Sư phụ của Trương Huyên Huyên cũng họ Trương, là một thầy phong thủy có tiếng, sống trong một ngôi nhà phong cách được xây dựng cuối thời Thanh ở vùng ngoại ô, cánh cửa này nối tiếp cánh cửa khác, trông sân trông hoa lá sum suê cùng với nước chảy róc rách. Trong nhà có người làm vườn, dọn vệ sinh, nữ giúp việc và cả đầu bếp, đúng là một phú thương phách lối xa xỉ.

Thần toán Trương đeo kính và đội mũ phớt, ngồi bên hồ Sơn Dương, mặc áo choàng ngắn màu xanh, thoạt nhìn giống như đang diễn tướng thanh [1]. Thần toán Trương tính toán ngày sinh tháng đẻ của cô, lại nhìn tay và sắc mặt cô, không hổ là sư phụ phù thủy, khuôn mặt đen như đáy nồi dọa người hơn cả Trương Huyên Huyên, lời ra như đinh đóng cột: "Mệnh phạm cô tinh [2]."

[1] Một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

[2] Ý là số mệnh sẽ cô độc cả đời.

Thoáng cái mặt Điền Tịnh Thực còn đen hơn cả ông ta. Ý của chữ "cô" không có ngoài giải thích của ông ta chứ?

Thần toán Trương vuốt chòm râu, lải nhải: "Rõ ràng mang mệnh đại phú đại quý nhưng lại gặp quá nhiều gập ghềnh, rõ ràng có số hoa đào nở nhưng lại đơn độc không kết hôn, tôi sống hơn nửa đời người, chưa từng gặp ai có mệnh số xui xẻo giống cô."

"Trước kia có người nói cho tôi biết, chỉ cần làm nhiều việc tốt thì số mệnh sẽ thay đổi, tôi cũng thấy số mệnh của tôi đang thay đổi mà, tuy bị đụng xe nhưng mức độ nổi tiếng của tôi cao hơn, ngày càng gia tăng."

"Nói vậy, tình huống này chúng tôi gọi là hồi quang phản chiếu, giống như vầng mặt trời trước khi xuống núi toát lên cái đẹp vô cùng..."

"Ông đang nói tôi sắp xuống núi?"

Thần toán Trương vân vê sợi râu bắt đầu giả vờ thâm trầm: "Thiên cơ không thể tiết lộ."

Điền Tịnh Thực với bộ dạng xui xẻo đã quen, bình tĩnh uống trà: "Nói thẳng đi, tôi còn cứu chữa được không?"

"Mệnh cô quá cứng, trừ phi tìm một người có mệnh cứng hơn cô ở bên cạnh ngăn hung thần, số mệnh cô nói không chừng có thể thay đổi."

"Cứng đến mức nào? Cầm đầu anh ta thử đập vào đá không chết là được sao?"

"Không kém bao nhiêu đâu."

Thật sự đi tìm người như thế, người chưa tìm thấy cô đã phải vào tù rồi. Điền Tịnh Thực buồn bực đỡ trán, bỗng nhìn về phía thần toán Trương. Người dám đưa ra tính toán tài tình thế, hẳn mệnh phải rất cứng đúng không? Cô kích động lập tức đứng lên, hai tay chống lên bàn, nửa người trên nghiêng về trước, mắt sáng quắc nhìn thần toán Trương, giống như một con chồn đang theo dõi một con gà mẹ béo mập.

"Cô muốn làm gì?", thần toán Trương bị cái nhìn của cô làm cho hết hồn, phản xạ rụt về sau, cái ghế vì vậy liền mất trọng tâm ngã ngửa ra sau.

Trương Huyên Huyên khẩn trương kêu la: "Điền Tịnh Thực, cậu đừng có làm loạn, sư phụ mang bát tự nhẹ [3], vừa rồi lại tiết lộ thiên cơ, rất dễ mang tai ương đổ máu..."

[3] Bát tự đại biểu cho thời gian sinh đẻ tốt xấu của một người, nếu giờ tốt thì là bát tự nặng. Phân lượng của bát tự từ hai lượng đến bảy lượng mốt, tổng cộng có năm mươi mốt loại. Nếu chia ra làm ba loại thì hai lượng đến ba lượng bảy thuộc về bát tự nhẹ. Ba lượng tám đến năm lượng bốn thuộc về bát tự trung. Năm lượng năm đến bảy lượng hai thuộc về bát tự nặng. Bát tự nặng đại biểu điều kiện trời cho tốt, có thể xuất thân nhà giàu có, hoặc xuất thân trong gia đình có danh vọng xã hội. Người mang bát tự nhẽ đại biểu xuất thân bần hàn, ít của cải, thiếu hụt địa vị xã hội vân vân...

Ngay sau đó thần toán Trương phát ra những âm thanh "Ha ha" rồi ngã chổng vó, đầu đụng vào cột đá cảnh, máu chảy xuống trán.

Điền Tịnh Thực run rẩy chỉ vào đầu ông ta: "Sư phụ, ông chảy máu rồi."

Thần toán Trương sờ lên trán, thấy tay dính máu, giận dữ nói một câu rồi hai mắt đảo lộn rồi hôn mê bất tỉnh.

"Điền tiểu thư, xui xẻo của cô quá nặng..."

Điền Tịnh Thực bị thần toán Trương xếp vào danh sách từ chối qua lại. Lý do là, ông ta đã lớn tuổi, cơ thể xương cốt không tiện, còn muốn sống thêm vài ngày.

Còn nói là thần toán gì chứ, bé cũng xé ra to. Tuy cô cảm thấy lão lừa đảo này vốn chẳng có khoa học, thế nhưng thà tin là có còn hơn không. Điền Tịnh Thực ôm laptop, đăng tin cho thuê phòng lên mạng: Cho thuê phòng một tháng một nghìn đồng, người thuê chung nhà tin vào duyên số, yêu cầu có bát tự phù hợp. Nếu muốn thuê xin hãy liên lạc.

Bây giờ cô là kẻ nghèo rớt mùng tơi đã quét sạch thẻ, một nghìn đồng mặc dù như muối bỏ biển nhưng thịt ruồi thì vẫn là thịt.

Chỉ bỏ chút tiền là có thể ở trong một ngôi biệt thự xinh đẹp, đúng là lời lớn, cho nên trong vòng hai ngày đã có mười mấy cuộc điện thoại gọi đến cho Điền Tịnh Thực. Nhưng khi báo lại ngày sinh tháng đẻ cho Trương Huyên Huyên, cô Đại tiểu thư liền lắc đầu như trống bỏi, còn hắt vào cô một gáo nước lạnh: Nói thật cho cậu biết, tìm một người có mệnh cứng hơn cậu giống như mò kim đáy bể vậy đấy. Điền Tịnh Thực thực sự không hiểu, một cây kim được bao nhiêu tiền mà vì sao có nhiều người xuống biển mò thế.

06

Cuối tuần có một buổi triển lãm xe hơi, thù lao xa xỉ, nhưng chủ đề lần này là party trên biển, người mẫu xe hơi đều phải mặc áo tắm hai mảnh, tạo ra cảnh tượng mùa hè mát mẻ. Bởi vì quý bà Thu Mỹ Vân không thể chấp nhận cho cô làm ra hình ảnh "đồi phong bại tục" như thế, Điền Tịnh Thực chỉ có thể bỏ qua số tiền ấy mà ở nhà cam chịu ngủ nướng.

Ngủ đến trưa, chuông cửa vang lên, đồ ăn cô gọi bên ngoài chắc đã tới.

Trước kia cô thích ăn pizza, bây giờ chỉ có thể ăn cơm rang trứng có giá bằng một phần mười hai pizza. Điền Tịnh Thực mở cửa định lấy tiền lẻ trả, lại trông thấy một người đàn ông mà không phải người đưa cơm. Nhìn thân hình cao lớn thanh tú của anh ta, đôi hàng mi dày như lá liễu, nhiều têm thì xinh đẹp, thiếu đi lại sơ sài, nét mặt có vẻ cao ngạo, đứng một cách tùy tiện, hơi thở thanh quý không che giấu được. Cho nên cô còn chưa đến nỗi đứt dây thần kinh đưa anh ta sáu đồng hỏi anh ta cơm rang trứng đâu.

"Tôi có thể vào được không?", anh nói.

Điền Tịnh Thực chỉ thấy bờ môi anh dao động, trong lòng tính toán, thật sự có người có khuôn mặt đẹp đến mức kinh hãi trời đất này.

Làm gì đây? Cạm bẫy? Mai phục? Mỹ nhân kế? Điền Tịnh Thực liếc ra phía sau anh, mưu đồ tìm kiếm camera giấu trong bụi cây, có thể là bất cứ thiết bị ghi hình chụp ảnh mới lắp đặt của nhà đài nào đó để chuẩn bị cho chương trình trêu chọc người khác được phát sóng gần đây, tin tức của cô không đến mức linh hoạt thế chứ?

Chắc là đài Dứa, người sản xuất của đài bọn họ không có người làm mẫu đây mà.

"Tôi có thể vào được không?", người đàn ông lại hỏi.

Điền Tịnh Thực bình tĩnh nói: "Không thể!"

Nói xong cô đóng sầm cửa lại, vỗ vỗ tay đi lên lầu tiếp tục xem hoạt hình. Muốn trêu cô, còn lâu nhé.

Vừa mới lên lầu, cô đã trông thấy người vừa đứng ở cửa đang ôm laptop của cô xem "Onepiece", còn dám vẫy cô vào.

"Tôi nói không thể vào."

"Tôi nghe rồi."

"Vậy anh là sinh đôi với người ban nãy hả?"

Người đàn ông nhìn cô: "Nếu tôi nói phải, tôi có thể vào không?"

"Không thể."

"Vậy tôi không phải."

Hai người nhìn nhau quỷ dị, máu trên mặt Điền Tịnh Thực dần rút đi, trên thực tế trước kia học vật lý cô còn đứng top 3 trong lớp. Cô đóng cửa rồi từ bên dưới chạy lên mất tổng cộng mười giây, mà trong mười giây này, trừ phi anh ta có thể bay lên trời đi xuyên tường, bằng không mọi thứ trước mắt không thể dùng khoa học giải thích, hơn nữa cô bất chợt nhớ ra gương mặt này hình như không phải lần đầu tiên gặp.

Người đàn ông với thân hình cao lớn nửa đêm xuất hiện trước giường bệnh của cô, cùng với anh chàng đẹp trai bên dưới cây đèn đường bốn mắt nhìn nhau với cô và người đàn ông trước mặt dần chồng chéo lên nhau.

Điền Tịnh Thực lùi lại từng bước, bản năng con người nói cho cô biết, gặp phải kẻ xâm lăng như thế, cô phải chạy càng nhanh càng tốt.

"Tôi ra ngoài mua cà phê cho anh."

Cô xoay người chạy xuống lầu, thế nhưng quá hốt hoảng mà quên bậc thang dưới chân, cả người mất điều khiển ngã xuống, chỉ thấy trước mắt lóe lên, một bàn tay vững vàng nắm lấy hông cô. Cô còn chưa hết hoảng nhìn nét giễu cợt và có chút mất kiên nhẫn trên mặt anh.

"Nếu tôi muốn giết cô, cô nghĩ cô có thể chạy thoát sao hả cô nàng xui xẻo?"

Giọng nói này, cô đã từng nghe!

Những mảnh ghép trong đầu chắp nối lại với nhau, trong bản ghi chép của cảnh sát, cô bị va chạm rồi ngất đi. Nhưng hình ảnh đã biến mất lại hiện lên rõ ràng, như một đoạn video được tua chậm lúc chiếc xe tải lật tung bốc cháy ở ven đường, xe hư người chết. Cô nằm trên đống thủy tinh, phần bụng bị một mảnh thủy tinh xuyên qua, máu không chảy thành dòng chia tách mà hội tụ thành một con suối nhỏ chảy đến cái xác khô đã rơi ra khỏi quan tài.

Khung cảnh khó tin xảy ra, xác khô kia thần kỳ sống lại, trong một bầu trời đầy những cánh hoa đi về phía cô.

Cô thật may mắn, cô gái.

Điền Tịnh Thực đau đớn ôm đầu, hình ảnh bất chợt xâm lấn đó như muốn xé rách đầu cô, tứ chi mất hết cảm giác rồi ngất đi.