Muôn Vàn Sủng Ái

Quyển 3 - Chương 65: Danh tiếng vang xa 5

Edit: Hyukie Lee

Tạ Lâm không trả lời, chỉ lấy camera nhắm ngay mặt Triêu Đăng, Triêu Đăng bắt đầu giãy dụa, nhưng sức lực giữa y và Tạ Lâm chênh lệch quá lớn, tay bị trói ra phía sau, cả người chỉ mặc mỗi áo sơ mi cũng bị lột sạch, cố tình sao người đang bắt nạt cơ thể y còn không ngừng ve vuốt, cảm nhận được chất lỏng trong suốt không ngừng tuôn ra, người kia điều chỉnh camrea, quay lại nhất cử nhất động của Triêu Đăng.

“Lâm, sao lại như vậy?”

Mỹ nhân cố ý thả mềm âm thanh, trong quá khứ hắn đã vô số lần nhượng bộ sự nghi hoặc và sợ hãi này, nhưng nhớ đến đoạn ghi âm Jasper gửi qua, tia ôn nhu cuối cùng nơi đáy lòng đã hoàn toàn tan biến, Tạ Lâm mặt không cảm xúc: “Không phải em thấy tởm lắm ư.”

“…”

Thần sắc biến đổi trên mặt không qua được đôi mắt, hắn nghe mỹ nhân nhẹ giọng nói: “Cái gì tởm? Sao vậy? Em không biết… Đừng nóng được không?”

“Không được.” Tay Tạ Lâm chạm vào mặt y, cần thận từng li từng tí như đang chạm vào trân bảo nào đó, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn trái ngược với hành động: “Anh quay lại dáng vẻ em bị đàn ông làm đến chảy nước miếng, cho em xem mỗi ngày, trị tật xấu của em, ha?”

“Anh——-“

“Nếu còn không chịu, thì anh up video lên mạng, cho tất cả mọi người đều thấy được dáng vẻ vừa tởm lợm vừa thoải mái của em.” Tay Tạ Lâm vỗ vỗ cổ y, da dẻ mềm nhẵn như chi tựa ngọc, trong đôi mắt long lanh nhạt màu hiện lên ám sắc: “Thật mềm a, ông ta nói không sai…”

“Người như em, chỉ thích hợp ngoan ngoãn bị nuôi, ông ta nói em rên một đêm cho em một căn biệt thự? Phỏng chừng em nhìn không vừa mắt đi, em thích gì? Siêu xe, đồ hiệu, biệt thự?” Tạ Lâm ác liệt câu môi, âm sắc ôn nhu như tình nhân nỉ non: “Em thích heroin không, Tiểu Đăng?”

Nhìn người nọ không ngừng lắc đầu, Tạ Lâm tiến lên một bước cùng y hôn môi, tóc đen và trắng quấn quít lấy nhau đầy kinh dị, dưới sự ảnh hưởng gần đến năm sao thù hận, tê dại từ trong xương cốt khiến mỹ nhân sảng khoái đến mức mở rộng cơ thể, nước mắt liên tục chảy xuống, thở dốc đứt quãng, trong cơn mông lung nghe được lời Tạ Lâm nói.

“Nếu em không muốn gì, vậy thì đăng video lên mạng nhé, em đẹp như vậy, toàn thế giới khẳng định có không ít đàn ông nhìn em hưng phấn chết đi, đàn bà cũng thế.” Thấy y cứng đờ cả người, Tạ Lâm ngậm lấy vành tai nho nhỏ: “Chờ đến khi danh tiếng em đã hoàn toàn sụp đổ, không còn lịch trình, sẽ có vô số người muốn ôm em, em muốn ngủ với những nhân vật lớn không?”

“Tạ Lâm!” Thoạt nhìn Triêu Đăng đã sắp hỏng mất: “Anh điên rồi sao?”

“Em là của anh.” Tạ Lâm đánh lên mông Triêu Đăng một cái, trong mắt từ từ nổi lên vệt tàn nhẫn: “Chỉ có thể là của anh, em có hiểu không?”

“Đừng đánh… A… Đau!”

Đau đớn trên mông càng lúc càng bỏng rát, Triêu Đăng bị đánh đến mức liên tục vặn vẹo, hai đám thịt mềm tuyết trắng đung đưa trong không khí, nhận ra người nọ đã sắp tới cực hạn, Tạ Lâm mắng một tiếng.

“Em thật là…”

Lại một bạt tay khiến Triêu Đăng kêu thảm thiết, nước mắt lẫn nước bọt trộn lẫn vào nhau, ống kính đảo qua mị thái bất kham, Tạ Lâm xoay người Triêu Đăng lại, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng ấm áp căng mịn.

Mặt trời chói chang, ánh sáng xuyên thấu rèm cửa chiếu lên trên mặt Triêu Đăng, mỹ nhân ngủ say một đêm có chút mê man mở mắt ra, khi thấy rõ màn hình đối diện đang chiếu cái gì, Triêu Đăng cắn chặt môi dưới, con ngươi mang đầy hơi nước dần toát ra thần sắc tuyệt vọng.

Y xoay đầu nhìn cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, thanh niên tiến vào vóc người cao gầy, màu da trắng bệch như tờ giấy, sợi tóc bạch kim thoáng che lại gương mặt tuấn mỹ yêu dị, Tạ Lâm đưa cho y một ly sữa ấm, khi người nọ uống hết, hắn lên giường ôm Triêu Đăng vào lòng.

“Đẹp không?”

Triêu Đăng không nói gì, từ màn hình phát ra tiếng kêu mị khí hơn người, không cần nghĩ cũng biết chủ nhân thanh âm đang làm gì, mà hình ảnh trên đó càng khiến người huyết thống căng phồng, bởi vì camera 360 không góc chết nên mỗi một chỗ trên cơ thể y đều bị ghi lại, tồi tệ hơn nữa là, Tạ Lâm còn bỏ camera vào…. Không quản y xin tha làm sao, đối phương cũng không để ý tới.

Hàng mi đen dày buông xuống, vì được yêu thời gian dài mà đôi môi mọng nước khẽ mở, Triêu Đăng ngữ khí lạnh nhạt: “Anh muốn thế nào? Nhốt em lại mỗi ngày làm?”

Cũng được, ai mượn đẹp trai quá mần chi.

“Ầy.” Ngón tay nhỏ dài của Tạ Lâm xoay chuyển, không biết từ đâu lấy được điện thoại đang đổ chuông của Triêu Đăng: “Hứa Huyên Xu gọi.”

“…?”

“Đi làm đi.” Thanh niên xinh đẹp nước ngoài hờ hững nhìn Triêu Đăng đang kinh ngạc, chỉ dùng chóp mũi thân mật cà cà Triêu Đăng: “Chỉ cần em quay về, tất cả đều giống như ban đầu.”

“Anh…”

Bất giác Triêu Đăng nhíu mày, chỉ thiếu mỗi nửa sao, đối với sự phản bội của y Tạ Lâm lại dùng thái độ này, thật sự là…

Hu hu hu hu oa oa oa oa, mẹ nó Tạ ca ca, đừng, xuẩn, manh, như, thế.

[Tổng Thống, hiện tại thù hận đã 4,5 sao rồi.] Triêu Đăng châm chước nói: [Anh xem chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, có thể cho thẻ hội viên hay không… Giảm 10%]

[… Đừng nghịch.]

[…]

Nha.

“Nhận điện thoại? Cô ấy gọi ba lần.”

Triêu Đăng ấn nút nghe, âm thanh có chút nôn nóng của Hứa Huyên Xu từ bên kia truyền đến.

“Sao lại không nghe máy?!”

“Em…” Triêu Đăng liếc mắt nhìn Tạ Lâm một cái: “Có chút việc.”

“Thôi.” Phỏng chừng cô cũng đoán được nguyên nhân đại khái, nữ quản lý vội vội vàng vàng nói: “Có thông cáo mới, nhân vật thử nghiệm 《 Hundred Flowers Kill 》, là vai phụ rất quan trọng, em có muốn thử hay không?”

“Điện ảnh?” Triêu Đăng ngẩn người: “Em ca…”

“Không yêu cầu cao lắm về mặt diễn xuất.” Bên kia truyền đến tiếng lật tài liệu: “Nhân vật này rất thích hợp với em, em tới IMD, chúng ta nói cụ thể hơn?”

《 Hundred Flowers Kill 》 là phim điện ảnh giả sử lấy bối cảnh cổ trang, được hợp tác sản xuất giữa IMD và đài truyền hình, toàn bộ đều được quay dưới định dạng IMAX, diễn viên được chọn vì thù lao ngất ngưỡng mà hưng phấn không ít, tên phim bắt nguồn từ bài thơ 《 Không đệ sau phú cúc 》 nổi tiếng trong cuộc nổi dậy của Hoàng Sào, dùng hình ảnh kể lại cố sự nhân dân khởi nghĩa lật đổ vương triều, nhân vật mà Hứa Huyên Xu coi trọng là vị nam phi Tức Quy được lão hoàng đế thịnh sủng, yêu thích phô trương, tướng mạo điệt lệ nhưng tâm địa như rắn rết, không chỉ không chết dưới kiếm của quân đảo chính đánh vào hoàng cung, trái lại còn dùng sắc mạo câu dẫn vị thủ lĩnh trẻ tuổi, mây mưa mấy ngày, cuối cùng bị thủ lĩnh tự tay giết chết trước đêm đăng cơ. Mặc dù những năm gần đây cục điện ảnh trong nước bắt đầu buông lỏng, nhưng phần lớn khán giả vẫn chưa thể tiếp thu loại hình nhân vật quá ám muội lại quá mơ hồ này, nếu như vẻ đẹp phi giới tính không đạt đến trình độ trực tiếp kích thích cảm quan, thì bất kể là diễn viên, đạo diễn hay là nhà sản xuất muốn dùng nam phi để nổi bật nhân vật chính đều là nước cờ hỏng bét, thậm chí bên sản xuất còn muốn cắt bỏ nhân vật này, mãi đến khi MV “Lost Day” ra mắt toàn cầu.

Cuộc khởi nghĩa nông dân cuối đời Đường, do Hoàng Sào lãnh đạo, Trung Quốc.

“Tiết Thừa Húc trực tiếp đến tìm chị, cậu ta thấy em rất thích hợp.” Thấy Triêu Đăng một mặt mờ mịt, Hứa Huyên Xu dùng sức vỗ y một chút: “Ảnh đế nhận giải Kim Mai năm ngoái, là nghệ sĩ của chị cưng, người ta hiện tại đã có văn phòng làm việc riêng, A Đăng, em đây là mù thật hay giả vờ thế?”

“A ha ha ha ha…”

Triêu Đăng cười khan vung vung tay, người tới thử vai đứng đầy cả hành lang, trong đó có mỹ nhân diện mạo tinh xảo, có diễn viên thực lực đầy khí chất, lúc đến lượt Triêu Đăng cũng đã gần ba giờ chiều, khi Triêu Đăng vào phòng, vài vị giám khảo trao đổi ánh mắt với nhau, từ đó thấy được thần sắc hài lòng.

“Cảnh 213.”

Triêu Đăng bỏ dãy số xuống, tầm mắt đảo qua căn phòng rộng rãi, cảnh này là nam phi đang đòi hoàng đế một thứ đồ chơi hiếm có, y nhất định phải khắc họa được sự kiêu căng ngạo mạn của nhân vật, Triêu Đăng rũ tay, hồi lâu sau nhẹ giọng nói.

“Hoàng thượng, nghe nói bên Tây Vực vừa dâng lên Phản Hồn Hương, có thể làm cho người chết theo mùi hương này tìm về.” Thanh niên trẻ tuổi mặt mày tràn đầy hiếu kì, bên môi vương mãi nụ cười hư tình giả ý, thần sắc hờ hững vô tình hiện lên: “Tức Quy hiếu kì vô cùng, ngài…”

Dường như y nghe được điều gì, đơn giản đáp một tiếng, âm sắc khẽ cười như tiểu câu.

“Vậy tạ ơn hoàng thượng. Hôm nay ngài đến nơi này.” Mái đầu hơi nâng, đôi ô mặc thủy sắc liễm diễm: “Là muốn Tức Quy?”

“Có thể.” Âm thanh trầm thấp vang lên từ ban giám khảo, Triêu Đăng thuận theo nhìn lại, liền thấy người đàn ông ngồi ngay giữa gật gật đầu với mình: “Về chờ thông báo.”

Đi ra khỏi phòng, Hứa Huyên Xu chờ bên ngoài cho y một cái ôm, trong chốc lát tiếp xúc thân mật với 36D, Triêu Đăng nghe được giọng điệu mừng rỡ của nữ quản lý.

“Quả nhiên là không nhìn lầm! Em cực kì thích hợp diễn vai yêu diễm khiến người tức điên này!” Hứa Huyên Xu dừng một chút: “Người vừa nãy nói chuyện với em là A Tiết, cậu ta vừa đóng phim vừa là người đầu tư lớn nhất, cậu ấy nói vậy coi như nhận em rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nhân vật đó thuộc về em.”

“Cảm ơn chị.”

Triêu Đăng sờ sờ mũi.

Rõ ràng là chị gái 36D này yêu diễm khiến người tức điên hơn có được chưa.

“Chẳng trách Lâm lại sủng em vậy nha.” Hứa Huyên Xu nở nụ cười có chút tà ác: “Thật đáng yêu nà ~”

“…”

Ba ngày sau, Triêu Đăng nhận được thông báo thông qua tuyển chọn, “Lost Day” đứng đầu các bảng xếp hạng quốc nội liền hai tuần lễ, album cùng tên bắt đầu lên kệ, lượng sale kinh người không ngừng tấn công nền âm nhạc thị trường đã bắt đầu bão hòa gần đây, có người liệt kê ra thành tích của Triêu Đăng từ khi debut đến giờ, tạp chí 《 Rolling Stone 》 của Mỹ số mới nhất liệt Triêu Đăng vào danh sách “You have to understand the sound”, đồng thời còn cho ca khúc “Lost Day” tới 4,2 điểm. Sau hai tuần lượng sale album được IMD chi nhánh Trung Quốc công bố trên internet, quan hệ giữa Triêu Đăng và Tạ Lâm về đến thời điểm trước khi mọi chuyện xảy ra, dù mỗi ngày đều tiếp xúc với nhau, nhưng không ai nhắc đến từ “yêu”, mãi đến tận khi đoàn 《 Hundred Flowers Kill 》bắt đầu làm phim.

Trong phim này, Triêu Đăng đóng vai nam phi Tức Quy lần đầu gặp được Tiết Thừa Húc đóng vai thủ lĩnh quân đảo chính, quân khởi nghĩa đánh giết vào tẩm cung hoàng đế, liền thấy mỹ nhân cả người trắng tuyết ngồi trên long sàng, tóc đen thật dài xõa tung sau gáy, người nọ mặc lụa mỏng, bên trên tô điểm vô số bảo thạch và kim tuyến thành hình hồ điệp, ống kính ngừng lại nơi y phục rơi trên sàn nhà, vũ y hồ điệp đáng giá ngàn vàng, mũi chân trắng nõn điểm nhẹ bên trên, thủ lĩnh trẻ tuổi dùng tay nắm chặt đôi chân trắng như tuyết, trong ống kính chỉ còn lại màn the chậm rãi buông xuống.

Khi Tạ Lâm đến tham ban, nhìn thấy chính là người mà hắn tâm tâm niệm niệm đắp áo khoác ngồi chờ diễn, quần áo rộng lớn bao lấy hơn nửa người Triêu Đăng, chỉ chừa lại một đôi chân dài xinh đẹp tuyệt trần, tầm mắt người xung quanh không khống chế được nhìn về phía người nọ, bất giác Tạ Lâm nhíu mày, vừa định đi qua bên kia liền thấy diễn viên chờ diễn phát điên vọt tới bên Triêu Đăng.

Không đợi bất cứ người nào phản ứng, bỗng nhiên gã ta hôn môi lên mắt cá chân Triêu Đăng, da thịt trắng nõn non mềm bị ma sát nổi lên vệt đỏ, Triêu Đăng chậc một tiếng muốn nhấc chân đạp, nhưng ngược lại bị gã gắt gao cầm chặt cổ chân, thời điểm đầu lưỡi tên kia sắp liếm lên làn da ấy, từ phía sau truyền đến lực đạo khiến diễn viên ngã ngửa ra đất, gã bị người nhấc lên, một lần lại một lần dộng mạnh vào tường.

“Tạ Lâm… Tạ Lâm! Ngừng tay!”

Bóng người cao gầy bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt khiến Triêu Đăng ngây ngốc, đầu tên diễn viên đã chảy máu nhưng tầm mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Triêu Đăng, y có chút kinh hoảng kéo tay Tạ Lâm, người sau vẫn tiếp tục tàn nhẫn nhấc cả người diễn viên dộng mạnh vào tường, Triêu Đăng biết sức lực Tạ Lâm rất lớn, không chỉ chênh lệch giữa chủng tộc mà còn vì y đã từng nhìn thấy cơ bắp của đối phương ở cự ly gần, mạnh mẽ đến đòi mạng, chỉ hơi hoạt động gân xanh sẽ nổi lên, mắt thấy người kia sắp bị Tạ Lâm tươi sống đập chết, Triêu Đăng đành phải ôm hắn lôi ra phía ngoài.

“Đừng đánh! Anh muốn ngồi tù à!”

Lần đầu tiên Triêu Đăng dùng ngữ khí gần như gào thét nói với Tạ Lâm.

“Anh sẽ không ngồi tù.”

Rốt cuộc Tạ Lâm cũng dừng tay, hắn nhìn chăm chú vào diễn viên trượt xuống theo bờ tường, gương mặt máu me be bét, khí tức hỗn loạn bất kham.

“… Mẹ nó.”

Triêu Đăng siết tay thành quyền.

Đúng, hắn sẽ không ngồi tù.

Từ đầu đến cuối không ai dám lên cản hắn, dù có người muốn lên cũng bị nhân viên công tác cản lại, ngay cả Tiết Thừa Húc có quyền lực nhất ở đây cũng chỉ biết kinh ngạc nhìn hành vi khủng bố của Tạ Lâm.

[Tui không muốn…]

Tạ ca soái như vậy, thực sự không đành lòng xoát hận.

[Ngoan, đừng nghịch.]

[…]

“Tiểu Đăng, về nhà với anh đi.” Ngón tay Tạ Lâm còn vương vệt máu xoa xoa khuôn mặt y, rõ ràng vừa mới làm chuyện tàn nhẫn huyết tinh như vậy, rõ ràng hắn có thân phận khiến bất cứ người nào cũng phải thối lui như vậy, nhưng khi đối diện với người này, ngữ khí lại không tự chủ mang theo sự cầu khẩn: “Không làm mấy cái này nữa, anh không thể mỗi lần đều ở cạnh em, anh không bảo vệ được em, em——–“

“Không muốn.”

Tạ Lâm im lặng, trầm mặc nhìn y.

“Nói dễ nghe như vậy, chẳng qua anh muốn nhốt tôi lại lần nữa chứ gì, giống như trước đây.” Mỹ nhân mắt đen như nhớ lại điều gì, y chầm chậm nhíu mày: “Ai kêu anh bảo vệ tôi? Anh làm như vậy để tất cả mọi người đều biết quan hệ của chúng ta, thú vị?”

“…”

“Video đó anh đăng lên đi, tôi con mẹ nó không muốn ở cùng anh nữa.” Bỗng nhiên Triêu Đăng cười rộ lên, y mạnh mẽ hất bàn tay Tạ Lâm đặt trên mặt mình xuống, có chút thô lỗ phủi bỏ tay đối phương: “Nhớ nhắc tôi trả lại thẻ cho anh, đại thiếu gia.”

“Tiểu Đăng…”

Y tiến vào đôi ngươi nhạt màu, Tạ Lâm đang chảy mồ hôi, đứng dưới mặt trời thời gian dài đối với người bạch tạng mà nói không khác nào đi tìm tử thần, Triêu Đăng cong môi, nụ cười quỷ mị diễm lệ, nói từng chữ từng chữ.

“Đừng gọi tôi như vậy, chúng ta không quen nhau.”

[Giá trị thù hận: 5 sao.]

[Nha.]

[…]

[Tạ hu hu hu hu oa oa oa oa.]

[… Không cảm ơn?]