Lâm Cảnh Tĩnh không hề nghĩ đến mình sẽ thất bại. cô đã hạ mình tỏ ra ủy khuất như thế, mà tên cầm thú Giang Nhị này vẫn không buông tha.

Giang Nhị quen cửa quen nẻo đè lên Lâm Cảnh Tĩnh. Lúc hắn banh hai chân trắng tuyết của cô ra, Lâm Cảnh Tĩnh chịu không được nước mắt lưng tròng cầu xin tha thứ.

“Đau.”

âm thanh nũng nịu làm cho tâm Giang Nhị mềm đi. hắn thoáng dừng lại, nhìn vào đóa hoa vẫn còn sưng đỏ kia, bèn nhíu nhíu mày.

đã qua vài ngày rồi, vẫn còn chưa khỏe sao?

Giang Nhị có chút do dự, ngẩng đầu, nhìn thoáng qua đôi mắt đáng thương của Lâm Cảnh Tĩnh, đột nhiên buông hai chân cô xuống.

“Ngốc ngốc, hôm nay anh sẽ không đi vào, chỉ cọ xát bên ngoài thôi.”

“không cần…’’

Lời cự tuyệt của Lâm Cảnh Tĩnh còn chưa nói ra, Giang Nhị đã nắm lấy hai chân cô, khép đến một độ cong hoàn mỹ, cự long nóng phầm phập đã được phóng thích, pằng một tiếng chạm vào đùi Lâm Cảnh Tĩnh.

Chân Lâm Cảnh Tĩnh theo bản năng rụt lại, nhưng bị Giang Nhị đè nặng, không thể nhúc nhích.

Giang Nhị vuốt vuốt chân cô, nhẹ nhàng nói: ‘’Ngoan, tâm can của anh… sẽ nhanh… không đau đâu…”

Lâm Cảnh Tĩnh mặc dù không cao, nhưng đôi chân ngược lại lại vừa nhỏ vừa dài. Giang Nhị vuốt đôi chân trắng nõn, nghĩ đến chúng quấn lên hông mình thành một đường cong tuyệt mĩ thì cái vật to lớn kia lại cứng rắn ngẩng đầu.

Hít sâu một hơi, hắn lại bắt đầu động tác.

Mà từ đầu đến cuối, Lâm Cảnh Tĩnh đều nhắm mắt lại, cắn chăn che khuất mặt mình nên cũng khôngthấy được biểu tình của Giang Nhị.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng hắn thở dốc hồng hộc.

Cuối cùng, cô cảm thấy giữa hai chân mình càng lúc càng nóng. Lâm Cảnh Tĩnh cắn môi, cố gắng đè nén xúc động muốn đập cái giữa hai chân nam nhân.

âm thanh Giang Nhị trở nên nặng nhọc, thô ráp dần.

Đột nhiên, chăn Lâm Cảnh Tĩnh bị kéo xuống, Giang Nhị lôi kéo tay cô trực tiếp để lên vật nóng như lửa kia, thở dốc nói: “không được rồi… Ngoan… Xoa giúp anh đi.’’

“Tôi không muốn, thả ra.’’

Lâm Cảnh Tĩnh cơ hồ thét chói tai, rụt tay lại.

“Em muốn, em nhất định phải.’’

Giang Nhị kiên nhẫn cầm tay Lâm Cảnh Tĩnh một lần nữa đưa đến nơi giữa hai chân mình: ‘’Nhanh lên, làm cho nó xuất ra. không thì anh đành làm em cả đêm vậy.’’

Giang Nhị vừa uy hiếp xong thì Lâm Cảnh Tĩnh lập tức mềm nhũn. cô biết, hắn có thể làm ra loại chuyện này.

Chịu đựng xúc động muốn khóc, Lâm Cảnh Tĩnh nhắm mắt lại, thầm nói rằng tay này không phải là của mình.

Giang Nhị tựa hồ như nhìn thấu được tâm tư Lâm Cảnh Tĩnh, ghé sát vào bên tai cô, nói ra những lời rất ư là xx.

‘’Ngoan nào. Chúng ta cùng “sướng’ nhé. Sao tay em lại có thể mềm mại như vậy chứ? Làm anh muốn “bắn” rồi nè.”

Lời Giang Nhị càng nói ra càng không thể lọt vào tai. Lâm Cảnh Tĩnh càng nghe càng giận, hất tay ra thìliền bị Giang Nhị bắt lại, đặt lên “cây gậy sắt” của hắn.

Lâm Cảnh Tĩnh chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, một cỗ nhiệt lưu nóng hổi bắn đầy lòng bàn tay non mềm của cô.

Lâm Cảnh Tĩnh trợn tròn mắt.

Mà Giang Nhị như lại vừa lòng thỏa mãn, hít sâu một hơi, cúi người hôn cô một cái.

Sau đó hắn nắm lấy tay Lâm Cảnh Tĩnh, từ từ đưa đến đôi môi đỏ bừng của cô, “Ngoan, nếm thử xem.”

Lâm Cảnh Tĩnh lúc này vẫn còn đang ngây ngốc, cả người như bị thôi miên, thuận theo động tác của Giang Nhị, từ từ đem bàn tay dính đầy bạch trọc, đưa vào miệng.

Khi mùi tanh xa lạ ập đến, Lâm Cảnh Tĩnh chợt choàng tỉnh.

Lâm Cảnh Tĩnh xấu hổ đến cực điểm, nhịn không được chạy đến nhà vệ sinh phun ra.

Khi Lâm Cảnh Tĩnh nôn khan, sắc mặt Giang Nhị chợt có chút khó coi.

Cuối cùng, hắn ôm người đang quì gối bên cạnh bồn cầu khóc nức nở, lạnh lùng lên tiếng: “Như vậy đãchịu không nổi… Nhưng sớm muộn em cũng phải quen thôi.”

“Tôi không cần.”

“không cần cũng phải cần.” Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Lâm Cảnh Tĩnh, bạo ngược trong lòng Giang Nhị chợt biến mất. Hôn lên mắt cô một cái, hắn thì thầm: “Ngoan nào. Sau này em cũng sẽ xin anh cho em ăn thôi.”

“Cút ngay.”

Con cừu nhỏ Lâm Cảnh Tĩnh rốt cục cũng ngang ngạnh một lần đẩy Giang Nhị ra. Bất quá sau đó lại bị đại lang sói đẩy lên giường.

một đêm này, Lâm Cảnh Tĩnh khóc sướt mướt bị Giang Nhị ôm vào trong ngực. cô cho rằng đây sẽ lại là một đêm không ngủ.

Nhưng không biết vì cái gì, tên Giang Nhị vừa đáng ghét vừa hèn hạ vừa hạ lưu này lại có một cỗ hơi thở khiến người ta rất yên tâm.

Lâm Cảnh Tĩnh cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại, cô thấy mình bị Giang Nhị ôm vào trong ngực. không như bộ dáng lớn lối ngày thường, Giang Nhị khi ngủ đầu tóc rối bời, nhìn ngoan như đứa trẻ.

Đúng là…

Lâm Cảnh Tĩnh rón rén xuống giường, thu thập một chút liền đi ra cửa.

Trong phòng bếp, Lâm phu nhân đang chuẩn bị bữa sáng, thấy con gái từ trên lầu bước xuống liền mỉm cười: “Tĩnh, bữa sáng vừa xong đây. Đúng rồi, Giang Nhị đâu?”

Lâm Cảnh Tĩnh chợt thấy thẹn thùng: “hắn… hắn còn đang ngủ.”

Lâm phu nhân lộ ra nụ cười từ ái: “Thời gian vẫn còn sớm, cứ để con rể ngủ thêm chút nữa.”

“…”

Hai mẹ con câu có câu không tán gẫu. Chỉ chừng một lúc sau, Lâm Hạo Thiên cũng xuống.

“anh, sớm thế.”

“Ừm.”

Lâm Hạo Thiên phải đi làm, cho nên dùng xong bữa sáng liền chuẩn bị ra cửa.

“Đúng rồi, các em dự định đi trăng mật ở đâu?”

Tuần trăng mật?

cô ngược lại đã quên.

Chỉ là~

Trong đầu Lâm Cảnh Tĩnh không kiềm lòng được nghĩ đến. Với tính cách của Giang Nhị, chỉ sợ cuối cùng cũng là lăn giường cả tuần trăng mật.

Nhận thức này dọa Lâm Cảnh Tĩnh không ít, toàn thân run run, miễn cưỡng cười cười: “không cần đi. hắn còn bận bịu nhiều việc lắm…”

Cũng chính lúc này, cô mới biết mình hoàn toàn không biết công việc của Giang Nhị là gì. đang tính mở miệng lái sang chuyện khác, trên lầu liền có âm thanh truyền xuống.

“Là em ủy khuất Tĩnh Tĩnh. Thời gian này có chút bận, nên tuần trăng mật đành phải dời lại.”

Lâm Cảnh Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.

Giang Nhị chỉ đơn giản mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cũng không kiêng dè hôn lên má Lâm Cảnh Tĩnh, sau đó chống lại ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Hạo Thiên, bình tĩnh ngồi cạnh Lâm Cảnh Tĩnh.

“Hừ”

“Em đã ăn no rồi.”

Lâm Cảnh Tĩnh để đôi đũa xuống muốn tránh đi, tay liền bị Giang Nhị nắm lại.

“Chờ anh, rất nhanh.”

Lúc Lâm phu nhân đi ra liền thấy tên bất tuân trong truyền thuyết Giang Nhị đút con gái mình ăn từng miếng điểm tâm.

Lâm Cảnh Tĩnh lúc còn đại học sống tại ký túc, học gì không học, ngược lại học thói quen bỏ bữa sáng.

Lúc còn ở nhà, Lâm phu nhân còn cưỡng chế được, còn lúc không ở nhà thì…

Chỉ là không nghĩ đến hiện tại con gái đã gặp được khắc tinh. Lâm phu nhân cảm thán, Giang Nhị nghĩ kĩ, vẫn có chút tốt hơn Giang Đại.

Tối thiểu trong mắt tên tiểu tử này có Tĩnh Tĩnh.

Mà Giang Đại tuy ôn thuận, nhưng hoàn toàn không có con gái bà trong mắt.

Hít sâu một hơi, Lâm mẫu nhẹ nhàng lui ra, chừa lại không gian cho đôi vợ chồng mới cưới.

Lâm Cảnh Tĩnh không có thói quen ăn bữa sáng, nhưng hết lần này đến lần khác, mẹ cô dọa không ăn sẽ chết sớm, cho nên lúc ở nhà, Lâm Cảnh Tĩnh luôn xuôi theo.

Nhưng ăn no đến như vậy, là lần đầu tiên.

Bởi vì Giang Nhị nói, không ăn một miếng, hắn liền sờ cô một cái.

Bị cường quyền đàn áp, Lâm Cảnh Tĩnh bất đắc dĩ thỏa hiệp.

Cơm nước xong, hai vợ chồng rời đi trong ánh mắt ân cần của Lâm phu nhân.

Lâm Cảnh Tĩnh nhìn ra kính chiếu hậu, thấy bóng dáng mẹ mình ngày càng nhỏ đi thì hốc mắt liền có chút hồng. Mà Giang Nhị lại không hề có loại ly biệt u sầu này, ngược lại còn rất vui vẻ hát tiểu khúc.

“anh có thể yên lặng chút không?”

Giang Nhị tâm tình hôm nay rất tốt, liền ngoan ngoãn gật đầu.

Đúng là, không khí im lặng lại càng khó chịu hơn.

Lâm Cảnh Tĩnh quyết định nhắm mắt nghỉ ngơi. Mà lúc này, mâu quang của cô chợt lóe, phát hiện đây không phải là đường về nhà.

Lâm Cảnh Tĩnh có chút nóng nảy, “anh dẫn tôi đi đâu?”

Dựa theo tính tình của Giang Nhị, Lâm Cảnh Tĩnh hoàn toàn có thể nghĩ rằng chỗ kia không phải là nơi tốt đẹp gì.

Quả nhiên, Giang Nhị nhếch môi, lộ ra một nụ cười rất tà.

“Em hiểu anh thật.”

Aaaaaa… Lâm Cảnh Tĩnh rất muốn hét lên một tiếng. cô mới không hiểu hắn!

đi cả đường Giang Nhị cũng không hề nói đáp án cho Lâm Cảnh Tĩnh, chỉ là rất nhanh đem xe đi vào một con đường khác rất quen thuộc.

Lời editor: mọi người nghĩ anh dẫn chị đi đâu J)))