Thẩm Thu Minh không biết là ngất đi hay là mệt quá mà thiếp đi , lúc đầu Thời Mặc còn mang áo mưa, càng về sau làm càng hăng , nên ngay cả áo mưa đều không cần, trực tiếp xuất ra trong cơ thể Thẩm Thu Minh.

Thời Mặc mệt mỏi rã rời ghé vào trên lưng Thẩm Thu Minh mà thở, nhiệt khí phun vào sau lưng cậu, lại thêm thể trọng của nam nhân, làm cho Thẩm Thu Minh trong lúc ngủ mơ không thoải mái giật giật bả vai.

Thời Mặc khó được săn sóc mà khởi động thân thể, hướng chỗ trống bên cạnh dời sang, nghiêng đầu theo thói quen nhìn ra cửa sổ, phát hiện cửa sổ bình thường một mực mở ra, hiện tại lại đóng chặt , hô hấp của anh lập tức trì trệ, cổ như bị người bóp chặt, thở không ra hơi, chật vật không chịu nổi , xích lõa lê thân thể , ngã nhào từ trên giường đi vào bên cửa sổ, lao lực bò lên trên bệ cửa sổ, đẩy ra cửa sổ thủy tinh, nửa người duỗi ra ngoài cửa sổ, dùng sức hấp khí, thở ra, thẳng đến khi cảm giác hít thở không thông tán đi, anh mới từ vách tường chậm rãi trượt xuống, đầu ngửa lên dựa vào tường, từ từ nhắm hai mắt lại.

Anh biết rõ đây là tâm bệnh, đi khám qua không ít bác sĩ tâm lý, vẫn luôn khắc chế không được cảm giác sợ hãi vốn chôn sâu ở đáy lòng, lúc bình thường ở trong không gian kín vẫn rất tốt, chỉ cần làm tình thì phải mở cửa sổ ra .

Thời Mặc từng vào phòng của một ngôi sao ca nhạc nhỏ, khi đó thời tiết lạnh tới mức ngay cả khí hô hấp bay ra ngoài trời cũng muốn đông cứng, tuy nhiên hệ thống sưởi ấm trong nhà khách rất tốt, nhưng gió lạnh vù vù thổi vào thực làm người ta chịu không nổi.

Ngôi sao ca nhạc đó muốn đóng cửa sổ, Thời Mặc không đáp ứng, y liền thoát sạch đồ, làm nũng nói mình lạnh, Thời Mặc cũng không đáp ứng. Đến cuối cùng Thời Mặc thật sự nổi cáu, tình nguyện không làm tình, cầm lấy áo khoác quay đầu bước đi.

Đây là điểm giới hạn của anh, ai cũng không thể chạm đến, ngày hôm nay, Thẩm Thu Minh không hề nói đôi câu ba lời, chỉ dùng đùi ngoéo anh một cái, anh đã đem tất cả quên sạch, anh là thiếu chút nữa bị cậu hại chết .

Thời Mặc đình chỉ hành động tự ngược , đi hướng về phía Thẩm Thu Minh, cho dù ở trong lúc ngủ mơ, lông mày Thẩm Thu Minh vẫn nhăn lại .

Duỗi ra một ngón tay, cẩn cẩn dực dực ấn xuống một cái, chứng kiến chỗ đó bởi vì một động tác đơn giản của mình liền khôi phục lại hình dáng xinh đẹp như cũ, Thời Mặc đột nhiên liền nở nụ cười, rất nhạt rất nhạt, rồi lại không thể bỏ qua.

Nếu như trở lại một lần nữa, bản thân anh vẫn có thể bị Thẩm Thu Minh mê hoặc a, không chỉ vì bề ngoài xuất sắc của cậu , cũng không hoàn toàn vì cặp mông mê người của cậu, Thẩm Thu Minh làm theo ý mình, cái gì cũng không để ý, tính cách thật sự rất hợp khẩu vị Thời Mặc, qua nhiều năm như vậy, Thời Mặc lần đầu gặp gỡ người như vậy.

Thời Mặc cũng không biết có thể gặp lại một Thẩm Thu Minh thứ hai hay không, nhưng anh minh bạch, con người anh một khi xác định cái gì, liền không thay đổi.

Mọi người nói Thời nhị thiếu gia vô tâm vô phế , kỳ thật Thời nhị thiếu gia là một người khi nhận thức sẽ nhận cho tới chết , đã không thương, cần chi lãng phí tình cảm, mà chỉ cần tiếp nhận, sẽ vĩnh viễn thủ hộ.

Lúc Thẩm Thu Minh tỉnh lại, trời đã sáng trưng, ánh mặt trời chói mắt làm cho cậu mở mắt không ra, bọc chăn mền xoay người muốn đưa lưng về phía dương quang, cảm giác đau xót từ ngón chân một mực kéo dài đến mỗi một chân tóc.

“Thời Mặc! Anh tối qua làm tình hay là giết heo thế !” Rống lớn một câu, chấn động khiến Thẩm Thu Minh lại đau, ở nơi mà ngày hôm qua cậu tiếp nhận quái vật khổng lồ nào đó của Thời Mặc.

Thời Mặc dụi dụi mắt, rõ ràng cho thấy là bị sư hống công của Thẩm Thu Minh đánh thức “Nếu như cậu là trư, tôi không ngại làm đồ tể.”

“Muốn giết trư thì tìm người khác đi, con trư này không muốn anh giết !” Thẩm Thu Minh thay đổi tư thế, phát hiện vô luận là nghiêng người hay là nằm ngửa, đều không thỏa mái như nằm sấp, nhưng nằm sấp lâu, thì eo càng không thoải mái.

“Ừ, cậu không phải trư.” Thời Mặc nhấc lên chăn đắp, đem thuốc mỡ trên tủ đầu giường ném qua một bên , vừa vặn rơi ở trước mặt Thẩm Thu Minh “Cậu là ngưu, con nghé mới sinh ra không sợ cọp.”

“Vật gì đó?” Thẩm Thu Minh lau mặt, vừa nhìn mấy dòng chữ trên thuốc mỡ vừa nói “Làm ngưu rất không tốt , luôn bị người cưỡi.”

“Vậy cậu muốn làm cái gì?”

“Hổ! Tôi là lão hổ.” Nói xong mô phỏng tiếng kêu của lão hổ.

Cuống họng khàn khàn phối hợp gầm nhẹ, nếu không phải tối hôm qua lúc giúp Thẩm Thu Minh vệ sinh chứng kiến huyệt khẩu cậu sưng đỏ, còn có vết máu, Thời Mặc sớm đem tiểu lão hổ miệng còn hôi sữa kia đặt toàn bộ ở dưới thân, ở đâu cho cậu thời gian tại đó kêu bậy “Tự mình bôi thuốc đi , buổi chiều tôi phải đi cùng Bành Đông Lai gặp đạo diễn phim mới .”

“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Thẩm Thu Minh đã đói bụng đến sôi sung sục, sờ điện thoại mình, bốn cuộc gọi nhỡ , mở ra xem ai gọi tới , mắt liếc khung thời gian bên cạnh “Má ơi, đã hơn một giờ chiều rồi , anh hẹn người ta mấy giờ ?”

“Hai giờ.”

“Vậy còn không mau một chút, cẩn thận Bành Đông Lai nổi bão.”

“Tôi nghĩ thời gian chân chính gặp mặt khẳng định so với lúc hẹn trễ hơn.” Thời Mặc từ tủ quần áo tìm ra quần áo phải mặc buổi chiều, khoát lên trên cánh tay hướng phòng tắm đi tới, nghe được Thẩm Thu Minh nghi hoặc “Hả?” một tiếng, anh xoay người nói “Bởi vì mỗi lần tôi tới muộn, rồi lại vẫn không muộn.”

Thẩm Thu Minh lại “Hả?” một tiếng, lại nghĩ, tám phần là Bành Đông Lai đoán chắc Thời Mặc sẽ muộn, cố ý đem thời gian ước định sớm hơn một ít để nói cho anh biết a, Bành Đông Lai làm được chuyện này , thật sự quá chuyên nghiệp .

Bốn cuộc gọi nhỡ có một cái là của Thôi Tiệp, ba cuộc là Thẩm Tịnh Tương, Thẩm Thu Minh không thèm nhìn Thôi Tiệp , gọi lại cho mẹ mình, tối hôm qua cậu đã quên nói cho Thẩm Tịnh Tương rằng cậu không quay về ngủ, phỏng chừng mẹ cậu đã thay cậu lo lắng không ít.

Cậu xoa eo, chuyển điện thoại, nói cho Thẩm Tịnh Tương ngày hôm qua uống nhiều quá, tại nhà bạn bè ngủ quên , bởi vì điện thoại đặt không chuông, cho nên không nghe thấy.

Thẩm Tịnh Tương chần chờ một chút, lại hỏi :“Có phải là bạn trai không ?”

Thẩm Thu Minh cầm lấy thuốc mỡ , bóp ra một ít , nói “Không phải đâu ạ.”

Thẩm Tịnh Tương không quá tin tưởng, ôm điện thoại nhắc nhở cậu phải chú ý an toàn, chú ý vệ sinh, bà chỉ có một đứa con trai, không muốn cậu bị bệnh bắt đầu bằng chữ A nha . ( Chắc là bệnh nan y ~ ~ )

Thẩm Thu Minh hít một hơi rồi nói :“Tìm cha con để đẻ thêm một đứa là xong.” Lời dài dòng còn chưa nói hết , Thẩm Tịnh Tương đã cúp điện thoại , thật sự là đề cập thôi cũng không thể.

Thời Mặc tắm rửa xong, quấn mỗi khăn tắm từ nhà tắm đi ra , vừa đi vừa sát tóc, thấy Thẩm Thu Minh nhìn thuốc mỡ trong tay mà ngẩn người, anh vén chăn lên , nói:“Không biết bôi sao ? Vểnh mông lên , tôi tự mình dạy cậu nha.”

Thẩm Thu Minh khinh bỉ liếc nhìn Thời sắc phôi một cái, Thời Mặc nói tiếp:“Đem thuốc mỡ bóp ra một ít vào ngón tay, cắm đi vào, nhớ lại chỗ tối hôm qua tôi đĩnh vào là được rồi , nếu không thể , tôi ……”

Một hộp thuốc mỡ bay tới, Thời Mặc tay vừa chụp tới, vừa vặn bắt được.

“Có thời gian nói nhảm, còn không mau cút đi.”

“Minh chủ, cậu thật đúng là vô tình.” Thời Mặc vặn mở cái nắp thuốc mỡ, từng bước một hướng giường đi tới, đè lại eo Thẩm Thu Minh, không cho cậu lỗ mãng

Nói thật, Thời Mặc tuy chỉ cao hơn Thẩm Thu Minh vài cm, nhưng sức lực của anh lại làm cho Thẩm Thu Minh theo không kịp, bàn tay hữu lực như nặng ngàn cân, nhìn như thoải mái đặt ở trên bờ eo Thẩm Thu Minh, kỳ thật là như một cái đinh, kiên cố mà đem người đính tại trên giường.

Ngón tay có thuốc mỡ từ trên xương cột sống đi xuống, chui vào khe hở bí mật, Thẩm Thu Minh sợ đến lạnh run, Thời Mặc chưa cho cậu cơ hội cầu xin, ngón cái khẽ dùng lực, đem thuốc mỡ đẩy mạnh vào.

Thẩm Thu Minh đau quá khẽ rên, Thời Mặc nghe không được, bóp ra toàn bộ thuốc mỡ nhét vào, mô phỏng động tác tính giao mà thụt ra thụt vào.

Thân thể vĩnh viễn là thứ thành thật nhất , trực tràng phân bố ra chất lỏng, dưới nhiệt độ cơ thể thúc hóa mà hòa tan thuốc mỡ , hai người hỗn cùng một chỗ, phân không rõ lẫn nhau, từ khe mông chảy ra, đem ga giường ẩm ướt.

“Kỳ thật cậu là giáo chủ tà giáo a.” Thời Mặc ghé vào bên tai Thẩm Thu Minh, đầu lưỡi liếm qua vành tai Thẩm Thu Minh, lẩm bẩm nói “Là loại chuyên câu dẫn đàn ông .”