Hạ nhân dẫn đường chưa từng gặp qua nữ tử mỹ mạo kinh diễm như Hồ Linh Tiêu, ngay cả khoả tâm (trái tim) không có chuyện gì lớn cũng theo thấp thỏm. Hồ Linh Tiêu thì trái lại, từng bước lay động không nhanh không chậm đi theo sau hắn, chậm rãi ngắm nhìn hoa viên tinh trí (trang trí tinh tế) ngoài hành lang. Cũng thật là đại hộ có tiền, nhìn nhìn một cái giả sơn (hòn non bộ) tạo hơn thật, nhìn nhìn một cái trì thuỷ (ao hồ) bên trong có cá bơi lượn thoả thích làm sao. Hồ Linh Tiêu tự trong lòng cảm thán, ánh mắt thoáng thấy nhân ảnh cạnh giả sơn, tâm tính câu dẫn hồ mị lại nổi lên, phao cho người nọ một cái mị nhãn hững hờ không để tâm.

"Ai, Tô Phúc!" Nhân ảnh bị phao mị nhãn cũng như bao người, bị mị nhãn của nàng làm lay động tâm thần, bước nhanh chạy tới trước mặt hạ nhân Tô Phúc, ánh mắt sáng quắc dán mắt lên Hồ Linh Tiêu phía sau hắn. "Vị cô nương đây là?" Người lễ mạo mở miệng kia chính là nhi tử Tô thị - Tô Trí Viễn. Hắn mới vừa ở chỗ giả sơn thưởng hoa, hoa chưa thưởng xong trong tầm mắt liền xuất hiện một vệt thân ảnh diễm lệ, mới không màng thân phận chạy tới, chỉ để nhìn nàng một cách toàn diện. Hiện giờ đứng trước mặt nàng, Tô Trí Viễn lại không biết nên hình dung thế nào, chỉ biết tâm thần hắn hoàn toàn trống rỗng, hận không thể tức khắc ăn sạch sẽ nữ tử trước mắt.

"Thưa Đại thiếu gia, nàng..."

Hạ nhân được gọi là Tô Phúc còn chưa kịp ra lời giải thích, Hồ Linh Tiêu đã tiến lên một bước, bờ môi khẽ mở, nói: "Vị này chính là đại công tử Tô gia a, quả nhiên sinh tuấn lãng bất phàm nha. Lần này nô gia tới là muốn tạ ân với nhị tiểu thư Tô Vận Hàm, tạ nàng đêm qua trong miếu nát đã giúp nô gia chắn gió chống lạnh."

Tại sao đêm qua người giúp nàng chắn gió chống lạnh không phải ta chứ? Nếu là ta, sao lại lãng phí mất cơ hội cỡ đó được chứ?! Nội tâm Tô Trí Viễn tiếc hận không thôi, trên mặt thuỷ chung vẫn một dạng công tử ôn nhã: "Chút chuyện này cũng chỉ như cái nhấc tay mà thôi, vì việc nhỏ này cô nương đặc biệt tìm tới quý phủ thực rất hiếm thấy. Tô Phúc, ngươi cứ đi xuống đi, để ta tự dẫn cô nương đi gặp Nhị tiểu thư là cho."

"Vậy Tô Phúc đây lui xuống." Hạ nhân trộm nhìn Hồ Linh Tiêu một cái cuối, vạn phần không muốn mà lui trở về. Không còn hạ nhân cản trở, ánh mắt Tô Trí Viễn không chút kiêng kỵ lưu luyến trên người mỹ nhân, hắn cố ý không đi gần đường trong hành lang dài mà lượn tới lượn lui. Hồ Linh Tiêu đương nhiên hiểu rõ hắn là loại tâm tư gì, cũng không vạch trần, cười theo đi sau hắn, thầm nghĩ: so với những tên nam tử sắc tâm dung tục này, vẫn là Tô Vân Hàm chính kinh (nghiêm chỉnh, đoan trang) thú vị hơn.

"Công tử định ở riêng một chỗ với nô gia sao? Đi vòng lâu như vậy, dù cho công tử không thấy mệt nô gia cũng mệt mỏi chứ." Hồ Linh Tiêu xoa huyệt thái dương, thân thể nhu nhuyễn (mềm mại) vô ý dựa về phía lưng Tô Trí Viễn, bị hắn xoay người lại ôm vào trong ngực, cười tà nói: "Nếu cô nương nàng mệt, chi bằng cứ theo ta về phòng nghỉ ngơi phút chốc thế nào? Cũng không biết lúc này cô nương có thân thích ở đây hay không, nếu không cô nương có thể ngụ lại Tô trạch một thời gian, cũng tiện để ta làm một gia chủ tận tình."

"Công tử đã nói như vậy, nô gia sao có thể làm phật tâm ý của công tử được? Ai nha, công tử... Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi cứ ôm nô gia như vậy, chỉ sợ rước lấy đàm tiếu đó." Tuy ngoài miệng nói vậy, Hồ Linh Tiêu lại không có nửa điểm tự giác đẩy ra, chỉ là trong lòng hơi có cảm giác chán ngán ghét bỏ cái ôm xấu xa ghê tởm cỡ này.

"Ai dám đàm tiếu? Ta coi ai dám! Ta đây đường đường là đại thiếu gia Tô gia, một câu nói liền có thể khiến bọn họ ra đường xin ăn hết. Dám đàm tiếu ta sao? Cô nương cứ yên tâm đi, có bản thiếu gia ở đây, nàng cứ yên tâm đi." Tô Trí Viễn thỉnh thoảng vuốt mu bàn tay Hồ Linh Tiêu, còn nói: "Cô nương chắc không biết, lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta đã bị nàng làm cho say mê, nếu cô nương nguyện ý ở đây lâu dài, thật là... cầu còn không được nha."

"Công tử vẫn nên mang nô gia đi tạ ân nhị tiểu thư trước đã rồi hẳn nói sau đi?"

"Được được được, ta đây lập tức mang nàng qua đó." Tô Trí Viễn buông cái ôm ra, cũng không tiếp tục lượn đi xa lung tung, dẫn nàng đi thẳng tới chỗ Tô Vận Hàm ở hậu viện. Nếu không biết trong đây là nơi ở của nhị tiểu thư Tô gia, Hồ Linh Tiêu thực liền cho rằng đây là nơi cho hạ nhân ở. Cửa gỗ có chút phát mục đã sinh cỏ mọc rêu, trong hậu viện cỏ dại một mảnh, nào là nơi ở của nhị tiểu thư? "Có thể thỉnh công tử đợi nô gia trong hoa viên được không? Lát nữa nô gia sẽ qua đó." Hồ Linh Tiêu phao cho hắn cái mị nhãn, khiến Tô Trí Viễn gật đầu nghe lời, liền thật xoay người ra khỏi hậu viên tới hoa viên an tĩnh đợi.

Cửa phòng bị gõ có tiết tấu, Tô Vận Hàm nghi hoặc giờ khắc này không phải giờ đưa cơm của hạ nhân, nàng thu dọn sơ qua thư bản trên bàn, lúc mở cửa ra lại sững sờ. Nếu mà nhớ không lầm, mỹ nhân yêu dã này chính là nữ tử nhìn thấy trong miếu nát đêm qua đi. Sao đây? Tô Vận Hàm không hiểu được làm sao nàng xuất hiện ở đây, vô thức liếc nhìn váy dài mặc trên người, nói: "Linh Tiêu cô nương? Sao ngươi lại ở đây?"

"Ta tới đây tất nhiên là để cảm tạ Tô cô nương giúp ta chắn gió trong miếu nát đêm qua rồi. Nếu không có Tô cô nương, chỉ sợ hiện tại ta đã phong hàn, bệnh nằm trên giường rồi." Hồ Linh Tiêu nói xạo phi thường thuần thục, nàng đánh giá nữ trang* trên người Tô Vận Hàm, câu lên ý cười, nói: "Đêm qua trong miếu nát còn tưởng ngươi là một vị công tử tuấn tú, hôm nay nhìn lên mới biết là nữ tử thanh tú như thế đó."

[là chỉ trang phục nữ chứ không phải trang sức]

"Nữ phẫn nam tran thật là vì thuận tiện đi buôn bán mà bất đắc dĩ làm, hy vọng cô nương không cần để ý ta che dấu qua."

"Lẽ nào Tô cô nương dịnh để ta cứ đứng ngoài cửa nói chuyện sao?" Hồ Linh Tiêu cười lên, nụ cười này ngoài ý muốn không có nửa điểm kiều mị, chỉ nhợt nhạt như vậy, như tắm gió xuân.

"Là ta thất lễ rồi, thỉnh cô nương vào." Tô Vận Hàm lùi ra sau mấy bước để cho Hồ Linh Tiêu tiến vào, nàng lấy ghế tròn vừa mới ngồi tới gần Hồ Linh Tiêu thỉnh nàng ngồi xuống, sau đó rót bôi trà đưa cho nàng: "Trong phòng ta chỉ có loại trà phổ thông nhất này, thỉnh cô nương uống tạm vậy."

"Thật kỳ quái mà?" Hồ Linh Tiêu du quang quanh gian phòng quy chỉnh (quy tắc+ chỉnh chu) mà đơn giản, nhẹ nhấp một ngụm trà không có tư vị: "Ngươi không phải là nhị tiểu thư Tô gia sao? Sao lại ở trong gian phòng bần hàn như vậy? Ta thấy phòng ở tiền viện mỗi gian đều rất xa hoa tinh trí, tại sao ngươi lại không ở đó chứ?"

"Ngươi cũng chỉ biết ta là nhị tiểu thư Tô gia, trong Tô phủ này đại nương cùng đại ca mới là quản sự, tiền viện đương nhiên cũng chỉ thuộc về bọn họ. Còn ta, mẫu thân sinh hạ ta liền rời khỏi nhân thế, vốn cũng ở tiền viện ngốc* mấy tháng, sau đó phụ thân cũng đi theo mẫu thân. Tô phủ liền đồn ta là tai tinh tái thế, thật đưa ta tới sống ở đây, ngày thường không được bước chân vào tiền viện dù là nửa bước." Đối thành người khác, Tô Vận Hàm tất nhiên sẽ không nói thực ra những chuyện này, nhưng hiện tại người ngồi trước mặt nàng chính là Hồ Linh Tiêu, cũng không biết tại sao, nàng có loại dục vọng muốn hướng nàng kể hết buồn khổ.

[thường khi nói ở đâu được một khoảng thời gian sẽ thấy chữ 'ngốc']

"Vậy sao hôm qua ngươi lại xuất hiện trong miếu nát chứ? Bọn họ cho phép ngươi ra ngoài?"

"Vốn cũng có tiên sinh dạy ta học vấn, tiên sinh là người tốt, ông biết gì đều dạy cho ta. Mãi tới năm trước tiên sinh tạ thế (qua đời), đại nương liền làm cho ta hai bộ nam sam, muốn ta ra ngoài buôn bán, nếu không sẽ trục xuất ta khỏi Tô phủ bán vào thanh lâu, nói Tô gia không nuôi người vô dụng. Ta không muốn bị đưa vào thanh lâu rơi vào phong trần, vì thế mới thường xuyên giúp đại nương mang hàng ra ngoài bán." Tô Vận Hàm hỏi một đằng trả lời một nẻo, cũng đem hết tao ngộ nói ra rõ ràng.

"Thì ra là vậy." Hồ Linh Tiêu gật đầu, trong lòng hơi nộ. Hừ, càng sẽ có người nhà bất lương như vậy, tai tinh tái thế a? Rõ ràng là đại gia khuê các khiến người ta yêu thích, lại bị nói thành tai tinh tái thế? Thật là đáng giận mà! Hồ Linh Tiêu lại nhấp miếng nước trà không có tư vị, nào ý thức được chuyện phàm nhân sẽ lại làm tâm tình nàng xuất hiện chấn động. Rõ ràng là con hồ yêu đạo hạnh ngàn năm, nếu không phải do tham luyến tà khí oai phong nơi thế tục này, thích hút dương khí nam tử, sao lại gặp được Tô Vận Hàm trong miếu nát chứ? Rõ ràng biết nàng là nữ tử, nhưng cũng có hứng trí, tính "quấy" nữ ngốc tử chính kinh thành thật này.

"Những lời nói vừa nãy, ta hy vọng cô nương giúp ta thủ khẩu như bình (Kín miệng)."

"Điều đó là tất nhiên, ta cũng không phải người lưỡi dài miệng nứt. Nếu không nguyện ngốc ở đây, tại sao ngươi không rời hỏi Tô gia đi? Cũng đỡ bị hai người họ nô dịch ( bị sai bảo, phục vụ)."

"Nếu ta là thân nam nhi, có thể vào kinh khoa khảo, chờ ngày đạt được công danh, liền làm thanh quan liêm khiết được chúng dân kính yêu. Chỉ tiếc, mẫu thân sinh ta thân nữ nhi, triều ta còn chưa có tiền lệ có nữ tử làm quan." Nghĩ tới chuyện mình thực sự là nữ nhi, Tô Vận Hàm không tránh khỏi lại tiếc hận, đọc đủ thứ thi thư thì lợi ích gì? Sai là sai ở chỗ nàng là nữ tử nha!

"Thật là một tên ngốc tử." Hồ Linh Tiêu tao nhã đứng dậy, để để trà thả lại trên bàn tròn. Nàng hơi khom người, véo nhẹ lên cằm Tô Vận Hàm, cười thâm thuý giảo hoạt (xảo quyệt): "Triều ta chưa có tiền lệ có nữ tử làm là không sai, nếu người đã dùng nam trang ra ngoài buôn bán mà chưa từng bị phát hiện, sao lại không làm tương tự dùng nam trang vào kinh, tham gia khoa khảo chứ? Đến lúc đó, lại có ai biết người là nữ tử đâu? Bọn họ chỉ biết ngươi là vị thư sinh tuấn mỹ phi phàm thôi!"

Hồ Linh Tiêu nhẹ phẩy tóc mai Tô Vận Hàm, xoay eo lui khỏi phòng nàng. Chỉ còn lại Tô Vận Hàm ngồi ở bên giường, trong lòng không khỏi loé qua một đạo linh quang*. Đúng nha! Nếu ta có thể nữ phẫn nam trang ra ngoài buôn bán, sao lại không thể nữ phẫn nam trang tham gia khoa khảo chứ? Biện pháp này thật là hay cực, hay cực!

[có tia sáng, ý nói có ý kiến mới]