Sau đó vài ngày, Đường Mộng Na ở nhà làm việc để dưỡng thể.

920 hoá ra ngày thường không ở nhà mà đi đâu, đến giờ ăn thì về quản lý cô rồi đi tiếp.

Bữa tối, anh đang dọn dẹp bếp thì cô hỏi:

- Anh đang làm thêm gì ở ngoài vậy?

- Chút lặt vặt.

- Anh là nhà đầu tư hay đi kiếm nhà đầu tư?

- ...

- Đừng tưởng tôi không biết anh nghe lỏm các chuyện kinh doanh.

Cô ngồi phía sau, liên tục dùng chân nghịch phá tạp dề của anh.

920 xoay người, giam cô giữa hai cánh tay.

- Thì sao?

- Anh không cần làm gì cả! Tôi nuôi được anh mà.

Tài sản của Trịnh gia rất dư rồi.

- Tôi không thích lười biếng được chứ!

Cô chép miệng, vội chạy đi ra ngoài.

Khoảng cách giữa hai người ban nãy quá gần, cần phải tách ra để xoa dịu nhịp tim.

- Lúc này cần đi bơi, để bình tĩnh hơn!!

Nói là làm, cô lấy đồ rồi ra sau nhà có một hồ bơi không to lắm để giải trí.

920 cũng mang chút hoa quả ra đó, quan sát cô.

Nhìn dáng người của Đường Mộng Na nào khác các mỹ nữ trên mạng hay minh tinh giải trí chứ.

Anh ngồi trên bờ nhìn cô thuần thục bơi từ bờ này sang bờ kia.

- Này, xuống đây đi, đừng "lười biếng" chứ!

Đặc biệt, cô nhấn mạnh hai chữ "lười biếng".

920 rất nhanh cởi chiếc áo thun lộ nửa thân trên vô cùng quyến rũ, lao nhanh xuống nước.

Nhưng ở dưới nước, anh chỉ ngửa người thưởng thức gió trăng.

Đường Mộng Na bơi lại gần anh thì bị anh giữ lấy.

- Đừng bơi nữa, cảm lạnh đấy.

- Không...!đang vui mà?

Cô vùng vẫy không chịu khuất phục lên bể bơi, vô tình đụng trúng cái gì đó...

Cả hai đơ ra.

Cô hết vùng vẫy, anh cũng hết giữ cô lại.

- Cô đùa tôi à?

- Không...!xin lỗi...!nhưng mà...!anh có nhớ cái gì đó không?

- Cô đang nhớ cái tôi đang nghĩ đúng chứ?

- Ừ ừ...!Lúc đó anh đã hất tóc rất đẹp đó, anh thử làm lại đi.

920 cũng làm lại hành động hất tóc đó.

Đường Mộng Na si mê nhìn, sau đó từ từ tiến gần đến môi của anh...!Thế nhưng lại bị 920 cản lại, anh một mình lên bờ trước.

Đường Mộng Na không phục, bám theo anh, cô chạy đuổi theo anh, sau đó trượt chân, đẩy anh ngã xuống, còn mình thì đè lên anh.

- Cô bị ngốc à? Ở hồ bơi mà chạy?

- Tại anh bỏ tôi!!!!

Sau đó, cô giữ lấy khuôn mặt đang cau có kia, áp môi hai người lại với nhau.

Tập kích thành công!

Đường Mộng Na chủ động đến liêm sỉ là gì cũng không biết nữa rồi.

920 cố gắng tách ra.

Bình thường Đường Mộng Na yếu ớt lắm mà sao lúc này lại mạnh bạo thế không biết?!

Không hôn sâu được, cô khó chịu thả môi anh ra, nhìn anh chằm chằm khiến anh sợ hãi..

- Cô ngồi lên tay của tôi rồi, đau lắm đó!

- Không! Phải như thế mới giữ anh được.

Sau đó cô chiêu trò, đụng chạm khắp nơi trên khuôn mặt của 920, sau đó xuống cổ nữa.

920 có lẽ vì không biết để tay ở đâu nên cũng đành để yên rồi nghĩ cách đã, trong khi đó cô rất làm tới...

Nghĩ rằng anh đã bị khuất phục, cô dần tiến xuống..

Không phải chứ? Cô định làm ở ngoài trời vậy sao!?!

Thế nhưng vừa buông tay anh ra thì anh đã nắm lại tay cô.

- Như vậy...!là đủ rồi...

- Thế nào là đủ? Tôi tin tưởng anh nên mới thế, sao anh cứ từ chối vậy?

- Cô định để người ngoài nói sao? Vệ sĩ hẹn hò với cô chủ à?

- Kệ họ! Như thế thì có gì sai? Anh bảo vệ tôi, tôi không được phép tin và yêu anh à?

- Hiện tại, đây là công việc của tôi, là cách tôi kiếm tiền...

Lời nói như xát muối vào tim của Đường Mộng Na.

Cô lặng lẽ rời đi.

Tuy nhiên, vừa về đến phòng, lại lập tức trở mặt:

- Vậy chỉ cần anh không phải là vệ sĩ nữa thôi!

Để làm được điều đó, cần nắm toàn bộ Đường thị đã.

Cô điều tra SamSan, phát hiện ra có một trong ba người điều hành là người Trung Quốc.

Đường Mộng Na liên hệ với Tiểu Chu, muốn lấy thêm thông tin từ cô, thế nhưng khi Tiểu Chu nghe vậy thì liền trốn tránh, không có thời gian nói.

Đường Mộng Na nghĩ Tiểu Chu cố ý lảnh tránh mình, nghĩ lại gia đình đã giúp đỡ cô thế nào mà giờ lại thế khiến Mộng Na không bình tĩnh được.

Quyết định mai đích thân đến SamSan.

Hôm nay, 920 không đưa ly sữa cho cô nên cho rằng anh đang tránh xa cô.

- Sao mình cứ bị bỏ rơi thế này?

920 ở phòng bên liên tục đi ra đi vào xem ly sữa đã được cầm lên chưa.

Anh vừa rồi đã ngâm mình trong nước lạnh lúc lâu, bây giờ không dám nhìn vào mắt cô gái phòng bên nữa...

Sáng hôm sau, Đường Mộng Na không đến công ty, cô đến chung cư của mẹ mình ngắm bà khi được bảo mẫu đưa xuống tắm nắng và đi lại chút thì đến SamSan.

Vừa đến đó, cô đã nhận ra bóng dáng thân quen.

Đường Hiểu Âu hôm nay trùng hợp đến SamSan để họp cuối tháng.

Anh đến tầm giờ Đường Mộng Na ghé...

Người trước người sau, ắt sẽ đụng mặt, sẽ lộ diện...

Đường Mộng Na chạy nhanh đến phía trước:

- Tiểu Chu!!! Cậu đi làm vào buổi sáng à?

Tiểu Chu giật mình.

- Sao cậu lại ở đây?

- Tôi đến để bàn hợp đồng.

- Hợp đồng?

- Ừm, dẫn tôi đi đi!

Thực ra tối qua cô đã tìm thấy một dự án của SamSan, rất phù hợp với ý tưởng của mình nên sáng nay triển luôn.

Đây cũng không tính là công ty, mà như một nhóm kinh doanh thôi, vỏn vẹn trong một tầng của toà nhà lớn.

Việc đến đúng địa chỉ cũng khó khăn rồi.

- Bạch Chu! In tài liệu rồi để trong phòng họp sẵn này.

Đường Mộng Na ngạc nhiên:

- Giọng này quen nhỉ, tôi xem là ai nào...

- À khoan, cậu đến phòng họp đi, tôi qua đó liền.

Để tôi gọi sếp cho.

- Ừm...!vậy cũng được!

Thế rồi cô và 920 quay lại, đi theo hướng Tiểu Chu chỉ.

Tiểu Chu vội vàng đi vào phòng trước mắt.

- Anh hãy rời công ty ngay đi.

- Cô đuổi sếp của mình à?

Đường Hiểu Âu chưa kịp ngồi xuống đã bị đuổi đi, vô cùng khó hiểu.

- Đường Mộng Na đến...

Nghe danh, Đường Hiểu Âu bắt đầu rén.

Không thể để Mộng Na biết anh là nhà sáng lập SamSan, nếu vậy cơ hội điều hành Đường thị sẽ mất ngay, mẹ anh sẽ tức mà chế.t mất!

- Gọi Chul-San đến nhanh, Đường Mộng Na ở đâu?

Anh vội khoác áo lại, vừa cởi ra chỉ vài phút trước.

- Tôi bảo cô ấy ở phòng họp rồi...!nhanh lên!

Đường Hiểu Âu nhờ sự giúp đỡ của Tiểu Chu, trốn khỏi văn phòng.

Lúc rời đi cũng không quên căn dặn tuyệt đối không hợp tác với Đường thị.

Đường Mộng Na ngồi đợi với 920, cô không dám cất tiếng, hai người như hai hạt thóc vậy...

Chul-San đến, niềm nở đón chào hai người.

Sau khi bàn bạc rất hoà hợp.

Chul-San vui vẻ:

- Chúng tôi sẽ bàn lại và liên hệ, cảm ơn cô.

- Cảm ơn, tiếng Trung của anh tốt lắm đấy.

Nhưng lần sau nếu được hợp tác, tôi muốn nói tiếng Hàn với anh...

- Haha, rất mong, chúng ta thật có duyên.

Sau khi hai người rời đi, Chul-San vô cùng ưng ý với đối tác lần này, thế nhưng khi bàn việc thì bị Đường Hiểu Âu phản đối kịch liệt.

- Doo-San, anh nói cậu ta đi kìa!

Doo-San và Chul-San là anh em sinh đôi, nhìn hai người cứ như phân thân, nói chuyện với họ thật mệt...

Doo-San nhìn bản kế hoạch:

- Công ty không phát triển theo tự động hoá...

Đường Hiểu Âu thêm mắm:"Phải, từ chối đi!"

- ...nhưng nếu họ quảng cáo cho chúng ta thì rất tốt đó!

Chul-San vui vẻ thêm muối:"Anh nghĩ hay lắm! Đường thị to lớn thế mà!"

Đường Hiểu Âu bất lực, không biết nên tránh thế nào.

Anh vẫn chưa cho hai người biết Đường Mộng Na là người em cùng cha khác mẹ của anh, là người anh đang đối đầu.

Chỉ riêng Tiểu Chu hiểu điều đó, cô cũng vì tình yêu, hết lòng thuyết phục hai trưởng phòng Hàn Quốc, cũng lặng im đến cạnh Đường Hiểu Âu trút bầu tâm sự.

Sau đó, Tiểu Chu cũng gọi điện, xin Đường Mộng Na đừng hợp tác với SamSan, cớ là không muốn làm rối quan hệ.

Đường Mộng Na tốt tính, tin thế, đành bảo cô bạn hãy chuyển lời.

Đường Hiểu Âu đang lo lắng, nghe thế thì mừng rỡ, vô ý xoa đầu cô.

Lần vô ý này, khiến người ta mang theo chút mơ hồ, chút hi vọng, chút ảo tưởng...

Hai người rơi vào trạng thái ngại ngùng, Đường Hiểu Âu lên tiếng, việc ai nấy làm.

920 bên này thầm cười.

- Cô ngây thơ quá...

- Sao? Chả lẽ tôi đen tối?

- Hai bên hợp tác rất có lợi, tại sao lại hủy?

- Chịu thôi, dù sao Tiểu Chu cũng năn nỉ tôi mà...

Đường Mộng Na đuổi 920 ra ngoài, tiếp tục làm việc..