My Devil! Don&#39t Go

Chương 88: Kurai lại xuất hiện

Được rồi, Yuki à… nhất định là phải bình tĩnh một chút, đừng có kích động mà phản ứng gì đó trái ngược chờ mong của Kurai không khéo anh ta giết chết mình giấu xác thì khổ.

– Không! Tôi không thể trả lời được! – tôi hét lên rồi vụt chạy… kẻo anh điên lên tẩn cho tôi một trận thì chết dở.

Nhưng mà sau đó khi nghĩ lại, tôi lại cảm thấy cảm động trước Kurai. Tôi thấy anh ta rất yêu Chito… yêu đến sâu đậm và mù quáng. Cách thể hiện tình yêu của anh ta có thể là biến thái và bệnh hoạn thật… nhưng tất cả cũng là vì anh ta có tính độc chiếm quá cao, thích giữ riêng Chito cho bản thân thôi.

Ban nãy anh ta đã hỏi tôi về tình cảm của Chito dành cho mình. Khuôn mặt anh ta lúc đó rất chân thành, chút gì đó chờ mong, nhưng cũng rất lo lắng. Cảm xúc đó không thể nào là giả được, tuyệt đối không. Tuy nhiên, nếu xét từ phương diện của tôi, thì tôi không nên trả lời câu hỏi này a. Nếu chân thành nói ra, cô ấy cực kì cực kì ghét anh, thế chẳng khác nào bảo người ta anh đi tự tử đi.

Tôi chỉ có thể chạy. Chẳng phải nếu nói ra, tôi chính là nhân vật nhiều chuyện ác mồm ác miệng trong truyền thuyết…?! Hơn nữa, tình cảm của Chito vẫn là nên để cho cô ấy tự trả lời… cơ mà chẳng phải câu trả lời nó đã rõ như mặt trời rồi sao? Anh ta còn đi hỏi tôi làm cái gì?!

Hôm nay anh ta đang có tâm trạng tốt, chán quá nên tìm buồn bực mà ôm vào lòng chăng?

Nhưng bây giờ ngoài trời mưa rất lớn, ban nãy đến đây mà khô queo như thế thì xác định là dịch chuyển, bây giờ làm sao lại dịch chuyển nữa?! Anh ta tắm mưa đi về chắc?! Thôi đó là vấn đề của anh ta, tôi không có nhiệm vụ phải quan tâm, dù gì anh ta cũng có là gì của tôi đâu.

Ơ mà… bao nhiêu chuyện rắc rối nãy giờ khiến tôi hoàn toàn quên mất… anh ta biết nơi tôi ở?! Còn biết tôi ở cùng Ren?!

– Này… đấm lưng cho em. – tôi nằm sấp trên giường lèm bèm ra lệnh cho osin cao cấp.

Ren đang ngồi đọc báo bên sofa liếc mắt sang tôi, thấy khuôn mặt cún con cầu xin đáng yêu còn pha tí nước mắt long lanh của tôi đã không thể nhịn được mà lết sang giường, ngồi bên cạnh tôi. Hắn bắt đầu hành nghề.

Đang yên đang lành, tôi đang hưởng thụ, thoải mái gần chết, thiếu chút là ngủ luôn rồi, Ren đột nhiên phán cho một câu:

– Ban nãy Kurai đến đây làm gì vậy?

– Hả? Sao anh biết? – tôi giật thót. Mặc dù chẳng có gì nghiêm trọng, nhưng tôi sợ hắn giận tôi. Ban nãy, Kurai cả gan giả giọng tôi đáp lời hắn, sợ là Ren không biết sẽ cho là tôi nói dối để ra ngoài nói chuyện riêng với Kurai, mà theo tính cách đặc trưng của hắn thì nhất định không chịu để yên cho tôi nếu tôi dám lừa hắn theo trai.

– Giọng em không có bao giờ nhão thế. – Ren nói, giọng mơ màng như thể đang suy nghĩ đi đâu xa xôi, lực tay cũng nhẹ lại.

– Sao anh biết đó là Kurai?!

– Đi theo. – hai từ ngắn gọn xúc tích.

Sau đó tôi không nói gì, lẳng lặng đánh trống lãng để không cần trả lời anh.

– Hắn ta nói gì. – hắn cao siêu nhận ra ý đồ nhỏ bé của tôi ngay lập tức hỏi lại.

– Anh ta hỏi em tình cảm của Chito dành cho anh ấy là gì?

– Anh ta? – hành động đấm lưng của hắn đột ngột ngừng lại, tôi hét lớn.

– Hắn ta… là hắn ta.

– Tốt.

Nói xong câu ấy thì lần này người im lặng là Ren.

Tôi thở ra nằm yên cho hắn đấm lưng… ôi cái lưng thảm hại…!

Mưa cho hết một ngày, sáng hôm sau trời lành lạnh thật dễ chịu. Tôi đứng ngoài ban công vươn vai sảng khoái. Hôm nay trời cũng rất đẹp a… mây trắng từng gợn nổi lên trên nền trời xanh sáng, không một tia nắng… tất cả đều thật trong lành, khiến tâm trạng tôi cũng tốt hơn hẳn.

Ren đang rửa chén sau bữa ăn sáng do tôi chuẩn bị, tôi lại đang vừa tập thể dục vừa hưởng thụ không khí sáng sớm, đột nhiên, một bóng hình quen thuộc đập vào mắt tôi. Chito xinh xắn trong chiếc đầm đỏ ngắn ngang đùi, tóc dài uốn xoăn từng lọn, khuôn mặt trắng hồng sáng lên, thật sự rất nổi bật.

– Chito!! – tôi hét lớn, tay vẫy vẫy chào cô nàng. Chito giật mỉnh ngẩng đầu lên, chỉ mỉm cười chào tôi.

Tôi cười hí hửng chạy ra cửa mở sẵn, thì giật mình tập hai… Kurai đứng thù lù một cục ở đó…

Tôi chạy vội ra ban công:

– Đừng lên đây!!!!

Nhưng tất cả đều vô dụng, Chito đã đi đâu mất tiu. Quay trở vào phòng, Kurai đã chễm chệ trên sofa từ đời nào. Ren đang bình thản ngồi đối diện anh ta.

– Em và Chito đi đâu đó chơi đi. – Ren nói khẽ – Anh và Kurai có chuyện cần nói.

– Ơ… ừ.

Tôi nói rồi phóng đi thay quần áo với tốc độ ánh sáng sau đó chạy vội ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại… ầy… tôi đã thay xong cả bộ quần áo, còn có thời gian chỉnh mái tóc một chút, vậy mà Chito vẫn không thấy bóng dáng đâu. Là do tôi quá nhanh, hay do Chito quá chậm?!

Tôi thả bộ ra cầu thang thì thấy Chito đang đi lên, vừa thấy mặt tôi, cô nàng đã cười tươi:

– Mình đi xem phim đi.

– Được thôi. – tôi gật đầu cười tít mắt. May là Chito không nhạy cảm, chứ nụ cười của tôi lúc này rất chi là gượng gạo a.

– Đi thôi đi thôi, phim vừa khởi chiếu khiến tớ thấy rất thích. – Chito từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, hình như là vui lắm. Chúng tôi cùng đi bên cạnh nhau ra trạm buýt.

– Này… hôm qua bị Kurai dọa cho sợ khiếp thế mà hôm nay vẫn hứng thú đi chơi hả? – tôi huých vai Chito.

– Chuyện đó… – Chito lắp bắp, khuôn mặt cô nàng đột nhiên đỏ ửng! Có biến a! – Thực ra thì hôm qua, sau khi về nhà…

Lời kể của Chito.

Hôm qua, sau khi về nhà, tôi đột nhiên ngất xỉu, có lẽ do thần kinh căng thẳng quá độ, may là cả người đổ xuống sofa trong phòng khách, không thì chắc hôm nay cũng đã vào viện băng kín đầu rồi.

Trong lúc mơ màng, tôi cảm giác mình bị nhấc bổng lên, sau đó, bị đưa đi đâu đó… hơ… tôi lại bị bắt cóc à?!

Lại có cảm giác cơ thể được đặt trên một thứ gì đó êm êm, nơi đây tràn ngập mùi hương của người tôi yêu nhất… Ajita?

Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc tôi, dịu dàng chạm nhẹ vào má tôi, hơi ấm truyền từ tay người đó đến má tôi rất thân quen, khiến tôi cảm thấy lâng lâng… thật quen thuộc, thật dễ chịu.

Bàn tay đó nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi, chạm nhẹ như thể tôi là thủy tinh sắp vỡ. Nhưng tôi cảm nhận được sự cưng chiều, sự dịu dàng chậm rãi và nhẫn đại.

Sau đó,… một thứ gì đó mềm mềm ấm ấm chạm nhẹ vào môi tôi… cả người tôi nóng bừng lên. Ngay lúc này, tôi nhận ra đó là đôi môi của Ajita… không biết tại sao tôi lại nghĩ vậy, chỉ là linh cảm, nhưng tôi nghĩ nó đúng.

Một lúc sau, bờ môi ấy rời đi, tôi tiếc nuối, nhưng cơ bản là không thể nào mở mắt nổi, cả chân tay cũng đều bủn rủn. Đây có thể xem là ngủ mà vẫn còn ý thức chăng?

Tới khi tỉnh dậy, quả thật, tôi đang nằm trên một cái giường thật to… trong phòng của Ajita. Xung quanh bày trí rất vừa mắt, rất tiện nghi, đầy đủ mà không quá chiếm chỗ. Màu sắc cũng như các vật dụng đều rất đơn giản nhưng khi phối hợp lại bỗng trở nên thật đẹp, thật tinh tế.

Tôi chớp mắt… đây có phải là phòng của con trai không?!

Tôi đảo mắt một vòng, ánh nhìn của tôi nhẹ nhàng đáp xuống khuôn mặt hoàn hảo của người con trai đang nằm ngủ trên ghế sofa. Khuôn mặt anh bình yên như mặt hồ mùa thu… mọi đường nét đều tự nhiên trở nên rõ rệt hơn… rõ rệt đến hoàn mĩ.

Có vẻ anh cảm thấy ánh nhìn chăm chú của tôi nên đột nhiên mở mắt ra, Ajita ngồi dậy, quay sang hỏi tôi:

– Em làm cái gì lại ngủ ở đó?

– Em… buồn ngủ quá. – tôi nói dối, tất nhiên anh chả tin, nhưng không gặng hỏi đến cùng mà buông tha cho tôi, hơn nữa, anh còn tốt bụng không vạch trần tôi.

Ajita rời khỏi sofa sang giường tôi nằm, anh dịu dàng xoa đầu tôi. Đúng là cảm giác này.

– Đừng làm việc quá sức nghe chưa?

Trái tim tôi ấm áp lạ thường.

– Con trai mà vào phòng con gái thì kì quá, nên anh mới đưa em về phòng anh.

Ajita tự giải thích. Dù gì thì,… hôm nay tôi cảm thấy yêu anh nhiều hơn một tẹo.

Lời kể của Yuki.

– Vậy nên bây giờ tớ hạnh phúc cực kì. Tâm trạng rất là tốt. – Chito cứ như vừa kể vừa hát ý.

– Vậy là tốt rồi. – tôi cười nhẹ. Thấy bạn mình vui, tôi tất nhiên cũng vui lây.

– Ơ nhưng dạo gần đây cậu không đến Tiffa nữa à? – Chito đột nhiên quay sang hỏi tôi.

– Không phải không tới, mà là do Ren đã lén tớ đến nói chuyện với chị chủ quán, muốn xin cho tớ nghỉ làm một tuần ăn chơi cho thỏa thích rồi khi vào học sẽ trở lại làm luôn. May là dạo gần đây bà chủ đi du lịch, chị ấy quản lí thay chứ có dễ gì…

– Hì hì… được cưng chiều quá nhé.

– He he, ở nhà cho hắn tiện ăn hiếp ấy. – tôi cười nhếch mép. Chito cười lớn.

Tôi và Chito vừa đi vừa nói chuyện. Đi một đoạn cũng tới trạm xe buýt. Tuy nhiên, chúng tôi… gặp một số chuyện rắc rối ở đó. Xe buýt hết chỗ!

Tôi chỉ là lỡ vai va phải một bà cô trung niên, khi đang cố gắng tìm chỗ đứng. Bà ta lườm tôi sắc lẻm. Chito cũng khó chịu ra mặt với cô già đó.

Thoạt nhìn cách ăn mặc có vẻ hiền lành, phúc hậu, nhưng khuôn mặt bà ta là của một bà la sát… của dân chợ đen. Khuôn mặt chốc chốc đỏ lên thể hiện sự giận dữ, mỗi khi xe nghiêng, chỉ cần một tác động nhẹ, bà ta đã cau mày. Khuôn mặt bà ta nhanh chóng chuyển đổi xen kẽ giữa màu đỏ và màu vàng, nhìn chẳng khác nào con tắc kè. Xe đột ngột thắng lại, tôi theo phản xạ đưa tay ra đỡ bà cô tắc kè, nhưng vai bả trượt qua tay tôi rồi cả người bả đổ xuống bịch đồ lớn màu đen dưới chân bà ta. Sau đó thì bà ta làm ầm lên. Hay rồi…

– Con nhỏ kia! Mày dám xô tao ngã.

– Bà nói gì nói lại coi. – Chito ngay lập tức bất bình giúp tôi.

– A… con nhỏ này hỗn láo vậy? Dám hét lên trước mặt người lớn à? Ba mẹ mày có dạy dỗ mày đàng hoàng không thế?

Và rồi… tất cả những người trên xe buýt đều đang nhìn chúng tôi, là nhìn chằm chằm vào chúng tôi… nhất là tôi, vì khuôn mặt tôi có vẻ láo hơn Chito.

Tuyệt… lần nào đi xe buýt cũng gây chú ý được. Lần trước do Ren, lần này lại do bà cô tắc kè này. Có lẽ cả nửa đời sau tôi sẽ không đi xe buýt nữa mất.