Phía trước mấy người đàn ông mặc đồng phục kéo lê tài xế chiếc xe jeep, trên đường nhựa có vết máu rõ rệt. Bỗng đâu đằng trước có mấy chiếc xe xuất hiện, bọn họ ném người tài xế vào cốp sau, sau đó phịch một tiếng đóng cốp lại.

Tóc dài của Diệp Vấn bay loạn trên mặt,vì hoảng sợ trong lòng bàn tay đầy mồ hôi ẩm ướt, vội vàng run rẩy khởi động xe lùi về phía sau, giọng run run hỏi Hạ Hàm gọi điện thoại thông chưa?

Nơi này bị bao quanh bởi các dãy núi hẻo lánh làm sao có thể có tín hiệu.

Hạ Hàm nhận ra Triệu Đào, nhìn thấy Triệu Đào dẫn theo vài người đang đi về bên này.

“Diệp vấn! Nhanh lên!” Hạ Hàm rống lên một câu.

Vừa mới lái xe ra ngã ba đường Tam Xoa, bỗng có một lực mạnh mẽ đánh úp vào phía sau xe.

Triệu Đào và mấy tên đàn ông nhảy lên nóc xe, cầm gậy sắt trong tay đập liên tục vào cửa kính xe. Trán Diệp Vấn đụng vào tay lái chảy máu, vài tên đàn ông hung thần ác sát liền đánh nát cửa sổ xe kéo Hạ Hàm và Diệp Vấn ra ngoài.

Hạ Hàm giãy dụa lớn tiếng gọi Diệp Vấn nhưng vì Diệp Vấn đã bị thương ngất xỉu nên bị tên đàn ông khiêng trên vai đi về phía đám nữ sinh trung học.

“Triệu Đào, tôi đã báo cảnh sát rồi!” Hạ Hàm ép bản thân bình tĩnh, trong lòng không nên rối loạn. Vì Triệu Đào mới vừa rồi bị cô dùng một cước đá vào chỗ trái tim nên chưa đứng vững khỏe lại được. Cô vừa trốn tránh hắn ta vừa chạy, nhưng còn chưa tới ngã ba đường Tam Xoa đã bị tên lái xe vừa rồi đụng vào bọn cô bắt được, xách cô đi như xách gà con.

Triệu Đào đau hít một ngụm khí lạnh, đứng lên đi về phía Hạ Hàm.

“Mày con mẹ nó chính là muốn chết!” Triệu Đào hận đến nghiến răng nghiến lợi, nện một cái tát lên trên mặt Hạ Hàm.

Hắn ta cầm lấy tóc Hạ Hàm, nói gằn từng tiếng: “Để cô nếm thử mùi vị ngàn vạn người cưỡi lên người!”

Trước mắt cô trời đất mù mịt, vì một cái tát vừa rồi nên cô không nghe được gì cả, bên tai chỉ vang lên tiếng ong ong, trong khoang miệng còn có mùi vị máu tanh tưởi.

“Cho cô gọi điện thoại cho cảnh sát quèn này! Đánh sao?” Triệu Đào đè Hạ Hàm trên mui xe, tay thò từ phía sau nắm chặt ngực Hạ Hàm, một tay kéo mở áo dệt kim hở cổ của cô, cúc áo đánh bộp bộp vào mui xe, “Có biết tao tìm mày bao lâu rồi không? Hả?” Nói xong liền lấy điện thoại từ trong túi quần của Hạ Hàm ra, ném vào trong hồ nước ở hai bên đường cái phía xa xa.

Hạ Hàm cảm thấy trong lòng mắc ói, đầu óc không tỉnh táo, tóc đầy mồ hôi ẩm ướt đánh vào trên mặt, cúi đầu mắng câu, “Cút ngay!”

Cô vừa đau vừa hoảng sợ, ghê tởm muốn nôn ra, ánh mặt trời thẳng tắp chiếu lên trên mí mắt cô, thứ trước mắt cô dần dần mơ hồ càng lúc càng không nhìn thấy rõ nữa.

“Phía bên kia đường quốc lộ có xe đang đi về hướng này, Anh nhanh một chút!” Tên đàn ông tóc quăn nói với Triệu Đào, “Đừng đánh cô ta, mặt lem rồi bán thế nào! Anh biết quy tắc mà!”

Vết máu của tài xế xe Jeep để lại trên đường cái đã được cọ rửa sạch sẽ, xe của Diệp Vấn và hai chiếc xe Jeep bị đàn em Triệu Đào lái đi.

***

Hôm nay Nghê Hạo được thả ra, cậu ta mặc một thân quần áo sạch sẽ đứng trước chỗ nền xi măng cổng chính trại giam chờ Diệp Vấn. Phía trước hơn mười mét cửa chính trại giam là cột quốc kỳ, cậu ta đợi Diệp Vấn đã gần hai giờ rồi, bị ánh mặt trời nướng môi khô khốc.

Quản giáo tiểu Trần từ cổng chính chạy vội ra gọi to tên Nghê Hạo.

“Nghê Hạo, điện thoại của cậu!”

Cả đầu Nghê Hạo đầy mồ hôi tiến lên, vì môi khô nứt nẻ nên nuốt nuốt mới lên tiếng: “Tôi là Nghê Hạo.”

Đầu bên kia điện thoại rất lâu không trả lời, trái tim Nghê Hạo cả kinh, đi xa vài bước nhỏ giọng gọi một tiếng: “Anh?”

Hoắc Bắc Trạch nhàn nhạt liên tiếng, nói: “Cậu đi dọc theo quộc lộ phía trước tầm 5km thì gặp một chiếc xe đen bóng.”

“Anh, chị Diệp Vấn đồng ý tới đón em, nhưng mà bây giờ còn chưa tới.” Nghê Hạo gấp gáp nói, nâng tay lau mồ hôi trên trán.

“Cậu đi về phía trước đi.”

…..

Cậu ta trả điện thoại lại cho quản ngục, nói một tiếng cảm ơn, sợ quản ngục đuổi theo lại bổ sung nói thêm: “Người trong nhà sợ tôi không nhận ra đường nên đứng ở trạm thu phí chờ tôi.”

“Trạm thu phí cách chỗ này không xa, vậy thì cậu đi đi, nhớ kỹ đừng phạm tội nữa nhé!” Quản ngục rống lên một câu, hôm nay thời tiết nóng quá, bỏ chạy về phòng trực ban.

Trên đường Nghê Hạo chạy như điên đến chỗ Hoắc Bắc Trạch dừng xe.

Hoắc Bắc Trạch kéo cửa xe ra cho Nghê Hạo, đưa cho Nghê Hạo một chai nước.

Anh ta đưa điện thoại cho Nghê Hạo, “Gọi điện cho Diệp Vấn, nói có người tới đón cậu rồi bảo cô ấy về nhà đi.”

“… Hai người không gặp mặt một lần sao?” Nghê Hạo hỏi.

Hoắc Bắc Trạch im lặng không nói gì.

Anh ta mặc một bộ màu xám ngắn tay, dáng người rắn chắc cường tráng tóc ngắn, tay gõ nhẹ lên ghế xe. Cả người nguy hiểm và âm u lạnh lẽo.

Nghê Hạo nhìn là biết có ý tứ gì, cầm láy điện thoại Hoắc Bắc Trạch đưa qua, một lúc lâu sau nhưng vẫn không gọi được điện thoại cho Diệp Vấn. Cậu ta biết chuyến đi này Diệp Vấn lại tiện thể ghé về chỗ bà nội một lát, nên lại gọi qua cho bà nội Diệp Vấn, nhưng bà cụ cũng đang sốt ruột chờ Diệp Vấn.

Hoắc Bắc Trạch không hé răng, vóc người cao lớn vọt vào chỗ tay lái, lái xe đi về phía Lâm Châu.

***

Chờ Hạ Hàm và Diệp Vấn tỉnh lại đã bị vứt vào trong một thùng xe bằng tôn, hơi lạnh trên mặt đất bắt đầu bốc lên. Ở cùng bọn cô còn có bốn nữ sinh trung học, đều bị khóa trái.

Máu trên miệng vết thương ở trán Diệp Vấn đã khô, cô thấy Hạ Hàm đã lâu rồi mà chưa lên tiếng, xuyên qua chỗ khe hở thùng tôn, nói: “Chúng ta đã ra khỏi biên giới.”

Mánh khóe Triệu Đào làm việc trong lòng cô và Diệp Vấn rất hiểu rõ, mấy nam sinh trung học ở cùng nhau không biết đã bị vận chuyển đi chỗ nào rồi.

Bốn người nữ sinh đang cúi đầu khóc, chỗ cổ tay cổ chân đều là dấu lằn màu đỏ.

“Diệp Vấn, chúng ta….” Hạ Hàm vẫn không dám nói ra. Thấy hai dòng nước mắt trên mặt Diệp Vấn, Hạ Hàm vùi đầu vào giữa đầu gối, cắn răng không để mình khóc ra tiếng.

Chung Tuyển có thể tìm được cô hay không, cho dù là tìm được, thì cô đã biến thành bộ dạng gì rồi?

“Hạ Hàm, nhìn quanh đi, nếu thật sự có thể trốn được, tốt xấu gì cũng nhận ra được đường đi như thế nào!”

Qua khoảng hai giờ bọn cô bị vận chuyển đến nước K trên một chiếc container, một tên đàn ông mập mạp ngăm đen dùng tiếng địa phương trao đổi, mang hai nữ sinh trung học đi. Tiếp theo bọn cô bị vận chuyển đến một nhà xưởng bỏ hoang.

Cửa trước nhà xưởng bỏ hoang rất nhỏ hẹp, có bốn năm tên đàn ông canh gác, trước cửa có một chiếc hộp đầy bao cao su tràn ra ngoài. Trong đó có một người đầu trọc để ý thấy Diệp Vấn vẫn luôn quan sát bốn phía xung quanh, trực tiếp dùng một bao bố trùm lên đầu cô.

Bọn cô nghe không hiểu ngôn ngữ địa phương, chỉ có thể qua nét mặt bọn chúng đoán được một chút. Ở lại cùng Hạ Hàm chỉ còn hai người nữ sinh trung học, bọn họ nắm chặt tay Diệp Vấn và Hạ Hàm, một giây cũng không dám rời ra.

Sau khi tiến vào nhà xưởng, hai bên hành lang dài có các gian phòng như toilet, treo một chiếc rèm sơ sài. Hạ Hàm cúi đầu hai mắt nhìn, các gian nhỏ hẹp có giường hẹp và cứng đơn giản. Mỗi gian đều có phụ nữ, có khuôn mặt của phụ nữ Phương Đông, cũng có khuôn mặt của phụ nữ Phương Tây.

Đi vài bước liền thấy các gian phòng có đàn ông, phần trên lõa lồ mồ hôi ẩm ướt bẩn thỉu, cầm chân phụ nữ vòng ngang thắt lưng bọn chúng, tất cả là tiếng động của ván giường lung lay và hơi thở gấp gáp thô tục nặng nề của đàn ông. Còn có nhiều bao cao su đã dùng vứt trên mặt đất.

Một đường đi tới, toàn mùi hơi thở bẩn thỉu.

Bốn người bọn cô bị đưa lên một gian phòng xem như rộng rãi ở trên lầu, sau đó có một phụ nữ đeo khẩu trang mang theo ống tiêm tiếng vào.

Hai nữ sinh trung học đã bị dọa phát khóc.truyện của lequydoon

“Hạ Hàm, làm sao bây giờ, đó là thuốc phiện.”

***

Khi Lâm Châu xuất hiện thi thể nam sinh trung học, cục cảnh sát thành phố A liền bắt đầu hành động.

Hạ Hàm mãi vẫn không liên lạc với anh đã khiến Chung Tuyển lo lắng. Mãi đến lúc di động của Hạ Hàm bị sắp xếp điều tra. Người nhà của học sinh và lái xe trên hai chiếc xe Jeep mất tích cũng đã báo án, trên cơ bản đã xác định được số người mất tích.

Người trong đại đội cục công an rất nhanh gửi địa điểm tìm thấy.

“Sau khi chúng ta rời đi, Triệu Đào đã được chính phủ Lâm Châu thả ra. Đội trưởng, ngày đó bắt Hạ Hàm ở đây, Triệu Đào nhận ra Hạ Hàm.”

Trong di động của Hạ Hàm tất cả đều là gọi cho anh, nghĩ vậy anh liền tự trách mình vạn lần.

Uông Trí cũng đã tới Lâm Châu, lục tung trên dưới Lâm Châu, cuối cùng vẫn không phát hiện Hạ Hàm và nữ sinh trung học ở đâu.

Sắc mặt anh trầm xuống, một phần vạn anh cũng không dám nghĩ tới điều xấu.

Lâm Châu vẫn có người cung cấp tin cho cục công an, cơ bản có thể nắm rõ bọn tội phạm.

“Đi nước K.” Chung Tuyển nói, “Lập tức!”

Sau khi bắt Triệu Đào, anh đã xem biên bản quá trình phạm tội của bọn chúng, bé gái mất tích ở Lâm Châu phần lớn sẽ bị đưa tới nước K, nơi đó có đầy đủ đường dây giao dịch và cơ sở phòng đấu giá.

Uông Trí đưa ra báo cáo với cấp trên, hôm đó đội ngũ nòng cốt của cục công an rồi tiến về nước K.

Trong toa xe này đều là đội ngũ nòng cốt của cục công an, một mình Chung Tuyển ngồi một chỗ, nhìn phong cảnh im lìm vắng vẻ vụt nhanh trước mắt. Cảm giác cơ thể giống như chìm xuống vũng nước âm u lạnh lẽo giá rét không có sức lực, ánh mắt đã đỏ au.

Tất cả mọi người đều biết, người gặp nguy hiểm là Hạ Hàm bạn gái đã nói chuyện cưới hỏi của đội trưởng đại đội điều tra hình sự cục công an thành phố.

Còn có mấy nam sinh trung học, khi tìm được thi thể của học sinh kia ở Lâm Châu, cơ quan nội tạng quan trọng trên người đã bị lấy đi. Thi thể chỉ được khâu vá đơn giản lại, còn cái khác phải đợi báo cáo khám nghiệm tử thi.

Uông Trí nhìn bóng dáng buồn đau của Chung Tuyển yên lặng tiến lên, vỗ vai Chung Tuyển nói: “Cậu yên tâm, nhất định sẽ tìm được cô ấy.”

“Tôi không dám nghĩ bây giờ cô ấy đang bị hành hạ như thế nào, cục trưởng Uông Trí, nếu bọn tôi không cãi nhau thì cô ấy sẽ chẳng gặp chuyện không may!”

“Đừng nghĩ gì khác nữa, còn hai giờ nữa là đuổi kịp tất cả.”

Nếu cô gặp chuyện không may, anh nên làm gì bây giờ! Chung Tuyển đau đớn kéo tóc, gân xanh trên cánh tay gấp xếp lên, khoang miệng tràn đầy vị tanh.

***

Hoắc Bắc Trạch và Nghê Hạo dừng chân lại ở Lâm Châu một lúc, bản tin thời sự thành phố A đã ra thông báo vụ án mất tích đặc biệt, tên người mất tích cũng được sắp xếp công bố, tin tức trên TV thay nhau truyền ra.

Hoắc Bắc Trạch dẫn theo Nghê Hạo xuống sòng bạc dưới đất, dọc theo đường đi nhân viên công tác cung kính gọi Hoắc Bắc Trạch là ông chủ. Lúc này trên màn hình TV thay nhau truyền phát tên người mất tích và ảnh chụp chứng minh dân nhân. Đột nhiên hình ảnh chợt lóe lên khiến Hoắc Bắc Trạch dừng lại, đó là Diệp Vấn!

Đó là người anh ta sớm nhớ chiều mong, cũng là cô gái có chết anh ta không dám liên lạc.