Thẩm Thu Minh giãy giãy, Thời Mặc tay như là một khóa chặn, sít sao đem cậu đính tại trên tường, ép cậu đành phải buông tha cho giãy dụa “Anh dường như đâu hỏi tôi cái gì đâu ?”

“Đàn ghi-ta, cùng với Sắc Độ.”

“Tôi đi làm ở trong này.”

“Tôi nhớ cậu đã kí hợp đồng với Tụ Tinh ký rồi mà.”

“Trước khi làm việc chính thức, tôi sẽ chưa rời đi nơi này.” Thẩm Thu Minh nhìn thẳng Thời Mặc, không có chút nào mềm yếu “Thôi Tiệp biết rõ chuyện này.”

Thời Mặc buông tay ra, nắm chặt cằm Thẩm Thu Minh , anh cúi xuống hôn cậu , đầu lưỡi linh xảo lướt qua môi của đối phương “Cậu cũng không làm được mấy ngày nữa đâu.”

Thôi Tiệp cùng Bành Đông Lai đều uống không ít, xe là không thể nào tự lái rồi, Bành Đông Lai đành phải gọi xe về nhà, bọn họ ở cùng một tòa lầu trong tiểu khu, lại còn cùng một tầng trệt.

Vừa bước lên xe taxi, Thôi Tiệp dựa vào Bành Đông Lai bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, Bành Đông Lai hao hết tâm tư vẫn không thể nào từ đầu lưỡi bất mãn của hắn nghe ra được chút manh mối nào.

Lái xe lái cực nhanh , sợ con ma men ói ra thì ô uế xe của gã, trong chớp mắt đã đến nhà.

Bành Đông Lai một tay đỡ cánh tay Thôi Tiệp, một cái khác ôm eo Thôi Tiệp, Thôi Tiệp nhàn rỗi tay nên ở trong không trung khua loạn rất không thành thật, trong lúc thi thoảng lại đánh vào trên người Bành Đông Lai, Bành Đông Lai yên lặng thừa nhận, thẳng đến khi đem người đưa tới trước cửa nhà, ở trên người chủ nhà tìm thấy chìa khóa nhà của Thôi Tiệp .

Bởi vì bậc cha chú giao hảo, bọn họ từ nhỏ đã quen nhau, tiểu học, cấp 2, cao trung, đại học, thẳng đến khi đi làm cũng làm rất gần, bọn họ tựa như trẻ sinh đôi liên thể, một người dọn đi nơi mới thì người kia cũng đi theo, là dựa vào lẫn nhau, cũng là Thôi Tiệp muốn ngầm phân cao thấp.

Không có sai, phân cao thấp.

Thôi Tiệp luôn yếu hơn một ít so với Bành Đông Lai, mỗi một phương diện đều thế, mượn thời kì học sinh mà nói, vô luận hắn cố gắng như thế nào, Bành Đông Lai vĩnh viễn là thứ nhất, hắn chỉ luôn thứ hai.

Bành Đông Lai cố sức mà dùng một tay đỡ lấy Thôi Tiệp, không cho hắn ngã sấp xuống, chìa khóa vừa cắm vào ổ đã bị Thôi Tiệp cầm tay rút ra.

“Tôi…… Tôi không muốn về nhà.”

“Không về nhà thì đi nơi nào?”

“Đi nhà của anh !”

“Được.” Bành Đông Lai tìm được chìa khóa của mình, khom người mở ra cửa nhà mình.

Thôi Tiệp rút đi cánh tay, lung la lung lay đi vào bên trong , có thể do hắn uống thật sự quá nhiều, không vài bước liền vô lực tựa ở trên tường.

Bành Đông Lai đi tới muốn nâng hắn lên một lần nữa, lại bị một đôi tay mềm nhũn đẩy ra ngoài “Bỏ đi, anh đi nhà tôi đi .”

Đỏ ửng đọng ở trên mặt, làm cho một đại nam nhân có vẻ hơi đáng yêu, Bành Đông Lai ngồi xổm trước mặt Thôi Tiệp , hỏi:“Vì cái gì?”

“Tôi…… Tôi muốn đổi với anh đấy !” Thôi Tiệp bộ dạng say rượu, híp mắt nói “Tôi muốn lợi hại hơn anh, tôi muốn đem anh dẫm nát dưới chân.”

Bành Đông Lai đẩy ra tóc mai dán tại trên trán Thôi Tiệp, tỉ mỉ mà nhìn người mình yêu thầm, người khác đều nói Thôi Tiệp minh luyến hắn, hắn lại một chút cũng nhìn không ra, tuy rằng bọn họ cùng tiến cùng xuất , nhưng quan hệ giữa hai người cũng không tốt như lời đồn đại ngoài kia.

Trong tiềm thức , Thôi Tiệp đối hắn luôn tồn địch ý , loại địch ý mạc danh kỳ diệu này là điều mà hắn không hề biết tại sao lại có , hôm nay, hắn cuối cùng cũng biết. Bất quá đáp án này không khỏi làm cho người ta dở khóc dở cười đi.

Thôi Tiệp dựa vào tường, bất tri bất giác đã ngủ say , Bành Đông Lai bất đắc dĩ thở dài, đem người ôm vào trên giường, lại đứng ở bên giường nhìn chằm chằm hồi lâu, giống như làm ra quyết định lớn lao, mới cúi người in cái hôn lên kẻ đang ngủ mơ màng, rồi sau đó cảm thấy mỹ mãn mà đi ngủ ở phòng khách.

Ngày hôm sau, Thẩm Tịnh Tương ở trong chương trình tin tức giải trí nghe được một tin.

“Diễn viên chính thức của phim truyền hình cổ trang nhiều tập [ Hà xử ẩn bán hạ ] đang được dư luận quan tâm đã được công bố, nam số 1 do Thiên vương siêu sao Thời Mặc đảm nhiệm, nam số 2 là người mới Thẩm Thu Minh vừa mới cùng Tụ Tinh kí kết , mà nữ diễn viên cũng cùng chung công ty bọn họ , là Tạ Tiêu Quân đảm nhiệm. Theo kế hoạch, từ ngày mai , đoàn làm phim sẽ bắt đầu ghi hình tại trường quay điện ảnh……”

Thẩm Tịnh Tương thả ra điều khiển từ xa trong tay, hỏi Thẩm Thu Minh đứng ở cửa ra vào đang tính đi ra ngoài , nói:“ Thẩm Thu Minh kia là con à?”

Thẩm Thu Minh nói:“Đúng ạ.”

Thần sắc lúc nói chuyện của Thẩm Tịnh Tương rất cổ quái, không phải giận dữ, mà là một loại sợ hãi, tựa như đứa bé ăn trộm kẹo, vụng trộm đem giấy gói kẹo giấu ở trong ngăn kéo, mà lại có một người đang muốn mở ra ngăn kéo.

“Vì sao không nói cho mẹ biết con đã tiến vào giới giải trí ?”

Thẩm Thu Minh nghĩ nghĩ “Không phải mẹ muốn con đổi công việc sao ?”

“Cái gì cũng có thể, duy chỉ có việc này không được.”

Thẩm Thu Minh thậm chí không hỏi nguyên nhân, cậu tinh tường biết mình nhất định đoán trúng, bằng không Thẩm Tịnh Tương không có phản ứng như thế, cậu mang xong giày, nói:“Con đã chính thức kí hợp đồng rồi mẹ ạ , tiền đền hợp đồng còn trả không nổi đâu.” Cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Trong Sắc Độ tiếng người huyên náo, Thẩm Thu Minh giống như thường ngày, hát bài cậu thích , đến giờ tan tầm rời đi. Cuộc sống lại qua thêm hai ngày đơn điệu mà nhàm chán, giờ cậu mới biết câu dị thường khẳng định “Cậu cũng không làm được mấy ngày nữa đâu.” của Thời Mặc từ đâu mà đến.

Không nhớ rõ là cô bé bên phải phát hiện ra đầu tiên cậu là người mẫu trên poster quảng cáo quần lót kia , hay là ông anh bên trái, dù sao liên tiếp có người xông lên đài đối cậu lại hôn lại ôm, quả thực làm cho người ta chịu không được, ghê tởm nhất chính là, thậm chí có người trước mặt mọi người véo mông cậu, quay lại microphone rống to “Thật sự giống hệt như trên poster, vừa vểnh vừa có thịt a.”

Bất quá chỉ là một tấm áp-phích mà thôi, lại làm cho nhiều người nhận ra mình như vậy, Thẩm Thu Minh mới đầu còn đang buồn bực, khi cậu tự mình chứng kiến áp-phích, sẽ không nghĩ như vậy .

Quảng cáo lớn treo ngoài tường gần khu phố trung tâm thương mại luôn được thay đổi , từ quảng cáo đồng hồ đeo tay bây giờ đã đổi thành quảng cáo quần lót , hơn nữa là ba tấm lớn gần sát nhau , quy mô lớn như vậy, danh tác của người nổi tiếng.

Thẩm Thu Minh không quan tâm tới điểm này, mà là người trên poster.

Chính giữa là Thời Mặc với một cơ thể tinh tráng mạnh mẽ, nước da căng đầy khỏe mạnh mà không ai dám bắt bẻ. Tấm bên phải là Thẩm Thu Minh ghé vào trên bệ cửa sổ, mặt trời chiều ngả về tây, cặp mông của cậu vểnh lên , quay lại mang trên mặt biểu tình kinh hoảng. Bên trái còn lại là bức ảnh Thẩm Thu Minh nằm trên ghế sa lon, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào hạ thân Thời Mặc, hình ảnh cắt rất chuẩn , chỉ tới quần lót là dừng , Thời Mặc đưa lưng về phía màn ảnh, không ai biết rõ đó là ai , cũng khiến ít người chú ý , ánh mắt của mọi người cơ hồ đều dừng lại ở trên nửa người dưới của Thẩm Thu Minh.

Thẩm Thu Minh cảm thấy, lần này thật sự là dọa đến mỗ mỗ gia rồi.

Áp-phích làm cho Thẩm Thu Minh có chút danh tiếng nên không thể đi “Sắc Độ” nữa, lại thêm [ Hà xử ẩn bán hạ ] lập tức liền quay, Thôi Tiệp liền giúp Thẩm Thu Minh hướng công ty xin một căn hộ đơn thân.

Thẩm Thu Minh kéo va ly rời khỏi nhà, Thẩm Tịnh Tương yên lặng mà lau đi bức ảnh cũ duy nhất trong nhà, đó là ảnh chụp chung ở cô nhi viện , được ***g cẩn thận trong khung kính.

Thẩm Tịnh Tương là cô nhi, bà không có thân nhân, bởi vì tính cách quá hướng nội , bạn bè cũng không nhiều, ấn tượng từ nhỏ tới lớn của Thẩm Thu Minh với người ngoài thân thiết với nhà mình , cũng chỉ có duy nhất bức ảnh đó. Cậu đã từng suy đoán một trong những người trong ảnh đó là cha ruột mình, chính là cô nhi viện từ nhiều năm trước đã phá bỏ và dời đi, không có lưu lại bất luận manh mối gì.

Thẩm Thu Minh đem va ly đặt ở ngoài cửa, nghĩ nghĩ, lại đi trở về trong phòng, ngồi xổm trên mặt đất, nghiêng mặt dán trên đùi Thẩm Tịnh Tương “Mẹ.”

Thẩm Tịnh Tương buông khung ảnh ra, động tác nhu hòa mà vuốt tóc Thẩm Thu Minh “Con đã lớn rồi, đương nhiên có lý tưởng của mình, có một số việc mẹ không thể nói cho con biết, nếu như con cố ý muốn biết rõ, mẹ cũng không có cách nào khác ngăn cản con đi tìm hiểu.”

“Mẹ, thực xin lỗi.” Thẩm Thu Minh đột nhiên xon xót mũi, cảm thấy tất cả việc làm lúc trước của mình thật quá phận, dù sao Thẩm Tịnh Tương là thân nhân duy nhất của cậu, nhiều năm vất vả khiến bà già hơn những người cùng lứa, đây hết thảy cũng là vì cậu, mà cậu lại chưa bao giờ lo lắng tới cảm nhận của bà.

“Đứa ngốc.” Thẩm Tịnh Tương cười nói “Câu xin lỗi này hẳn nên do mẹ nói với con.”