Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ

Chương 47-48: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

47

Mặc dù tôi không phải là người hư vinh, nhưng sự xuất hiện của Lê Diệu Phàm vẫn khiến tôi hoàn toàn hư vinh một phen. Nhìn vẻ mặt của phó đạo diễn và Hồ Y Y từ hóa đá đến xấu hổ, từ xấu hổ đến nịnh nọt, cuối cùng lại vô cùng tuyệt vọng, trong lòng tôi thực sự thoải mái lật trời, nhịn không được mà cười trộm ở bên cạnh.

Lúc này, đám chị Nhạc đã tự động dành ra chỗ ngồi bên cạnh tôi. Lê Diệu Phàm xuyên qua đám người đi tới chỗ tôi, cho dù cả người hưu nhàn mặc T-shirt thêm quần jean, cũng không thể che giấu khí chất siêu phàm nổi bật của anh, làm lu mờ đám người xung quanh.

Đối với toàn bộ đoàn phim mà nói sự xuất hiện của anh không thể nghi ngờ chính là một viên thuốc an thần. Cảnh trầm mặc vừa rồi biến mất, trong ghế lô lại trở nên vô cùng náo nhiệt.

Trong không gian ồn ào huyên náo ở đây, tôi hỏi Lê Diệu Phàm: "Anh đến muộn."

"Em sợ anh không tới à?" Anh hỏi.

Mặc dù quả thực từng nghĩ như vậy, nhưng tôi vẫn mạnh miệng một phen: "Tới hay không tùy anh, em không sao cả."

"Em có cần phải cậy mạnh ở trước mặt anh không?"

"Như nhau thôi." Tôi cười gượng hai tiếng.

Lúc này đạo diễn Vương mang ly rượu đi tới. Ông đã uống một chút rồi, nói chuyện cũng lớn tiếng hơn bình thường: "Lê tổng, có thể mời anh đến quả không dễ. Nào tôi mời anh một chén."

"Thật ngại, tôi phải lái xe." Lê Diệu Phàm khéo léo từ chối.

"Anh thật không đủ thành ý gì cả! Mọi người đến đây ai mà không uống? Cùng lắm thì uống say tôi tìm người đưa anh về!" Tôi đoán đạo diễn Vương đã uống say, cho nên lá gan đặc biệt lớn, nhất định phải đưa rượu cho Lê Diệu Phàm.

Tôi hiểu tính cách của Lê Diệu Phàm, anh nói không thì không ai có thể khuyên được. Để tình cảnh không trở nên xấu hổ, tôi đành hi sinh bản thân, một phen nhận lấy ly rượu, nói: "Đạo diễn Vương, anh ấy lái xe không thể uống, tôi uống thay anh ấy."

"Tiểu Thẩm của chúng ra thật là hào sảng a! Nữ trung hào kiệt!" Sự chú ý của đạo diễn Vương lập tức chuyển hướng về phía tôi, liên tục mời rượu tôi.

"Đủ rồi, không được uống nữa." Sau khi đám người đạo diễn Vương rời đi, sắc mặt Lê Diệu Phàm có chút khó coi.

"Trường hợp này từ chối thì quá thất lễ? Anh yên tâm, tửu lượng của em rất tốt, không có không chịu nổi một kích như anh nghĩ đâu."

"Anh sợ em rượu say loạn tính." Anh nói.

"Yên tâm, muốn loạn cũng sẽ không tìm anh." Tôi cố ý đối chọi gay gắt với anh.

Nào biết sắc mặt anh bỗng nhiên đen lại, thoáng cái bắt lấy ly rượu trong tay tôi, nói: "Em dám."

Tôi giật mình, phát hiện hình như đùa hơi quá trớn, người đàn ông dục vọng chiếm hữu cường đến biến thái này vậy mà lại đem lời nói đùa của tôi tưởng thật.

Có lẽ sau khi uống rượu thực sự dễ xúc động, thấy Lê Diệu Phàm bỗng nhiên uy hiếp tôi, sự bướng bỉnh của tôi liền nổi dậy, khiêu khích anh nói: "Em thật sự dám đấy." Nói xong, tôi hất tay anh ra, cầm ly rượu liền hướng về phía nhiếp ảnh gia Kiều Sâm đi qua.

Dáng vẻ người này đặc biệt cao to. Mặc dù là một người Mỹ, nhưng tiếng Trung nói đặc biệt lưu loát, cũng có chút ý tứ với tôi. Cũng không phải tôi thật sự muốn đùa giỡn Kiều Sâm, chính là kính rượu lên muốn dạy dỗ Lê Diệu Phàm một chút, cho anh biết không phải không ai muốn tôi.

Kết quả, ly rượu của tôi còn chưa đưa ra đã bị Lê Diệu Phàm chặn lại nửa đường.

"Xin lỗi, chúng tôi còn có việc, đi trước." Anh nói xong, không nói lời nào kéo tay tôi liền đi ra ngoài.

Không ai dám ngăn cản sự dữ tợn của Lê công tử, ngay cả chị Nhạc lời thề son sắt nói muốn vì bạn bè giúp không tiếc cả mạng sống, cũng đưa mắt nhìn Lê Diệu Phàm đưa tôi rời đi, cuối cùng còn ném cho tôi ánh mắt nén bi thương thỏa đáng.

Tôi thực sự sắp bị người đàn ông này làm cho tức chết rồi. Một khắc trước còn diễn phim thần tượng "Anh hùng cứu mỹ nhân", một khắc sau đã đổi mặt, một bộ muốn tìm tôi tính sổ.

"Lê Diệu Phàm!" Tôi vẫn bị anh kéo ra ngoài khách sạn, ở trước xe anh mới thật vất vả bỏ được tay anh ra. Tôi nói, "Anh nổi điên làm gì? Nhiều người như vậy nói đi là đi. Mọi người rất vất vả mới tụ tập cùng một chỗ ăn bữa cơm, đều bị anh làm cho rối lên!"

Anh xụ mặt không nói lời nào, đến gần tôi một bước.

Tôi liền biết không ổn, vội vàng lui về phía sau hai bước, hơn nữa còn đắc ý nghĩ, anh nha sẽ cường hôn phủ kín miệng tôi. Lão nương đã nói nhiều lần như vậy, sẽ không hồ đồ để cho anh thực hiện được lần nữa!

Đang rất đắc ý, không chú ý dưới chân có bậc thềm, tôi bất ngờ ngã ngồi đặt mông trên mặt đất.

Tôi sửng sốt, Lê Diệu Phàm cũng sửng sốt. Không biết bao lâu trôi qua, anh bỗng nhiên bật cười, cười đến cực kì hài lòng.

Tôi bị anh cười đến tai đều nóng hôi hổi, cảm thấy kiếp này mặt mũi hôm nay mất hết, nhanh chóng đứng dậy từ dưới đất, kéo tay áo định liều mạng anh chết tôi sống cùng cái tên đang cười nhạo tôi. Kết quả còn chưa bắt đầu, tay đã bị Lê Diệu Phàm nắm lấy.

"A Tinh, đừng làm rộn." Người này một khi bắt đầu dịu dàng, xưng hô đều đặc biệt buồn nôn.

Tôi bị một tiếng A Tinh này của anh làm cho toàn thân đều nổi cả da gà, vừa phân tâm, anh bỗng nhiên nắm tay đặt trên mông tôi, còn hỏi: "Em có đau không."

Cả người tôi đều hóa đá. Vừa rồi còn không đau, bị anh ăn đậu hũ như thế lập tức cảm thấy mông cũng không phải của mình. Tôi lấy tay anh ra, nói: "Anh muốn hỏi thì hỏi, đừng động thủ động cước, đùa giỡn lưu manh nhá?"

"Đây là anh quan tâm em." Anh rất nghiêm túc nói.

Được tiện nghi còn khoe mã, thật đáng đánh đòn!

Tôi xoa xoa mông vừa mới bị ăn quá đậu hũ, nói: "Em không tán dóc với anh, đưa em đi bệnh viện, mẹ em còn đang chờ ở bệnh viện đây."

"Cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực." Anh rốt cuộc buông tha tôi, xoay người mở cửa xe ra cho tôi.

Đường từ khách sạn đến bệnh viện có chút dài dằng dặc, mặc dù mấy ly rượu vừa rồi còn không đến mức khiến tôi say điên đảo, nhưng vẫn có chút tác dụng chậm, tôi cảm thấy hơi choáng váng đầu óc, buồn ngủ trên chỗ ngồi cạnh tài xế.

Trong mơ mơ màng màng, bỗng nhiên nghe thấy Lê Diệu Phàm gọi tôi một tiếng.

"Làm sao vậy?" Tôi mở mắt ra hỏi.

"Em đang ngủ à?"

"Đây không phải hỏi thừa à? Nếu ngủ em còn có thể nói chuyện với anh không?" Tôi cảm thấy đêm nay anh có cái gì đó không đúng, từ cách xưng hô gọi tôi, liền cảm thấy hình như anh có chuyện gì.

Lúc này, anh bỗng nhiên dừng xe.

Trời đã tối đen như mực, trên đường xung quanh hầu như không có xe, anh bỗng nhiên dừng lại ở đây, khiến tôi cảm thấy rất kỳ quái, dù sao cũng có người bị người ta kéo đến nơi hoang vu dã ngoại, tiền dâm hậu sát ảo giác.

"Rốt cuộc anh làm sao vậy?" Tôi hỏi.

"Hôm nay là ngày cuối cùng." Anh nói.

Ngày cuối cùng? Tôi nghĩ rất lâu mới nhớ ra, anh chính là chỉ thời hạn ba tháng kia. Hôm nay là ngày cuối cùng, đồng hồ báo thức sắp nhảy đến 12 giờ, còn mấy phút nữa vụ cược liền kết thúc.

"Không phải anh còn muốn phân thắng bại với em đấy chứ?" Tôi hỏi.

"Không." Anh lắc lắc đầu, "Thắng bại đã phân."

Tôi ngẩn người, mắt nhìn con ngươi anh. Đêm nay trên trời ngay cả sao cũng không có, nhưng trong mắt anh lại lóe sáng, loại ánh sáng ôn nhu đó lại mê người khiến tôi nhất thời có chút thất thần. Có lẽ là do tác dụng của cồn, tôi hỏi anh: "Ai thắng?"

"Anh cho em xem thứ này, em sẽ biết." Anh thần bí nói với tôi.

Trong lòng tôi rất tò mò, đương nhiên cũng có vài phần chờ mong. Lúc này đồng hồ báo thức trên xe biểu hiện còn có nửa phút là tới ngày mai, nhưng hình như thời gian trở nên đặc biệt chậm chạp.

Tôi nhìn anh với tay vào trong túi, như muốn lấy thứ gì ra. Đúng lúc đó, một ánh sáng chói mắt bỗng nhiên rọi tới chúng tôi.

Tất cả những việc này chỉ xảy ra trong vài giây, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy có chiếc xe đang lao tới chỗ chúng tôi với tốc độ cực nhanh. Đầu óc tôi trống rỗng, lần đầu tiên nghe thấy hơi thở của tử thần.

Đúng lúc này, Lê Diệu Phàm bỗng nhiên nhào tới, ôm tôi vào trong lòng.

Sau đó tiếng va đập kịch liệt vang lên. Tiếng động cơ ô tô, tiếng thủy tinh nghiền nát, còn có tiếng thét chói tai của tôi đồng thời vang lên, chấn động thật lớn gần như muốn chấn vỡ tôi.

"Lê Diệu Phàm..." Trong khoảnh khắc ngất đi kia, tôi nhìn thấy vết máu rất lớn, còn có ánh mắt suy yếu của anh, đối diện với tôi đang dần dần mất đi tia sáng, cuối cùng vô lực nhắm lại.

Không được! Không được!

Trước mắt tôi tối sầm, cuối cùng, rơi vào bóng tối vô tận...Tìm kiếm với từ khoá: 15.02.2016, 20:43V.I.P of CLB Tiểu Thuyết Ngày tham gia: 20.11.2015, 23:20

Tuổi: 1

Bài viết: 7638

Được thanks: 2987 lần

Điểm: 9.5

Re: [Hiện đại] Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ – Ức Cẩm - Điểm: 10Chương 48 (Muôn vàn vì sao rực rỡ – Ức Cẩm)

Trước đây rất lâu, tôi từng cùng Lê Diệu Phàm xem một bộ phim điện ảnh cực kỳ cảm động. Khi tai nạn xảy ra, nam nữ chính sắp phải đối mặt với lựa chọn sinh tử, hai người đều muốn đem hi vọng để lại cho đối phương. Cuối cùng nam chính vì cứu nữ chính mà chết, để lại một mình nữ chính sống trong nhung nhớ người yêu.

Lúc đó vì bộ phim này mà tôi khóc bù lu bù loa, ép hỏi Lê Diệu Phàm: "Nếu như anh là nam chính kia, anh có như thế với em không?"

Tôi cho rằng anh sẽ gật đầu, nhưng anh lại lắc đầu, nói: "Anh muốn chết cùng em hơn."

Câu trả lời của anh khiến tôi nhiều ít có chút thất vọng, bất mãn mà bắt đầu chề môi.

Nhưng anh lại tiếp tục nói: "Bởi vì anh không đành lòng để một mình em cô đơn sống sót."

Lúc đó, tôi đổi giận thành vui, sâu sắc cảm thấy câu trả lời của anh quả thực so với trong phim còn lãng mạn hơn hàng ngàn hàng vạn lần. Nhưng lúc này, tôi mới biết: Lê Diệu Phàm, cmn anh chính là một đại bịp bợm!

"Không phải đã nói muốn chết cùng chết sao? Không phải luôn miệng nói không đành lòng để một mình tôi cô đơn sống sót sao? Nhưng anh tên khốn kiếp này, tại sao trong lúc nguy hiểm nhất lại nhào tới cứu tôi? Cmn anh muốn khiến tôi áy náy cả đời đúng không! Anh nghĩ đến là hay! Nếu bây giờ anh muốn chết, ngay cả chớp mắt tôi cũng sẽ không chớp lấy một cái!" Tôi nằm bò trước giường bệnh của Lê Diệu Phàm mắng to trách móc, nhìn anh vẫn nhắm chặt hai mắt, nước mắt liền khắc chế không được rơi xuống.

Từ phòng phẫu thuật ra đến bây giờ, anh đã hôn mê tròn mười tiếng đồng hồ.

Bác sĩ nói, vết thương của anh rất nặng, phẫu thuật có thành công hay không thì phải xem mười hai giờ sau phẫu thuật. Nếu có thể tỉnh thì sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu không tỉnh được, khả năng sẽ phải ngủ cả đời.

Tôi thống hận với câu trả lời không trách nhiệm như vậy. Điều này có nghĩa là mỗi một giây đồng hồ trôi qua, cơ hội Lê Diệu Phàm tỉnh lại sẽ thiếu đi một phần. Mà tất cả đều do tôi tạo thành. Nếu không phải vì đưa tôi về nhà, nếu không phải vì cứu tôi, anh có thể còn nói chuyện với tôi, miệng ầm ĩ, mà không phải giống như bây giờ không hề hay biết gì nằm trên giường bệnh lạnh lẽo.

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức, có thể tỉnh lại hay không thì phải xem ý chí của người bệnh. Tôi đề nghị cô hãy trò chuyện với cậu ta thật nhiều. Thính lực của cậu ta cũng không bị hao tổn, lời chúng ta nói cậu ta đều có thể nghe thấy." Đây là lời bác sĩ đề nghị tôi.

Lúc đó tôi liền bùng nổ phát cáu, chỉ vào mũi bác sĩ mắng: "Ông đùa tôi hả? Dựa vào ý chí là có thể ổn, còn cần ông lang băm làm cái ích lợi gì?"

Là L.K ngăn cản tôi: "Chuyện cho tới bây giờ, cô có mắng bác sĩ cũng vô dụng, có khí lực này không bằng nói thêm mấy câu với Lê tổng."

"Tôi không nói với anh ta! Lê Diệu Phàm cái tên khốn kiếp nhà anh, đồ khốn nạn, anh có gan thể hiện anh hùng, thì hiện tại đừng có mà nằm như đàn bà, đứng lên cho tôi..."

Sau một giờ, hai giờ đồng hồ, ba giờ...

Tôi cứ như vậy lải nhải ở bên giường anh mắng tròn mười tiếng đồng hồ, nhưng anh vẫn không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào, vẫn không nhúc nhích nằm trên giường. Trong phòng bệnh yên tĩnh ngoài tiếng mắng của tôi ra cũng chỉ còn tiếng 'tích tích' của máy tâm điện, thời khắc nhắc nhở tôi, thời gian còn lại không còn bao nhiêu.

"Cô đi nghỉ một chút đi." L.K vẫn luôn giúp bên cạnh tôi rốt cuộc lên tiếng. Anh ta cũng đã một ngày một đêm không nghỉ ngơi, vẻ mặt bình tĩnh cũng khó nén khỏi thần sắc tiều tụy.

"Không cần." Tôi lắc đầu, trước khi Lê Diệu Phàm tỉnh lại, tôi tuyệt đối sẽ không rời đi.

"Đã qua lâu như vậy, cô cũng bị thương, nên đi nghỉ ngơi."

"Anh có ý gì? Mới qua mười tiếng đồng hồ mà thôi, không phải bác sĩ đã nói rồi sao, nội sau phẫu thuật mười hai tiếng đồng hồ anh ấy cũng có thể tỉnh lại. tôi sẽ không đi nghỉ, muốn đi thì chính anh đi!" Tôi rất nôn nóng, giọng điệu nói chuyện có chút xung lên.

"Cô cho rằng chỉ có cô quan tâm anh ấy sao?" Thần sắc của L.K bỗng nhiên trở nên sắc bén. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy trên khuôn mặt luôn bình tĩnh của anh ta lộ ra vẻ mặt như thế. Điều này làm cho tôi ý thức được chính mình vừa vô lễ, anh ta ở bên cạnh Lê Diệu Phàm đã lâu như vậy, lo lắng cho anh tuyệt không thua gì tôi.

Nghĩ tới đây, tôi không khỏi cảm thấy có chút áy náy, nói lời xin lỗi anh ta: "Xin lỗi, tôi không phải có ý này."

Dường như anh ta cũng ý thức được bản thân luống cuống, bầu không khí bỗng nhiên trở nên có chút lúng túng. Tôi thấy anh ta há miệng, lại nuốt lời muốn nói trở lại, hình như đang do dự gì đó.

"Làm sao vậy?" Tôi hỏi anh ta, "Có phải anh có lời muốn nói với tôi không?"

"Có chuyện, tôi phải nói cho cô biết." Anh ta trầm tư một lúc lâu, rốt cuộc vẫn phải mở miệng, "Lúc xe cứu thương đưa các cô tới, tôi phát hiện ra thứ này trong túi ông chủ. Tôi vốn muốn giữ lại chờ ông chủ tự mình đưa cho cô, thế nhưng..." Anh ta không nói thêm gì nữa, cái hộp cầm trong tay rất lâu mới đưa cho tôi.

Lúc đó toàn thân tôi chấn động, cả người đều ngây dại. Đoạn đối thoại cùng Lê Diệu Phàm trước khi gặp chuyện không may lại vang lên bên tai tôi:

"Hôm nay là ngày cuối cùng."

"Không phải anh còn muốn phân thắng bại với em đấy chứ?"

"Không, thắng bại đã phân."

"Ai thắng?"

"Anh cho em xem thứ này, em sẽ biết."

...

Lời tiếp theo, anh không có cơ hội nói thêm gì nữa, thế nhưng nhìn chiếc hộp này, tôi bỗng nhiên như hiểu được lời tiếp theo anh muốn nói với tôi, trong lòng nhịn không được co rút đau đớn từng đợt.

"Nhìn xem, tôi nghĩ hẳn là ông chủ đã chọn rất lâu." L.K nói.

Tôi cũng không dám đón nhận, sợ nhìn đến thứ trong hộp cảm xúc sẽ sụp đổ, chuyện cũ lại một màn thoáng hiện lên trong đầu tôi,

"Lê Diệu Phàm, sau này anh định cầu hôn em thế nào?"

"Em muốn như thế nào?"

"Đương nhiên là phải có kinh hỉ, càng kinh hỉ càng tốt. Nói trước cho anh biết, nếu anh rất không có sáng kiến mà trực tiếp tặng nhẫn cho em, em nhất định không thèm liếc mắt một cái liền vứt bỏ."

"Chỉ biết giày vò."

"Ngu ngốc, đây gọi là lãng mạn!"

Tôi không có cách nào nghĩ tiếp nữa, cũng không cách nào cố lấy dũng khí nhìn thứ trong hộp, đưa tay đầy trả lại L. K: "Anh cầm đi, chờ anh ấy tỉnh lại để đích thân anh ấy đưa cho tôi. Bây giờ đưa tôi, tôi tuyệt đối không nhận."

"Thế nhưng."

"Không có nhưng nhị gì hết, nhất định anh ấy sẽ tỉnh, tôi tin anh ấy. Anh ấy không phải loại người yếu đuối đó, trước đây không phải, hiện tại lại càng không phải. Chúng tôi đã bỏ lỡ mười năm, tôi không muốn bỏ qua một lần mười năm nữa. Tôi nhất định sẽ chờ đợi, đừng nói mười hai giờ, ngay cả mười hai ngày, mười hai tháng, mười hai năm... Cho dù cả đời tôi cũng sẽ không buông tay!"

"Chờ... cái gì?" Phía sau bỗng nhiên truyền tới một giọng nói yếu ớt, tôi và L. K tất cả đều sửng sốt.

Tôi cảm thấy tim mình nhảy lên thật nhanh, kiếp này cũng chưa từng kích động như hiện tại. Tôi không thể chờ đợi được xoay người, nhìn thấy Lê Diệu Phàm nằm trên giường bệnh mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm tôi.

Một khắc kia, tâm tình tôi từ kích động đến hưng phấn, lại từ hưng phấn đến cảm động, cuối cùng tôi lại nhịn không được bắt đầu vừa khóc vừa mắng: "Anh cái tên khốn kiếp này! Rốt cuộc anh cũng chịu tỉnh? Đừng tưởng rằng anh đã tỉnh thì em sẽ cảm động đến rơi nước mắt lấy thân báo đáp, anh nằm mơ đi! Sau này nếu như anh còn dám làm chuyện ngu ngốc như vậy, em tuyệt đối sẽ không buông tha anh. Dù cho tới âm tào địa phủ em cũng phải đuổi theo mắng anh cho tỉnh!"

Tôi mắng xong, nước mắt nước mũi trên mặt đều sắp phân không rõ, nhưng Lê Diệu Phàm vẫn không nói tiếng nào nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt nhìn qua đặc biệt mê man.

"Anh nhìn cái gì vậy? Nói chuyện, đừng nói với em là anh bị đâm cho ngốc rồi! Em mới không tin chuyện ma quỷ của anh! Em cho anh biết, không có sự cho phép của em, anh không được ngốc, lại càng không được chết! Có nghe không?"

Có lẽ là tôi quá hung, Lê Diệu Phàm cuối cùng cũng gật gật đầu.

Tôi đánh giá đầu óc anh còn chưa quá chậm chạp, bị tôi mắng một trận như thế có chút mông lung, thế là lại nhẫn nại nói: "Anh đừng có kiểu như con dâu nhỏ bị ủy khuất. Nếu không phải là thấy anh bị thương, em còn có thể mắng anh dữ dội hơn một chút. Nếu như anh chê em hung dữ, thì giấu nhẫn cho kỹ, đừng để người ta vừa lật ra đã thấy!"

"Nhẫn gì?" Anh hỏi.

Người này lại giả bộ ngốc. Tôi nổi giận, chỉ vào nhẫn trên tay L.K nói: "Đây không phải của anh thì của ai? Anh muốn cầu hôn em thì trực tiếp chút, đừng phủ nhận nữa, em không có tính nhẫn nại chơi trốn tìm với anh."

Tôi nói xong, chợt phát hiện vẻ mặt Lê Diệu Phàm càng mê man, xem ra không giống giả vờ lắm

"Hình như anh ấy thực sự không nhớ rõ." L. K thấp giọng nói câu.

Tôi bỗng nhiên ngẩn ra, trong nháy mắt bắt đầu khẩn trương, rất sợ anh xảy ra chuyện gì, vội vã tiến lên kiểm tra: "Không phải anh bị đụng ngốc rồi chứ?" Vừa hỏi, vừa nhịn không được dùng tay sờ trên trán anh. Anh nhìn qua rất thanh tỉnh, cũng không phát sốt, trên người tất cả đều bình thường, hẳn là không sao chứ? Sao có thể...

"Đừng có sờ!" Anh bỗng nhiên nắm lấy cổ tay tôi, quyết đoán nói: "Anh không ngốc, anh biết chiếc nhẫn là của anh, cũng biết trước khi gặp chuyện không may anh đang định cầu hôn với em. Thế nhưng anh còn muốn hỏi một vấn đề."

"Vấn đề gì?" Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh bỗng nhiên trở nên thẳng thắn như vậy, bỗng nhiên có chút ít khẩn trương. Không phải là anh muốn hỏi tôi đồng ý hay không đấy chứ?

Một khắc kia, thời gian bỗng nhiên trở nên rất chậm chạp. Tôi nhìn anh, anh cũng nhìn tôi.

Cũng không biết qua bao lâu, anh bỗng nhiên phun ra ba chữ từ trong miệng: "Anh là ai?"

—— Hoàn thượng bộ ——–

48

Trước đây rất lâu, tôi từng cùng Lê Diệu Phàm xem một bộ phim điện ảnh cực kỳ cảm động. Khi tai nạn xảy ra, nam nữ chính sắp phải đối mặt với lựa chọn sinh tử, hai người đều muốn đem hi vọng để lại cho đối phương. Cuối cùng nam chính vì cứu nữ chính mà chết, để lại một mình nữ chính sống trong nhung nhớ người yêu.

Lúc đó vì bộ phim này mà tôi khóc bù lu bù loa, ép hỏi Lê Diệu Phàm: “Nếu như anh là nam chính kia, anh có như thế với em không?”

Tôi cho rằng anh sẽ gật đầu, nhưng anh lại lắc đầu, nói: “Anh muốn chết cùng em hơn.”

Câu trả lời của anh khiến tôi nhiều ít có chút thất vọng, bất mãn mà bắt đầu chề môi.

Nhưng anh lại tiếp tục nói: “Bởi vì anh không đành lòng để một mình em cô đơn sống sót.”

Lúc đó, tôi đổi giận thành vui, sâu sắc cảm thấy câu trả lời của anh quả thực so với trong phim còn lãng mạn hơn hàng ngàn hàng vạn lần. Nhưng lúc này, tôi mới biết: Lê Diệu Phàm, cmn anh chính là một đại bịp bợm!

“Không phải đã nói muốn chết cùng chết sao? Không phải luôn miệng nói không đành lòng để một mình tôi cô đơn sống sót sao? Nhưng anh tên khốn kiếp này, tại sao trong lúc nguy hiểm nhất lại nhào tới cứu tôi? Cmn anh muốn khiến tôi áy náy cả đời đúng không! Anh nghĩ đến là hay! Nếu bây giờ anh muốn chết, ngay cả chớp mắt tôi cũng sẽ không chớp lấy một cái!” Tôi nằm bò trước giường bệnh của Lê Diệu Phàm mắng to trách móc, nhìn anh vẫn nhắm chặt hai mắt, nước mắt liền khắc chế không được rơi xuống.

Từ phòng phẫu thuật ra đến bây giờ, anh đã hôn mê tròn mười tiếng đồng hồ.

Bác sĩ nói, vết thương của anh rất nặng, phẫu thuật có thành công hay không thì phải xem mười hai giờ sau phẫu thuật. Nếu có thể tỉnh thì sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu không tỉnh được, khả năng sẽ phải ngủ cả đời.

Tôi thống hận với câu trả lời không trách nhiệm như vậy. Điều này có nghĩa là mỗi một giây đồng hồ trôi qua, cơ hội Lê Diệu Phàm tỉnh lại sẽ thiếu đi một phần. Mà tất cả đều do tôi tạo thành. Nếu không phải vì đưa tôi về nhà, nếu không phải vì cứu tôi, anh có thể còn nói chuyện với tôi, miệng ầm ĩ, mà không phải giống như bây giờ không hề hay biết gì nằm trên giường bệnh lạnh lẽo.

“Chúng tôi đã cố gắng hết sức, có thể tỉnh lại hay không thì phải xem ý chí của người bệnh. Tôi đề nghị cô hãy trò chuyện với cậu ta thật nhiều. Thính lực của cậu ta cũng không bị hao tổn, lời chúng ta nói cậu ta đều có thể nghe thấy.” Đây là lời bác sĩ đề nghị tôi.

Lúc đó tôi liền bùng nổ phát cáu, chỉ vào mũi bác sĩ mắng: “Ông đùa tôi hả? Dựa vào ý chí là có thể ổn, còn cần ông lang băm làm cái ích lợi gì?”

Là L.K ngăn cản tôi: “Chuyện cho tới bây giờ, cô có mắng bác sĩ cũng vô dụng, có khí lực này không bằng nói thêm mấy câu với Lê tổng.”

“Tôi không nói với anh ta! Lê Diệu Phàm cái tên khốn kiếp nhà anh, đồ khốn nạn, anh có gan thể hiện anh hùng, thì hiện tại đừng có mà nằm như đàn bà, đứng lên cho tôi…”

Sau một giờ, hai giờ đồng hồ, ba giờ…

Tôi cứ như vậy lải nhải ở bên giường anh mắng tròn mười tiếng đồng hồ, nhưng anh vẫn không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào, vẫn không nhúc nhích nằm trên giường. Trong phòng bệnh yên tĩnh ngoài tiếng mắng của tôi ra cũng chỉ còn tiếng ‘tích tích’ của máy tâm điện, thời khắc nhắc nhở tôi, thời gian còn lại không còn bao nhiêu.

“Cô đi nghỉ một chút đi.” L.K vẫn luôn giúp bên cạnh tôi rốt cuộc lên tiếng. Anh ta cũng đã một ngày một đêm không nghỉ ngơi, vẻ mặt bình tĩnh cũng khó nén khỏi thần sắc tiều tụy.

“Không cần.” Tôi lắc đầu, trước khi Lê Diệu Phàm tỉnh lại, tôi tuyệt đối sẽ không rời đi.

“Đã qua lâu như vậy, cô cũng bị thương, nên đi nghỉ ngơi.”

“Anh có ý gì? Mới qua mười tiếng đồng hồ mà thôi, không phải bác sĩ đã nói rồi sao, nội sau phẫu thuật mười hai tiếng đồng hồ anh ấy cũng có thể tỉnh lại. tôi sẽ không đi nghỉ, muốn đi thì chính anh đi!” Tôi rất nôn nóng, giọng điệu nói chuyện có chút xung lên.

“Cô cho rằng chỉ có cô quan tâm anh ấy sao?” Thần sắc của L.K bỗng nhiên trở nên sắc bén. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy trên khuôn mặt luôn bình tĩnh của anh ta lộ ra vẻ mặt như thế. Điều này làm cho tôi ý thức được chính mình vừa vô lễ, anh ta ở bên cạnh Lê Diệu Phàm đã lâu như vậy, lo lắng cho anh tuyệt không thua gì tôi.

Nghĩ tới đây, tôi không khỏi cảm thấy có chút áy náy, nói lời xin lỗi anh ta: “Xin lỗi, tôi không phải có ý này.”

Dường như anh ta cũng ý thức được bản thân luống cuống, bầu không khí bỗng nhiên trở nên có chút lúng túng. Tôi thấy anh ta há miệng, lại nuốt lời muốn nói trở lại, hình như đang do dự gì đó.

“Làm sao vậy?” Tôi hỏi anh ta, “Có phải anh có lời muốn nói với tôi không?”

“Có chuyện, tôi phải nói cho cô biết.” Anh ta trầm tư một lúc lâu, rốt cuộc vẫn phải mở miệng, “Lúc xe cứu thương đưa các cô tới, tôi phát hiện ra thứ này trong túi ông chủ. Tôi vốn muốn giữ lại chờ ông chủ tự mình đưa cho cô, thế nhưng…” Anh ta không nói thêm gì nữa, cái hộp cầm trong tay rất lâu mới đưa cho tôi.

Lúc đó toàn thân tôi chấn động, cả người đều ngây dại. Đoạn đối thoại cùng Lê Diệu Phàm trước khi gặp chuyện không may lại vang lên bên tai tôi:

“Hôm nay là ngày cuối cùng.”

“Không phải anh còn muốn phân thắng bại với em đấy chứ?”

“Không, thắng bại đã phân.”

“Ai thắng?”

“Anh cho em xem thứ này, em sẽ biết.”

Lời tiếp theo, anh không có cơ hội nói thêm gì nữa, thế nhưng nhìn chiếc hộp này, tôi bỗng nhiên như hiểu được lời tiếp theo anh muốn nói với tôi, trong lòng nhịn không được co rút đau đớn từng đợt.

“Nhìn xem, tôi nghĩ hẳn là ông chủ đã chọn rất lâu.” L.K nói.

Tôi cũng không dám đón nhận, sợ nhìn đến thứ trong hộp cảm xúc sẽ sụp đổ, chuyện cũ lại một màn thoáng hiện lên trong đầu tôi,

“Lê Diệu Phàm, sau này anh định cầu hôn em thế nào?”

“Em muốn như thế nào?”

“Đương nhiên là phải có kinh hỉ, càng kinh hỉ càng tốt. Nói trước cho anh biết, nếu anh rất không có sáng kiến mà trực tiếp tặng nhẫn cho em, em nhất định không thèm liếc mắt một cái liền vứt bỏ.”

“Chỉ biết giày vò.”

“Ngu ngốc, đây gọi là lãng mạn!”

Tôi không có cách nào nghĩ tiếp nữa, cũng không cách nào cố lấy dũng khí nhìn thứ trong hộp, đưa tay đầy trả lại L. K: “Anh cầm đi, chờ anh ấy tỉnh lại để đích thân anh ấy đưa cho tôi. Bây giờ đưa tôi, tôi tuyệt đối không nhận.”

“Thế nhưng.”

“Không có nhưng nhị gì hết, nhất định anh ấy sẽ tỉnh, tôi tin anh ấy. Anh ấy không phải loại người yếu đuối đó, trước đây không phải, hiện tại lại càng không phải. Chúng tôi đã bỏ lỡ mười năm, tôi không muốn bỏ qua một lần mười năm nữa. Tôi nhất định sẽ chờ đợi, đừng nói mười hai giờ, ngay cả mười hai ngày, mười hai tháng, mười hai năm… Cho dù cả đời tôi cũng sẽ không buông tay!”

“Chờ… cái gì?” Phía sau bỗng nhiên truyền tới một giọng nói yếu ớt, tôi và L. K tất cả đều sửng sốt.

Tôi cảm thấy tim mình nhảy lên thật nhanh, kiếp này cũng chưa từng kích động như hiện tại. Tôi không thể chờ đợi được xoay người, nhìn thấy Lê Diệu Phàm nằm trên giường bệnh mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm tôi.

Một khắc kia, tâm tình tôi từ kích động đến hưng phấn, lại từ hưng phấn đến cảm động, cuối cùng tôi lại nhịn không được bắt đầu vừa khóc vừa mắng: “Anh cái tên khốn kiếp này! Rốt cuộc anh cũng chịu tỉnh? Đừng tưởng rằng anh đã tỉnh thì em sẽ cảm động đến rơi nước mắt lấy thân báo đáp, anh nằm mơ đi! Sau này nếu như anh còn dám làm chuyện ngu ngốc như vậy, em tuyệt đối sẽ không buông tha anh. Dù cho tới âm tào địa phủ em cũng phải đuổi theo mắng anh cho tỉnh!”

Tôi mắng xong, nước mắt nước mũi trên mặt đều sắp phân không rõ, nhưng Lê Diệu Phàm vẫn không nói tiếng nào nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt nhìn qua đặc biệt mê man.

“Anh nhìn cái gì vậy? Nói chuyện, đừng nói với em là anh bị đâm cho ngốc rồi! Em mới không tin chuyện ma quỷ của anh! Em cho anh biết, không có sự cho phép của em, anh không được ngốc, lại càng không được chết! Có nghe không?”

Có lẽ là tôi quá hung, Lê Diệu Phàm cuối cùng cũng gật gật đầu.

Tôi đánh giá đầu óc anh còn chưa quá chậm chạp, bị tôi mắng một trận như thế có chút mông lung, thế là lại nhẫn nại nói: “Anh đừng có kiểu như con dâu nhỏ bị ủy khuất. Nếu không phải là thấy anh bị thương, em còn có thể mắng anh dữ dội hơn một chút. Nếu như anh chê em hung dữ, thì giấu nhẫn cho kỹ, đừng để người ta vừa lật ra đã thấy!”

“Nhẫn gì?” Anh hỏi.

Người này lại giả bộ ngốc. Tôi nổi giận, chỉ vào nhẫn trên tay L.K nói: “Đây không phải của anh thì của ai? Anh muốn cầu hôn em thì trực tiếp chút, đừng phủ nhận nữa, em không có tính nhẫn nại chơi trốn tìm với anh.”

Tôi nói xong, chợt phát hiện vẻ mặt Lê Diệu Phàm càng mê man, xem ra không giống giả vờ lắm

“Hình như anh ấy thực sự không nhớ rõ.” L. K thấp giọng nói câu.

Tôi bỗng nhiên ngẩn ra, trong nháy mắt bắt đầu khẩn trương, rất sợ anh xảy ra chuyện gì, vội vã tiến lên kiểm tra: “Không phải anh bị đụng ngốc rồi chứ?” Vừa hỏi, vừa nhịn không được dùng tay sờ trên trán anh. Anh nhìn qua rất thanh tỉnh, cũng không phát sốt, trên người tất cả đều bình thường, hẳn là không sao chứ? Sao có thể…

“Đừng có sờ!” Anh bỗng nhiên nắm lấy cổ tay tôi, quyết đoán nói: “Anh không ngốc, anh biết chiếc nhẫn là của anh, cũng biết trước khi gặp chuyện không may anh đang định cầu hôn với em. Thế nhưng anh còn muốn hỏi một vấn đề.”

“Vấn đề gì?” Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh bỗng nhiên trở nên thẳng thắn như vậy, bỗng nhiên có chút ít khẩn trương. Không phải là anh muốn hỏi tôi đồng ý hay không đấy chứ?

Một khắc kia, thời gian bỗng nhiên trở nên rất chậm chạp. Tôi nhìn anh, anh cũng nhìn tôi.

Cũng không biết qua bao lâu, anh bỗng nhiên phun ra ba chữ từ trong miệng: “Anh là ai?”