Có chuyện gì vậy? Trước mặt tôi là một màu đen tuyền. Tôi nghe tiếng cười khúc khích bên tai:

– Hì hì… đoán xem đây là ai.

– Hửm? – giọng của con nít? Chẳng lẽ là… – Kaito?

– Haha… chị cũng thông minh đấy, tui cứ tưởng chị ngốc lắm. – Kaito bỏ bàn tay đang bịt mắt tôi ra, chồm người lên phía trước từ sau lưng tôi, thằng nhóc rướn mắt nhìn khuôn mặt tức giận của tôi.

– Ngốc gì hả cái thằng nhóc này! – tôi bặm môi trợn mắt xông đến cù léc thằng nhóc đến nằm lăn ra cát.

– Chào chị. – mặc tôi và Kaito đang đùa giỡn, Sara dịu dàng đến ngồi cạnh Chito.

– Chào em, hai đứa dậy sớm nhỉ? – Chito mỉm cười đáp lời.

– Dạ. – Sara cười cười nhìn về phía mặt trời.

– Cái thằng nhóc này! Gan nhỉ? Dám cù lại chị cơ đấy. – tôi nhếch mép mà sát khí ngùn ngụt… cái thằng nhóc này thật là…!!!!!!!

– Chị là ai mà tui phải nể. – Kaito đáp thế… tôi biết xử thằng nhóc thế nào đây?!

Tôi nhìn quanh, rồi một bóng đèn sáng thật sáng xuất hiện trên đầu tôi, tôi bốc một nắm cát lẫn nước, chọi thẳng vào bụng Kaito. Mà cái vũ khí của tôi lợi hại thì chắc là ai cũng biết (trừ người nào chưa bao giờ đến biển chơi và bị hưởng đạn cát), thể nào tối về nằm lên giường ngủ, cả người sẽ nhức mỏi không thể chịu nỗi… Haha! Tôi thật là thông minh mà!!!

– Chị… đừng trách tại sao tôi ác… – thằng nhóc cười khẩy, hình như tôi thấy trong ánh mắt có lóe lên tia sáng chết chóc.

Tôi nuốt nước bọt cái ực…

– Được rồi, đừng cãi nữa. – Ren từ đâu đến, kéo tôi ngồi xuống cạnh Chito, và ngồi vào chỗ bên cạnh còn lại – Ăn đi này. Kaito, mau sang đây.

– Vâng anh đẹp trai.

Tôi… phải nói là khuôn mặt tôi lúc này chắc ngu lắm. Cái thằng nhóc Kaito này thì ra có thể trưng ra một khuôn mặt đáng yêu như vậy, vừa hớn hở, vừa vô cùng ngoan ngoãn… thế tại sao bình thường nó lại thích chọc tôi nổi điên đến thế…

Giờ nghĩ lại thì… trong bốn người chúng tôi, thằng nhóc chỉ xấc xược với mỗi mình tôi…

Tôi muốn thét gào thật to. Tôi có tội tình gì cái thằng nhóc chết tiệt này!!!

Tôi lườm nó muốn cháy con mắt mà Kaito vẫn điềm nhiên ăn cuộn sushi Ren và Ajita vừa mua về.

Ren huých tay tôi:

– Nhìn thằng nhóc nữa thì biết tay anh.

Hửm… Ren ghen kìa…

– Ghen với một đứa con nít à? – tôi cười lớn rồi ôm chầm lấy cánh tay hắn – Dễ thương thật.

– Con trai không thích bị người yêu khen là dễ thương đâu. – Ren cười nhẹ, hắn véo mũi tôi.

– E hèm… ở đây có trẻ con và dân FA đấy nhé. – Chito huých tay tôi.

– Gì chứ…! – tôi đỏ mặt bàn lùi – Vậy… chút nữa mình sẽ làm gì đây?!

– Cứ đi tắm biển vậy, dù gì tớ cũng không muốn làm ai phải tổn thương khi nhắc đến đau khổ của họ. – Chito nói khẽ, lời nói nhẹ tựa lông hồng chưa gì đã bay mất. Ý sâu ý xa của câu nói này quả thật rất xa, nhưng may là lần này tôi có thông minh hơn một chút có thể hiểu được chứ không đưa ra khuôn mặt ngốc xít đến đáng thương.

– Quyết định vậy đi, dù gì lần này đến đây cũng đâu phải để tò mò chuyện của người khác. – tôi cũng gật gù.

Tạt nước nhau chán chê, tôi bỏ lên bờ nằm, gác tay lên trán thở ra… nhìn ánh mặt trời chói chang mà trong lòng tôi đột nhiên trỗi lên một nỗi niềm gì đó… về Sara và Kaito chăng? Hai đứa nó còn nhỏ như thế đã… Hàng chân mày của tôi nhíu lại… cảm giác có ai đó đang tiến gần mình.

Tôi mở mắt, Sara đứng cạnh tôi. Tôi bật dậy, nhìn về phía xa xa, nói bâng quơ:

– Em không xuống nước chơi với Kaito với anh chị à?

– Chị… biết rồi đúng chứ. – giọng Sara cũng nhẹ nhàng hết sức, vô cùng dịu dàng a.

– Biết gì? – tôi đề phòng nhìn sang cô bé.

Tôi sững người… lần đầu tiên tôi thấy có một nụ cười đẹp đến vậy… ta nói nó đẹp mê ly, đẹp ngất ngây, đẹp không có chỗ chê luôn a. Con bé tuy nở một nụ cười buồn, nhưng đẹp như thiên thần vậy. Đôi mắt cụp xuống, hàng mi khẽ lay, đôi gò má ửng hồng dưới nắng, thêm đôi môi đỏ ửng hơi bóng lên, nhất là mũi dọc dừa nhìn nghiêng càng trở nên đẹp lạ thường.

– Đó là một buổi chiều… khi ấy trường của em và Kaito tổ chức một chuyến đi ngoại khóa trên núi. Lần đó, chẳng nhớ vì sao em lại giận Kaito rất nhiều, giận đến mức em không muốn thấy mặt cậu ấy nữa. Vào giờ ăn chiều, Kaito đã bắt chuyện với em vì muốn làm hòa, nhưng em cứng đầu ương bướng không chịu nghe.

Sara dừng lại một chút… tôi nghe thấy tiếng cô bé thở hắt ra, có vẻ rất buồn, rất khó nói.

– Em đã chạy đi, và Kaito đã đuổi theo, cuối cùng cả hai cùng rơi xuống vách núi.

Tôi không nói gì chỉ biết im lặng kéo Sara vào lòng. Con bé không khóc, chỉ liên tục chỉ trích bản thân:

– Tại em mà liên lụy đến cả một người tốt như cậu ấy cũng phải chết. Giá mà lúc đó em không bướng bỉnh, em không giận cậu ấy, không ích kỉ đến vậy, cũng không được sinh ra… Thế này có khác nào em đã giết chết cậu ấy. Chị biết không? Em tỉnh lại trước, khi em thấy mình và cậu ấy tồn tại dưới dạng một linh hồn, em đã rất hoang mang và sợ hãi… sợ rằng cậu ấy sẽ khinh bỉ, sẽ hận em, sẽ mắng nhiếc, xem em như một đứa giết người… em biết mình thật ích kỉ, nhưng em không thể ép buộc bản thân. Cuối cùng, cậu ấy lại không nhớ tại sao mình lại chết. Chị à… lúc đó em đã cảm thấy thật nhẹ nhõm… giống như trút được một gánh nặng vậy… em thật sự là một con nhỏ khốn khiếp! – con bé ôm ghì lấy tôi.

– Sara… em đừng nói vậy. – tôi vuốt nhẹ tóc Sara, như chị hai dỗ dàng đứa em bé bỏng.

– Chị ơi… gần 10 năm, em cùng cậu ấy hằng ngày ở bên nhau, em hết chịu nổi rồi chị à… Cái cảm giác lo sợ cậu ấy sẽ biết mọi thứ cứ mãi bủa vây lấy em. Muốn tự mình nói ra lại không có can đảm… Tội lỗi ấy đã hành hạ em đến 10 năm rồi. – Sara siết chặt hơn nữa, rồi con bé bỗng dưng đẩy tôi ra – Em tự dưng lại nói với chị những chuyện đau lòng như thế này. Em xin lỗi.

– Không người xấu nào lại nói mình xấu cả… cũng giống như em, không có người nào ích kỷ lại có thể dũng cảm nhận là mình rất ích kỷ đâu Sara à. – tôi cười buồn. Nghe xong câu chuyện của Sara, tôi cảm thấy con bé thật đáng thương… thật tình mà nói, lúc đó nó còn quá nhỏ để có thể tự mình trưởng thành như bây giờ, tôi dường như có thể nhìn thấy mình trong Sara… khoảng thời gian đó… tôi cũng rất hoang mang, không một người thân, không một nơi nương tựa, không một xu dính túi, tất cả chỉ là con số không và sự đơn độc… con bé chí ít cũng có Kaito ở cạnh, nhưng bù lại, Sara phải chịu quá nhiều đau khổ, tôi luyện con bé thành một cô gái như bây giờ.

– Chị làm gì Sara của tui thế hả Yuki! – Kaito từ xa chạy lại hét lớn… tôi thấy mặt của Sara thoáng đỏ… à… hiểu rồi… hỳ hỳ…

– Nãy giờ mê chơi ở đâu giờ mới chạy đến giải cứu người đẹp vậy hả nhóc? – tôi dùng giọng nói xấc xược với Kaito.

– Chị chọc ghẹo gì cô ấy rồi? – Kaito kéo Sara sát người mình… đúng là đồ con nít, ai thèm giành giật Sara với nhà ngươi! Ta đây chẳng phải đã có Ren rồi sao.

– Hừm… chị thật là… trẻ con. – Kaito phun cho tôi vài chữ rồi quay lưng đi thẳng…

Ơ… tôi vừa bị một thằng nhóc con bảo mình trẻ con… cảm giác bây giờ là gì nhỉ? Phức tạp, hỗn loạn và… phức tạp.

Thật ra mà nói, biểu hiện của thằng nhóc cũng đã thể hiện rất chân thật tình cảm của mình, như thế càng trở thành gánh nặng cho Sara, làm sao con bé dám thẳng tay đá bỏ tình cảm của Kaito mà khiến cho thằng bé hận thù mình… tôi hiểu cảm giác của Sara… phải nói là bất lực, để tội lỗi hành hạ mình.

Tôi thở dài… giùm người ta… vì chuyện đau lòng của người ta. Ren từ đâu tiến lại ngồi cạnh tôi:

– Sao không xuống nước?

– Lạnh. – tôi vơ bừa một lý do, và hắn tự nhiên cởi áo sơ mi ngoài khoác cho tôi. Trên người chỉ còn mỗi cái áo thun đen có in hình đầu lâu trắng cách điệu cầu kì trước ngực, sợi dây chuyền hình cây thập giá bằng bạc càng nổi bật hơn.

Tôi nhìn sang hắn, từ khi nào hắn lại trở nên dịu dàng như vậy?

Nếu là Ren của những ngày đầu gặp mặt, chắc chắn sẽ là “Lạnh à? Mặc xác cô.”

Ren cũng chỉ thả tầm nhìn ra xa, hắn tự mình lẩm bẩm hay nói cho tôi nghe thì quả thực không thể xác định được:

– Ngồi đây cũng được, ngâm nước và tắm nắng nhiều quá cũng không tốt.

– Cũng… cũng trưa rồi, hay mình về trước. Hai người họ sẽ về sau.

– Theo ý em thôi. – Ren nói, rồi đứng lên, hắn chìa tay về phía tôi mỉm cười.

Tôi… phát sốt với cái dịu dàng khác thường của Ren hôm nay… hắn sao thế nhỉ? Uống nhầm thuốc hay sao đó. Lại làm những hành động mang tính nuông chiều tôi hết mực như vậy a… khiến tôi thấy hoang mang vô cùng. Chẳng lẽ…

– Anh bị nhập à?

– Ảo tưởng gì thế? – hắn nhíu mày… đây rồi! Ren của ngày hôm qua hôm kia đây rồi.

– Thà anh cứ như bình thường… còn tốt hơn. – tôi lẩm bẩm rồi giữ lấy tay hắn đứng lên.

Ren giật mạnh tôi một cái ngã thẳng vào lòng hắn… và tôi đã hiểu nguyên nhân sâu xa của cái chuỗi hành động khác thường từ nãy đến giờ. Thì ra tôi đã lầm, đã nghĩ tốt cho hắn. Ren siết lấy eo tôi:

– Chẳng phải em muốn có một nụ hôn trên biển sao?

– Cái gì? – tôi trợn tròn mắt… làm sao hắn biết?!!

– Nhật ký của em thủ thỉ cho anh biết.

– Em có viết nhật ký đâu!! – tôi giật mình đẩy hắn ra, khi tay còn lại đang tinh nghịch lại gần gò má mình.

– Ồ vậy à. – Ren cười khẩy tay áp sát má tôi.

– Vậy… anh nói vậy là sao? – tôi vẫn bối rối cố gắng đẩy hắn ra, những người trên bãi biển hiện giờ đang nhìn chúng tôi chằm chằm. Tôi không có viết nhật ký, cũng chẳng nói với ai về chuyện này… làm sao hắn biết được, chẳng lẽ lại đọc trộm suy nghĩ của tôi à?!

– Anh nói cái gì cơ? – Ren cười đểu cúi xuống… cái tên này thật là… chết dẫm! Không biết ngượng ngùng gì cả! Hắn cứ làm như mọi người chết hết cả rồi không bằng…

Cơ mà… đúng là họ đã chết cả thật… Lần này tôi sai rồi…

Ren à… xin lỗi… đối phó với người cứng đầu như hắn tôi chỉ có thể dùng bạo lực cấp độ cao, kẻo hắn lại làm bừa trước mặt thiên hạ thì tôi vô cùng thiệt thòi.

Tôi dùng lực thật mạnh giáng xuống bàn chân trần của hắn… Ren ngay lập tức buông ra… khuôn mặt hắn hơi tái đi, nhưng lại trở về với cái vẻ cợt nhả bất cần đời.