Editor: An Hạ​

Nghe thấy lời nhắc nhở của Lý Oa, Giang Nhị mới nhận ra mình còn đang ở trong trường học. Mặc dù trời đã tối, nhưng mà bên ngoài vẫn còn rất nhiều sinh viên đi qua đi lại. Nếu Lâm Cảnh Tinh bị người khác nhìn thấy dáng vẻ không chỉnh tề của mình thì chắc chắn sẽ bị tung tin đồn xấu.

Cũng may Lý Oa thông minh, suy nghĩ một chút rồi nói với Giang Nhị: “anh chờ chút, tôi đi gọi người thân tới đón.”

không bao lâu, Lý Oa đã gọi người tới.

“Đây là bạn trai tôi, Chu Nghi. Yên tâm, anh ấy sẽ không nói ra chuyện gì đâu.” Lý Oa nói, đưa cái túi trên tay Chu Nghi cho Giang Nhị.

Bên trong có một bộ váy đơn giản, nhìn có vẻ là của Lý Oa. Mà Giang Nhị cũng không chần chừ gì nữa, nhanh chóng mặc váy vào cho Lâm Cảnh Tinh.

“đi…”

Bốn người đi ra sân vận động, xe của Giang Nhị đậu ở gần thư viện.

“không sao, cứ để Chu Nghi đi lấy xe, tôi đưa hai người về.” Lý Oa vội vàng bước xuống xe Chu Nghi rồi ngồi vào ghế tài xế.

“Ừ, cảm ơn!”

Giang Nhị ôm Lâm Cảnh Tinh thật chặt, anh cảm giác trước ngực mình có một dòng nước nóng thì biết Lâm Cảnh Tinh đang khóc thút khít. Trong lòng Giang Nhị tràn ngập chua xót, từ trước đến giờ anh vẫn luôn đi về phía trước, không biết đã bỏ rơi Lâm Cảnh Tinh từ lúc nào, ngay cả một tên rác rưởi cũng có thể ức hiếp cô.

“không có chuyện gì đâu! cô bé ngốc, không sao đâu…”

Giang Nhị nắm lấy tay cô, che giấu nỗi đắng cay trong lòng, dịu dàng an ủi cô.

Căn hộ của Giang Nhị ở gần trường học, Lý Oa đã nhanh chóng chở Giang Nhị và Lâm Cảnh Tinh về tới nhà.

“Giúp tôi nói tiếng cám ơn với Chu Nghi.”

Giang Nhị cũng biết đến Chu Nghi, người đứng đầu nhà họ Chu. Chẳng qua anh không ngờ anh ta lại là bạn trai của Lý Oa.

Có điều những thứ đó không phải là chuyện quan trọng, chuyện quan trọng lúc này chính là Lâm Cảnh Tinh.

Dọc đường đi, Giang Nhị vẫn ôm Lâm Cảnh Tinh vào lòng, cô vẫn nắm lấy áo sơ mi của anh và khóc. Dáng vẻ đáng thương của cô bỗng làm Giang Nhị nảy ra suy nghĩ, cho dù Âu Dương Lăng Phong có bị giết chết thì cũng không thể bù đắp những nỗi đau trong lòng cô.

“Ngoan, đừng sợ… anh sẽ không để ai ức hiếp em nữa…” Giang Nhị hôn lên tóc cô, khẽ thì thầm.

Nhưng mà Lâm Cảnh Tinh vẫn khóc.

Giang Nhị xả nước nóng vào bồn tắm. Sau khi đưa tay vào nước thử nước ấm, anh cởi quần áo của Lâm Cảnh Tinh ra, sau đó đặt cô vào trong bồn tắm lớn.

Lúc cởi quần áo của Lâm Cảnh Tinh ra, cô run rẩy vài cái nhưng lại không giãy giụa mạnh.

“Ngoan, ngâm mình một chút thì sẽ thấy đỡ hơn.” anh nói với Lâm Cảnh Tinh.

Cuối cùng Lâm Cảnh Tinh không khóc nữa, nhưng lại co rúm người lại. Giang Nhị thở dài trong lòng, sau đó cũng cởi quần áo của mình ra, bước vào trong bồn tắm.

So với Giang Nhị, Lâm Cảnh Tinh lại rất nhỏ nhắn, mềm mại. cô ngồi trên bụng của Giang Nhị, cả người được anh ôm vào lòng từ phía sau.

“Sao vậy cô bé ngốc? không có chuyện gì hết… Tên đó không có chạm vào em… Ngoan…”

Rốt cuộc Lâm Cảnh Tinh cũng bật khóc thảm thiết khi nghe thấy những lời này của Giang Nhị. cô ngẩng đầu lên, mím chặt môi lại, sau đó bỗng nhiên bật khóc nức nở.

“Nhị ca… Chạm vào… hắn ta đã chạm vào…”

“Suỵt! Vợ yêu của anh… Ngoan… anh nói không có chạm vào thì chính là không có chạm vào…” Trái tim Giang Nhị đau đớn như bị xé nát. Người phụ nữ anh luôn một lòng bảo vệ lại bị đối xử tàn nhẫn như vậy, chuyện này quả thực giống như bị xé nát con tim.

Từ nhỏ đã có rất nhiều người thích bắt nạt Lâm Cảnh Tinh, có lẽ là do trông cô rất đáng yêu. Mỗi lần như vậy, Giang Nhị đều phải vất vả đánh đuổi tất cả những người bắt nạt cô.

Hơn nữa, từ nhỏ anh đã tự quyết định Lâm Cảnh Tinh sẽ là của anh, chỉ có một mình anh mới có thể bắt nạt Lâm Cảnh Tinh.

Thế nhưng ――

Hôm nay, cô bé mà anh hết mực thương yêu lại bị người khác ức hiếp!

Giang Nhị ôm lấy Lâm Cảnh Tinh, vỗ về cơ thể run rẩy của cô, từng nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng, chậm rãi rơi xuống trán của Lâm Cảnh Tinh.

“Ngoan… Đừng khóc… Em đừng khóc nữa…”

Lâm Cảnh Tinh khóc đến mệt lã, cũng không nhận ra tư thế quấn lấy nhau lúc này của bọn họ thân mật đến cỡ nào. cô mệt đến nỗi phải tựa vào lòng Giang Nhị, vừa nhắm mắt lại, vừa khóc mếu máo: “Em rất sợ… Nhị ca… Em rất sợ…”

“Đừng sợ… không cần phải sợ…”

Giang Nhị ôm Lâm Cảnh Tinh vào lòng, tay chân kẹp chặt cả người cô. Khi nước trong bồn tắm đã lạnh, anh liền ôm Lâm Cảnh Tinh đặt lên trên giường.

Lâm Cảnh Tinh chạm vào drap giường lạnh như băng thì lập tức tỉnh táo lại, nhìn thấy người đối diện là Giang Nhị thì nét khủng hoảng trong mắt mới biến mất.

Tinh thần của cô vẫn chưa khá hơn, Giang Nhị rót cho cô một ly sữa, lặng lẽ bỏ thêm chút thuốc an thần vào trong đó.

Lâm Cảnh Tinh đã quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt.

Quả nhiên dưới tác dụng của thuốc, cuối cùng Lâm Cảnh Tinh cũng đi vào giấc ngủ.

Bây giờ Giang Nhị mới có thời gian để kiểm tra cơ thể của Lâm Cảnh Tinh.

Cổ tay, trên người, trên mặt cô đều có vết thương. Đối với người bị thương quanh năm suốt tháng như Giang Nhị, anh nhìn sơ cũng biết những vết thương này không nghiêm trọng lắm.

Nhưng mà đó là đối với anh, đối với một cô gái luôn được nuông chiều như Lâm Cảnh Tinh thì đó quả thực là một chuyện rất tàn khốc. Người nào lại có thể xuống tay mạnh bạo với một cô gái đáng yêu như vậy chứ! Tên khốn kia đúng là không bằng cầm thú!

Giang Nhị cầm hộp thuốc đến, từ từ tìm kiếm vết thương của Lâm Cảnh Tinh rồi nhẹ nhàng bôi thuốc lên.

Động tác của anh rất dịu dàng, thế nhưng Lâm Cảnh Tinh đang ngủ vẫn thấy đau, phải rên rỉ một tiếng. Giang Nhị cảm thấy rất khó chịu, phải nhiều lần thả lỏng bàn tay đang siết chặt lại.

“Xin lỗi… Vợ yêu của anh… Xin lỗi…”

Để vợ mình bị làm nhục, anh không xứng đáng là một người đàn ông.

Giang Nhị liên tục tự trách mình.

anh thức trắng nguyên đêm, ngồi nhìn khuôn mặt ngủ say của Lâm Cảnh Tinh.

anh suy nghĩ rất nhiều chuyện, anh vẫn luôn muốn kết hôn với Lâm Cảnh Tinh. Mặc dù lúc đầu có chút tức giận, nhưng anh vẫn luôn thích Lâm Cảnh Tinh. Thế nhưng từ nhỏ Lâm Cảnh Tinh lại chán ghét anh, chỉ thích người anh trai giả nhân giả nghĩa của anh…

anh vô cùng khó chịu, lúc nhận được tin sẽ kết hôn với Lâm Cảnh Tinh, anh lại có cảm giác được trả thù nhiều hơn là vui sướng.

Em không thích tôi thì sao? Cả đời này em cũng phải gả cho tôi…

Giang Nhị rất thích chơi đùa, cũng đã hưởng thụ quá nhiều niềm vui từ việc trả thù nên đã quên đi mộtchuyện.

anh yêu Lâm Cảnh Tinh.

yêu cô rất nhiều năm.

Bây giờ anh không phải là “anh trai mưa” mà cô muốn né tránh nữa, mà là người đàn ông của cô, là người chồng phải bảo vệ cô cả đời này.

Người phụ nữ trong ngực cũng không có được giấc ngủ ngon, giật mình thức giấc nhiều lần, Giang Nhị phải dỗ mãi mới ngủ lại được.

Trời rất nhanh sáng.

Giang Nhị thấy hơi rát mắt, anh cúi người xuống hôn lên trán của Lâm Cảnh Tinh, sau đó đi ra ngoài.

Lâm Cảnh Tinh lại tỉnh dậy lần nữa, cơn ác mộng đã khiến cô thức giấc.

Dĩ nhiên nhân vật chính trong cơn ác mộng chính là Âu Dương Lăng Phong. Thường thường những tên biến thái đó chỉ xuất hiện trong phim ảnh, cô không hiểu tại sao tên đó lại xuất hiện trong cuộc sống của cô, còn là bạn học của cô nữa?

Lâm Cảnh Tinh giật mình tỉnh giấc, mồ hôi toát ra đầm đìa. trên chiếc giường lớn chỉ có một mình cô, chỗ bên cạnh trống không.

“A… Nhị ca… Nhị ca…”

Căn phòng trống rỗng khiến Lâm Cảnh Tinh cảm thấy lo lắng, không kìm được liền hét to lên.

“Sao vậy cô bé ngốc?” Giang Nhị cứ thế xông vào phòng, trên người anh đang đeo một cái tạp dề, trêntay còn cầm một cái muỗng. Nhìn thấy Lâm Cảnh Tinh đang ngồi trên giường thì giọng nói trở nên dịu dàng: “đã dậy rồi sao? Còn đau hay không? Có đói bụng không? anh đang nấu cháo cho em.”

Nhìn thấy người đi vào là Giang Nhị, Lâm Cảnh Tinh bỗng thấy yên tâm. cô vỗ bụng mình, gật đầu, nhỏgiọng nói: “Nhị ca, em đói bụng rồi.”

Có thể nói lần này cháo do Giang Nhị nấu có tiến bộ hơn trước, nhưng vẫn chưa biết là ngon hay không.

Tuy nhiên Lâm Cảnh Tinh lại ăn rất ngon lành, vừa húp một miếng cháo, thỉnh thoảng vừa ngẩng đầu lên nhìn Giang Nhị.

Sắc mặt Giang Nhị hơi tệ, viền mắt hơi đỏ, tuy rằng đã cố gắng nói chuyện dịu dàng, nhưng mà Lâm Cảnh Tinh vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận trong người anh.

anh tức giận sao?

Ngày hôm qua xảy ra chuyện đó, cơ thể cô trần trụi, lõa lồ, nằm dưới người của một người đàn ông khác, là đàn ông thì cũng đều tức giận mà phải không?

Lâm Cảnh Tinh đau lòng, bỏ cái muỗng xuống.

“Sao vậy? Ăn không ngon sao?”

“không phải.” Lâm Cảnh Tinh xua tay, muốn đứng lên đi vào phòng. Lúc đi ngang qua người Giang Nhị thì bị anh giữ lại.

Đặt cô ngồi trên đùi mình, Giang Nhị nâng cằm cô lên, sắc mặt của anh rất nghiêm túc, lại có vẻ nghiêm trọng: “nói cho anh biết còn khó chịu ở chỗ nào?”

Từng giọt, từng giọt nước mắt của Lâm Cảnh Tinh lại rớt xuống.

Thậm chí cô cũng không biết tại sao mình lại khóc, chẳng qua khi được Giang Nhị ôm vào trong lòng, côthấy rất yên tâm.

Rất yên tâm.

“Nhị ca…”

“Được rồi, ngoan… Đừng khóc…” Giang Nhị ôm chặt cô hơn: “Khó chịu thì nói cho anh biết, đừng chịu đựng một mình…”

Thế nhưng Lâm Cảnh Tinh chỉ khóc, khóc sướt mướt trong lòng Giang Nhị.

“Có phải trên mặt còn đau không?”

Lâm Cảnh Tinh lắc đầu, nhìn Giang Nhị đang dùng tay chùi đi nước mắt trên mặt cô, đôi mắt dịu dàng nồng ấm.

“Vậy trong lòng còn sợ sao? Em yên tâm, sau này em sẽ không bao giờ nhìn thấy tên đó nữa…”

Lâm Cảnh Tinh khựng lại một chút, vẫn lắc đầu.

Có điều lần này cô không khóc nữa, chỉ tựa vào ngực Giang Nhị, thỉnh thoảng sụt sùi.

cô vỗ nhẹ lên ngực mình, chỗ đó vẫn còn hơi khó chịu, nhưng lại mơ hồ có chút ngọt ngào.

Chính cô cũng không hiểu tại sao trong tình huống này lại xuất hiện cái cảm giác đó.

Nhưng mà đối với Giang Nhị mà nói, Lâm Cảnh Tinh ngưng khóc là tốt rồi.

anh ôm cô vào lòng, hai người đi ra sân thượng phơi nắng.

Sáng sớm những ngày đầu đông, trên tầng mười sáu, ngồi ngắm nhìn mặt trời mọc cũng có thể khiến tâm trạng thoải mái hơn.

“Còn đói không? Muốn ăn thêm một chút nữa không?”

Giang Nhị lại bưng một tô cháo tới, Lâm Cảnh Tinh liền lắc đầu.

anh đã hâm nóng một tô cháo khác, sau đó bưng ra. Mặc kệ Lâm Cảnh Tinh lắc đầu, anh vẫn đút cho cô từng miếng.

“Ngoan, ăn thêm chút nữa nào.”

Dưới sự cám dỗ của giọng nói dịu dàng đó, Lâm Cảnh Tinh liền mở to miệng ra.

Mặc dù tô cháo đó không ngon cho lắm, nhưng Lâm Cảnh Tinh vẫn từ từ ăn hết.

Sau khi ăn xong, Giang Nhị cũng không rời đi. anh nắm lấy tay của Lâm Cảnh Tinh, hai người ngồi dựa vào nhau trên ban công ngắm mặt trời mọc.

không ai nói gì cả, chỉ ngồi dưới ánh nắng dịu nhẹ, đôi mắt của Lâm Cảnh Tinh hơi díp lại, suýt nữa thìngủ thiếp đi.

Đúng vậy, suýt nữa thì ngủ thiếp đi.

Bởi vì lúc này có tiếng gõ cửa đã khiến cơn buồn ngủ của Lâm Cảnh Tinh biến mất.