hái cánh hoa làm thành thuốc nhuộm móng tay, ngón tay thon dài trắng tuyết, đầu ngón tay lưu lại chút hồng nhạt. Cầm bút lông chép kinh Phật nhưng trong lòng Minh Hoàn không có Phật, nàng chỉ thích bản thân mình.  

  

Chỉ thỉnh thoảng, Minh Hoàn mới nhớ đến nam tử có tướng mạo cực kỳ tuấn tú nhưng hành vi lại vô cùng xấu xa, nhớ tới hắn vào ban ngày nhưng bất kỳ lúc nào cũng phái người trông chừng nàng chằm chặp, nhớ tới hắn lúc đêm tối ôm chặt nàng, quấn quýt triền miên nói bên tai, nàng là tâm can của hắn, là bảo bối của hắn.   

  

Lưu Đàn cứ luôn như vậy, vừa đe dọa Minh Hoàn vừa nhẹ nhàng dỗ dành nàng, hắn giải thích rằng Minh Hoàn là tâm can của của hắn, nếu như không có Minh Hoàn thì hắn sẽ đau đớn sẽ chết đi. 

 

Nhưng dù có vỗ về bao nhiêu thì vết thương ban đầu cũng khó mà che lấp được. Một lưỡi dao nặng nề cắm thẳng vào lồng ngực người ta, dùng loại thuốc tốt nhất để chữa trị, nhưng vết sẹo sẽ không bao giờ có thể biến mất. Minh Hoàn từng bị hắn cắm vào một dao, khiến nàng đau đớn cả mấy năm. Nàng nghĩ nàng hận Lưu Đàn.

  

Thế nhưng vào cái đêm mà nàng tạ thế, nàng tựa như nhìn thấy Lưu Đàn đi về phía mình.

  

Nam nhân này vẫn cao lớn như xưa, dung mạo cũng vẫn anh tuấn như cũ, nàng và Lưu Đàn cách nhau tám tuổi, Lưu Đàn lớn tuổi hơn nàng. Nhưng hiện tại, nàng đã ba mươi lăm tuổi rồi nhưng Lưu Đàn vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi hai mươi bảy tuổi.

  

Minh Hoàn sợ hãi nam nhân này tự tận sâu trong trái tim nàng. Lưu Đàn là người thật sự rất xấu xa, hắn nói với nàng rất nhiều lời tàn nhẫn. Nàng cẩn thận lưu giữ hận thù, nhớ rõ từng câu từng chữ mà Lưu Đàn nói với nàng.  

  

Lưu Đàn nằm trên giường tre quyến luyến dịu dàng nói: "Hoàn Hoàn, Cô sẽ mãi mãi chở che cho nàng, mãi mãi quấn lấy nàng, cho dù có thành hồn ma bóng quỷ cũng sẽ không buông tha nàng."   

Trước khi xuất chinh ra trận, Lưu Đàn cũng cất lời hung bạo ngang ngược: "Minh Hoàn, khi Cô từ phương xa trở về, nếu như nàng bỏ trốn hoặc là tự sát, Minh gia của các người cũng sẽ xong đời." 

  

Mười sáu năm sau trôi qua, trong cả ngàn ngày đêm, thời gian lặng lẽ lướt đi, Minh Hoàn không chỉ nhớ những gì hắn đã nói, mà còn nhớ cả dung mạo của hắn.  

  

Khi Lưu Đàn chết đi, Minh Hoàn đã không rơi một giọt nước mắt nào, nước mắt của nàng đã trở nên khô cạn khi hắn còn sống. 

  

Lúc này, Minh Hoàn nhìn thấy Lưu Đàn đi về phía mình, đột nhiên cảm thấy hốc mắt mình nóng rực. 

 

Lưu Đàn. Hắn nói sẽ mãi mãi bảo vệ nàng, hắn cũng nói sẽ chờ đợi nàng tiếp nhận hắn, yêu hắn. 

  

Nhưng cuối cùng hắn lại lừa gạt nàng, để nàng phải lẻ loi cô độc trên cõi đời này suốt mười sáu năm. 

  

Minh Hoàn thậm chí tới cả thở dài cũng không làm được, nàng đã đóng chặt tất cả cảm xúc của mình vào đáy lòng, vĩnh viễn nhắm mắt lại.

  

...

  

"Đã nhìn thấy Minh đại tiểu thư chưa? Đó mới đích thực là khuê tú nhà phú quý, các người nói cái gì Đỗ tiểu thư, Thẩm tiểu thư, không thể nào so bì được một chút hào quang với đại tiểu thư Minh gia."

  

Mùa xuân tươi đẹp rạng rỡ, vài vị công tử quý tộc trẻ tuổi đang nâng ly cạn chén, nói cười vui đùa bên trong đình. 

  

Nam tử ngồi ở trên cùng khôi ngô trẻ trung, trời sinh mang một đôi mắt phượng dài hẹp, khí khái ung dung quý phái, không cần nổi giận nhưng vẫn uy nghiêm. 

  

Nam tử ngồi bên dưới vẫn luôn nói nói cười cười: "Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi đúng không? Đại tiểu thư Minh gia mới mười bốn tuổi, Đỗ tiểu thư và Thẩm tiểu thư lớn hơn nàng ấy hai tuổi, chắc chắn là xinh đẹp quyến rũ hơn một chút." 

  

"Ngươi không tin sao? Minh công tử và Minh tiểu thư đều đã đến vương phủ, nhìn Minh công tử phong lưu tuấn mỹ thì lập tức biết ngay muội muội của hắn là một mỹ nhân rồi." Nam tử mang y phục xanh nói, "Tiệc bách hoa vào năm ngoái, ta đã liếc mắt nhìn thấy từ xa xa, xém chút thì đã để Minh tiểu thư câu mất hồn phách."

  

Mục Vương ngồi ở phía trên đột nhiên nhướng mắt.

  

Nam tử mặc y phục xanh cười nói: "Điện hạ, tới nay ngài vẫn chưa nạp vương phi, tiểu nhân lại cảm thấy, đại tiểu thư Minh gia nhan sắc khuynh thành, xứng đôi với ngài ạ." 

  

Một số kẻ  thấy nam tử áo xanh nịnh nọt như vậy, đều "Xùy" lên một tiếng.  

  

Thân phận Mục Vương Lưu Đàn cao quý, khí khái phong độ nhưng lại không ra vẻ với người khác, khi uống rượu hàn huyên có hơi tùy ý dễ dãi. Thế nên, hậu bối trẻ tuổi của những danh gia vọng tộc ở Mục Châu không khỏi kính nể phục tùng Mục Vương Lưu Đàn.

 

Ngày thường Lưu Đàn tu tâm dưỡng tính, người khác cũng từng đưa tới cho hắn không ít mỹ nữ, nhưng hắn đều chẳng thèm động đến.

  

Con người Lưu Đàn này, chuyện gì cũng muốn làm tốt nhất, ăn cơm muốn ăn thịt ngon nhất, uống rượu uống loại ngon nhất, thủ hạ trong tay muốn là loại võ công cao thủ, nữ nhân của hắn à, tất nhiên cũng phải là người đẹp nhất. 

  

Đa số những loại nữ nhân dung tục tầm thường đều không thể lọt vào mắt Lưu Đàn, với những nữ nhân chủ động áp sát tới, Lưu Đàn đều cho rằng bọn họ muốn lợi dụng mình, bởi vì dáng vẻ hắn anh tuấn.

  

Tự luyến như Lưu Đàn, tất nhiên là muốn sống và giữ gìn trong sạch cho bản thân. 

  

Đa số các nam tử ngồi phía dưới đều chưa từng gặp tiểu thư Minh gia, tiểu thư Minh gia tuổi còn nhỏ, vẫn còn chưa cập kê, nghe nói nàng ấy thích yên tĩnh, rất hiếm khi ra ngoài. Đám nam nhân này đã quen nhìn mỹ nhân, nhủ thầm vị tiểu thư Minh gia này có lẽ trắng hơn một chút, đẫy đà hơn so với những mỹ nhân bình thường kia một chút, có khen như thế nào thì cũng sẽ không quá lời. 

  

Lưu Đàn đương nhiên cũng nghĩ như vậy.

  

Hắn từ trước đến nay đều dễ dãi, cũng trạc tuổi với các nam nhân ngồi đây, tất nhiên cũng sẽ cùng bọn họ nói đùa: "Vương phi? Vương phi thì có gì mà hay chứ, trời sinh Cô không chịu được gò bó, cả ngày cứ thổi gió bên tai Cô, nói không chừng sẽ muốn Cô chăm lo việc nước, không được tìm chuyện vui đùa cùng với các ngươi nữa."

 

Những người khác đều nhao nhao cười nói.

 

Có một số nam nhân đã thành hôn, những người ngồi đây đều là quý tộc tai to mặt lớn tại Mục Châu, thú phu nhân cũng là đại gia khuê tú, cũng có một số phu nhân tính cách mạnh mẽ, không cho phép phu quân nhà mình tìm thú vui bên ngoài, bởi vậy, nghe thấy lời nói này của Lưu Đàn, mấy vị nam tử đều đồng cảm sâu sắc: "Điện hạ nói quả không sai, trong nhà có thêm một người quản giáo, thật sự không còn tự do tự tại."   

  

Lưu Đàn uống không ít rượu, đầu óc có chút nóng, thừa dịp bọn họ nói cười vui đùa, hắn một mình rời khỏi đình.

  

Không biết đã đi bao lâu, hắn đi đến bên hồ hóng gió. 

  

Từ xa xa có âm thanh gió thổi lá trúc truyền đến, hắn đột nhiên cảm thấy cáu bẳn, đầu óc loáng thoáng đau nhức.  

  

Mảnh rừng trúc đáng ghét này, thật đáng bị chặt bỏ.

  

Lưu Đàn muốn trở về nghỉ ngơi, nhưng vẫn phải đi ngang con đường mòn nhỏ này để trở về, lúc sắp sửa ra khỏi đó hắn nhìn thấy một bóng người.  

  

Nước chảy róc rách, bên dòng suối trong vắt có vài viên đá nhô lên, có một thiếu nữ giẫm lên viên đá nhón lên phía trên cao, hái xuống một nhành hoa lê. 

  

Bên tai Lưu Đàn như nghe thấy một thanh âm.

  

Bóng dáng của thiếu nữ dần dần mờ đi, rồi lại dần dần trở nên rõ ràng.

  

Cùng với sự xuất hiện đột ngột của thiếu nữ, tất cả những biến cố xưa cũ đều ùn ùn kéo đến.

  

Lưu Đàn đứng yên tại nơi đó, đau đớn khôn cùng.

  

Hắn nhắm mắt lại, gương mặt đã chết của thiếu nữ hiện lên trong tâm trí hắn, nữ nhân đó đã không còn, vẫn xinh đẹp khuynh đảo động lòng người như cũ, nàng như thể chỉ đang nằm ngủ. 

  

Những chuyện trong quá khứ đó, tất cả chuyện kiếp trước đều được Lưu Đàn nhớ lại. Những ký ức này quá nặng nề, hắn khó mà chống đỡ được, một tay nắm giữ thân trúc thô ráp thẳng đứng, cây trúc đong đưa qua lại.

  

Thiếu nữ ở nơi xa xăm vô cùng mỏng manh yếu ớt, mái tóc đen như mực bay lòa xòa sau lưng, trên mái tóc còn điểm vài món trang sức trân châu tựa hồ như được lồng một tầng ánh sáng dưới ánh mặt trời.

  

Đẹp đẽ không gì sánh nổi.

  

Cầm nhành hoa lê trong tay, thiếu nữ dường như nhận thấy có ai đó đang nhìn trộm và từ từ quay người lại.

  

Trong nháy mắt hơi thở Lưu Đàn đông cứng lại.

  

Đây là Minh Hoàn của hắn, là tâm can của hắn.

  

Thiếu nữ Minh Hoàn còn thuần khiết hơn cả nhành hoa lê, nước da trắng tuyết, đôi mắt trong veo, có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất thần, có chút ngây thơ không hiểu sự đời.

  

Đây là nữ nhân xinh đẹp nhất trong lòng Lưu Đàn.