Từ Lâm Ký đi ra hai người về khu nhà ở, Hạ Hàm ngồi trên sofa trong phòng khách, bên tai là tiếng nước ào ào từ trong phòng tắm truyền tới, đó là tiếng động Chung Tuyển đang tắm rửa trong kia.

Không bao lâu anh liền đi ra, một thân quần áo ở nhà nhẹ nhàng khoan khoái, không mệt mỏi giống như lúc sáng sớm tới đón cô.

“Ngủ cùng anh một lát.” Anh bồng Hạ Hàm vào phòng ngủ chính, giường lớn mềm mại lún xuống vì động tác của hai người, mỗi một giây thần kinh đều thoải mái dễ chịu.

Hạ Hàm bị anh ôm lấy từ đằng sau, ngực anh rộng lớn, hơi nghiêng người là gần như đè ép toàn bộ cơ thể cô. Hô hấp kéo dài nóng rực phả vào bên tai cô.

Cô lặng lẽ mở mắt, nghiêng mặt qua nhìn dung nhan anh tuấn ngủ say của anh rồi ép mình nhắm mắt lại.

Về Tử Xuyến, về Chung Thác, về anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không thể nói với em sao?

Giống như là bệnh không tiện nói ra, vừa chạm vào sẽ đau.

***

Lại tới mùa hè, thấm thoát đã một năm rồi, đột nhiên nhớ tới năm trước vào thời gian này trên máy bay về thành phố A, giấc mộng ấy khiến tinh thần con người ta rung động.

Từ lúc ban sơ nhát gan sợ hãi hồi hộp đối với anh, cho tới bây giờ đã nói tới chuyện cưới xin là thay đổi rất nhiều. Nhưng tình cảm chân thành tha thiết đối với người đàn ông này thì không chút nào giảm bớt.

Thanh Phong thuận lợi qua được cuộc thi cấp sáu, chuyện quan trọng kế tiếp chính là thi nghiên cứu sinh. Thật ra Thanh Phong bị trong nhà ép buộc, nhưng không làm sao được.

Còn Diệp Vấn, gần như là trong trạng thái nửa thực tập, váy ngắn áo sơ mi thành thạo giữa các phòng ban ở công ta ba mình, đầy dáng vẻ nữ tinh anh. Cô muốn chính là cuộc sống như vậy, thay đổi đủ loại ngôn ngữ chữ viết tiếng nước ngoài, giày gót nhọn, váy tới đầu gối, tốt nhất là thành người phụ nữ chân chạy bận rộn 24 giờ không ngừng nghỉ.

Đã lâu rồi ba người không tụ tập, hôm nay hiếm khi có được thời gian rảnh, địa điểm chính là Thanh Ba nơi dưới danh nghĩa của Từ Trình Phong.

Con gái tụ tập với nhau thì mãi chưa xong chuyện, Thanh Phong vẫn tính nhiều chuyện, ép hỏi Hạ Hàm và chú cảnh sát tiến triển như thế nào rồi. Hạ Hàm là cô gái thành thật chủ động nói thật tháng này chuẩn bị lấy giấy chứng nhận kết hôn.

Diệp Vấn rất bình tĩnh gật đầu, tỏ vẻ không tệ.

Còn Thanh Phong liên tục thét chói tai, thế nên thu hút Từ Trình Phong đi tới.

Từ Trình Phong kéo ghế đi qua, cười như tên trộm nói: “Hàm Hàm muốn kết hôn rồi hả?”

Ba người lập tức bị Từ Trình Phong khiến buồn nôn nổi da gà.

Qua một thời gian ngắn nữa Diệp Vấn phải đi ra ngoại tỉnh một chuyến, tỏ ý đêm trước tạm biệt đời độc thân của Hạ Hàm không thể ở cùng cô rồi.

“Không sao, có anh theo là được!” Từ Trình Phong ném đôi mắt xinh đẹp qua cho Diệp Vấn, Diệp Vấn xấu hổ cúi đầu uống nước, giả vờ nhìn sang nơi khác.

Lúc gần đi, Hạ Hàm ở lại bảo Thanh Phong và Diệp Vấn đi trước.

Có cái đuôi nhỏ đi theo phía sau lập tức khiến Từ Trình Phong không thoải mái, anh ta xoay người lại hỏi Hạ Hàm, “Làm sao vậy?”

“Tôi muốn hỏi anh chút việc.” Cô đối xử với ai cũng chân thành, cho nên mặt tròn mềm mại như vậy khiến Từ Trình Phong càng không từ chối được.

Dẫn cô tới một phòng đơn trang trí nhã nhặn, nơi màn che dày đặc hoa mai, khắp nơi hàng mỹ nghệ bằng gỗ chạm trổ hoa văn sắp xếp có trật tự, trên trần nhà khắc rồng hổ ngồi xổm, đặc biệt xa hoa lộng lẫy.

Hạ Hàm nhấp một ngụm trà, mặt đỏ lên: “Quá khứ Tử Xuyến và Chung Tuyển đã xảy ra chuyện gì?”

Từ Trình Phong cả kinh, lúc này không biết nên nói cái gì mới tốt, há miệng thở dốc không dám nói tiếng nào.

Hạ Hàm chứng kiến anh ta như vậy lập tức nói: “Tôi biết tôi hỏi thăm như vậy không tốt, không sao, là tôi quá đường đột.”

Cô vội giải thích, quẫn không thành bộ dáng gì rồi.

Thật ra việc này cô vốn có thể thoải mái hỏi Chung Tuyển hoàn toàn không có gì khó để mở miệng. Nhưng cô không dám, cô sợ Chung Tuyển cho cô là loại con gái bám vào quá khứ không tha.

Đã qua rồi cô hoàn toàn có thể chấp nhận, nhưng trước mắt cô muốn biết câu trả lời.

Từ Trình Phong không đành lòng, trong lòng hơi tức giận Chung Tuyển, cậu ta đã giày vò cô gái nhỏ nhắn rực rỡ ngay thẳng thành như vậy. Thế nhưng trong lòng anh ta run sợ, song bây giờ nói bóng nói gió việc này đối với Hạ Hàm mà nói lại thật sự khó khăn.

“Từ Trình Phong, xin lỗi, khiến anh khó xử rồi.” Cô đứng dậy muốn đi.

“Đừng mà, Hạ Hàm, em ngồi đi.” Anh ta kéo Hạ Hàm lại bảo ngồi vào chỗ của mình.

Hạ Hàm nhìn anh ta sắp mởmiệng, lập tức ngăn cản, “Anh đừng nói nữa.”

Hạ Hàm chần chừ một lúc mới mở miệng: “Tôi cảm thấy vẫn nên về hỏi anh ấy thì tốt hơn.” Cô nhếch khóe miệng cười khó coi.

“Chính là Hà Tử Xuyến từng thích Chung Tuyển, đây cũng là chuyện tám đời trước rồi, Chung Tuyển có biết hay không thì là chuyện khác đấy nhé.” Nói đến đây Từ Trình Phong chợt căng thẳng thần kinh.

“Ây da, nhưng điều này và chuyện Hà Tử Xuyến muốn ly hôn không có nửa điểm quan hệ!” Nói xong Từ Trình Phong lại hối hận, anh ta không đề cập tới nói không chừng Hạ Hàm cũng không nghĩ tới phương diện kia đâu.

Anh ta thấy Hạ Hàm sững sờ hồi lâu liền gọi một tiếng, “Hạ Hàm.”

“Anh đưa em về.”

Hạ Hàm gật đầu.

Trong xe Từ Trình Phong lo lắng, luôn mồm nói không dứt, “Lúc Hà Tử Xuyến vừa tiến vào làng giải trí, công ty đại diện gặp phải vụ kiện tụng, cơ duyên xảo hợp (cơ hội và duyên phận – theo QT) gặp mặt Chung Tuyển một lần.

Khi đó Chung Tuyển vừa mới vào cục công an cũng không mấy năm, chàng trai trẻ tuổi đơn giản, cao to đẹp trai, con gái nhà ai không thích, phải anh anh cũng thích.”

“Chuyện này tôi tiêu hóa một chút thì tốt rồi, tháng này bọn tôi chuẩn bị lấy giấy chứng nhận kết hôn, tất cả đều ổn.”

Ngược lại cô thốt ra những lời này khiến Từ Trình Phong ngậm miệng, không dám ồn ào nữa.

Tạm biệt Từ Trình Phong Hạ Hàm liền vào khu nhà ở.

Vừa quẹo vào chỗ tầng nhà họ ở thì gặp Chung Thác.

Hạ Hàm vội tới chào đón, cô mở cửa mời Chung Thác vào nhà, rất lễ phép nói, “Em gọi điện thoại cho anh ấy.”

Anh cả nhà họ Chung này lộ vẻ hơi âm u lạnh lẽo khiến cô từ đầu đến cuối không biết nên trò chuyện như thế nào.

Chung Thác đè di động của cô lại, giọng nặng nề, “Hạ Hàm, anh tìm em có việc.”

Tìm cô có việc? Có việc gì?

Cô rót hay ly nước đi tới, không khí giữa hai người có chút mất tự nhiên, đầu tiên Chung Thác nhìn xung quanh bốn phía phòng khách, rất dễ nhận thấy anh ta chưa từng tới nơi này. Nhà họ Chung cũng chỉ có hai đứa con trai, nhưng vì sao quan hệ hai anh em lại bế tắc như vậy? Là vì Hà Tử Xuyến sao?

“Hạ Hàm, Tử Xuyến không có bạn bè, thân phận cô ấy lại đặc biệt chỉ có em mới khiến anh yên tâm một chút.”

Anh ta tiếp tục nói: “Đây là giấy thỏa thuận li hôn, em giúp anh đưa cho cô ấy, cô ấy… Không muốn gặp anh.”

“Nhất định phải ly hôn sao?” Hạ Hàm nhíu mày, một đôi trai tài gái sắc, lúc trước lựa chọn đối phương làm người cả đời bầu bạn, vì sao muốn ly hôn, với những thứ này cô không hiểu rõ.

Chung Thác lúng túng lắc đầu, còn nói: “Tử Xuyến mang thai, anh không muốn kích thích cô ấy thêm nữa, chuyện sau này để sau hẵng nói đi.”

“Hạ Hàm, em đi thăm cô ấy, cô ấy rất thích em, khi nào cô ấy đồng ý gặp anh thì làm phiền em nói với anh một tiếng.”

Nghe được tin này Hạ Hàm cũng hết sức kinh hãi.

Chung Tuyển vừa về đến chỗ cửa vào, nhìn thấy Chung Thác và Hạ Hàm đang đứng chung một chỗ trong phòng khách, thoáng chốc ánh mắt anh hung hăng dữ tợn.

Chung Tuyển đi tới rút tờ giấy thỏa thuận ly hôn trong tay Hạ Hàm, giọng lạnh lùng nói: “Hạ Hàm, em lên lầu trước đi.”

Giọng điệu trong trẻo lạnh lùng như thế này cô chưa từng nghe qua, tưởng rằng làm sai chỗ nào rồi, hai anh em giằng co từ đầu đến cuối như vậy, cô không thể không nhanh bước lên trên lầu.

Chung Tuyển nhìn thoáng qua cửa thư phòng trên lầu đóng lại, lúc này mới liếc mắt nhìn thẳng Chung Thác.

“Đây là chuyện của hai vợ chồng nhà anh, không nên liên lụy lôi cô ấy vào!” Dứt lời liền nắm chặt cổ áo Chung Thác, rồi lườm thư phòng một cái sợ kinh động tới Hạ Hàm nên kéo cả người Chung Thác ra phía ban công, hung hăng quẳng ngã trên mặt đất lạnh lẽo ngoài ban công.

Đối với chuyện Hà Tử Xuyến có bầu, còn chuyện tiếp theo là li hôn là đã kích quá lớn đối với Chung Thác. Giờ khắc này anh ta hoàn toàn không có tinh thần và sức lực đánh trả.

“Chung Tuyển, tôi không tin chú không biết tâm tư kia của Hà Tử Xuyến!”

“Hà Tử Xuyến có tâm tư gì, anh lừa gạt cô ta còn chưa đủ sao! Trước khi cô ta gả vào vốn không biết quan hệ của tôi với anh, cô ta đã lấy anh, sao anh không đối xử tốt với cô ta?” Chung Tuyển đóng phịch cửa ban công rồi rống lên.

“Sao tôi đối xử tốt với cô ấy đây, cô ấy vốn không cần tôi, tôi có phụ nữ ở bên ngoài, cô ấy không quan tâm; tôi bảo cô ấy sinh con cho tôi, cô ấy không đồng ý….”

“Con mẹ nó vậy bảo sao tôi đối xử tốt với cô ấy!”

…..

“Thôi, chuyện giữa các anh tự các anh giải quyết, đi nhanh đi, tôi lặp lại lần nữa, đừng nên lợi dụng Hạ Hàm đi tìm Hà Tử Xuyến!”

Hạ Hàm ngồi xổm sau cánh cửa thư phòng, chỉ nghe thấy tiếng động va chạm kịch liệt dưới lầu liền rầu rĩ nặng nề, đánh nhau sao, chắc là không.

Giờ phút này cô lo lắng chính là tình hình của Hà Tử Xuyến, trong bụng cô ta có đứa nhỏ, lại gặp chuyện ly hôn, áp lực như vậy đổi lại là cô nhất định sa sút không chịu đựng nổi. Vừa rồi Chung Thác cho cô địa chỉ bệnh viện, trước mắt cô đã không rảnh băn khoăn chuyện Từ Trình Phong nói với cô.truyện của diễnđànlequydon

Bọn họ ở dưới lầu còn Hạ Hàm thì ru rú trong ghế da của Chung Tuyển xem một vài cuốn sách có lên quan đến tâm lý tội phạm trên giá sách. Lời văn khô khan không thú vị, chẳng bao lâu sau Hạ Hàm ngủ quên.

Chờ anh đi lên lay cô tỉnh dậy, vừa nhìn thời gian đã mười giờ rồi, Hạ Hàm vội đứng lên hỏi anh: “Anh cả đi rồi sao?”

Chung Tuyển gật đầu.

“Chuyện của bọn họ người ngoài không thể nhúng tay vào, chúng ta tham gia vào đó chỉ càng thêm loạn, biết không?”

Hạ Hàm nghe vậy gật đầu, lúc đi xuống lầu thì thấy giấy thỏa thuận li hôn Chung Thác đưa cho cô đã bị ném vào sọt rác.

Bàn tay anh kéo mặt cô qua không để cô nhìn vào hướng đó, nói: “Được rồi, đừng nhìn nữa.”

***

Hạ Hàm tắm rửa xong xuống lầu thấy bóng lưng Chung Tuyển ngoài ban công, cô vừa lau tóc vừa tới gần, loáng tháng nghe được anh gọi một tiếng “Mẹ.”

Nhất định là đang gọi điện cho dì, bảo dì khuyên anh cả và chị dâu, cô không tin anh thực sự nhẫn tâm trơ mắt nhìn anh cả chị dâu ly hôn như vậy.

***

Chung Tuyển nói điện thoại với người trong nhà xong, cảm thấy càng phiền chán. Chung Thác thế mà dám tìm tới Hạ Hàm nhờ nghe ngóng, dò la nhất cử nhất động của Hà Tử Xuyến.

Những chuyện dơ bẩn của Chung Thác ngày trước anh không muốn nói rõ với Hạ Hàm, dù sao về sau sẽ trở thành người một nhà, bối cảnh gia đình anh đã đủ phức tạp, không muốn để Chung Thác hủy ấn tượng tốt đẹp của Hạ Hàm đối với nhà họ Chung.

Trở lại phòng cô gái nhỏ đã ngủ, non mềm trắng nõn nằm trên giường, trong lúc nhất thời anh nhìn thấy mà máu nóng sôi sùng sục.

Cùng với Hà Tử Xuyến, anh ngay thẳng sạch sẽ, hoàn toàn không phải giải thích với cô gì cả.

Cơ thể anh bao trùm lên, một tay cởi quần ngủ và nội y của cô ra. Bàn tay to che phủ lên mông trắng như tuyết của cô, hô hấp cũng đã rối loạn.