Muôn Vàn Sủng Ái

Quyển 3 - Chương 55: Sắc đẹp ác độc 10

Edit: Hyukie Lee

Tháng mười hai giá lạnh lặng yên trườn đến, thân tùng xanh biếc đọng từng lớp tuyết nặng, con đường lớn nơi trung tâm thường ngày rộn ràng nay lại vắng lặng đến lạ thường, chỉ có một số cửa hàng Sicillia là còn náo nhiệt. Đêm trước tết, Tang cho các thành viên gia tộc Heotto một ngày nghỉ, dù quân sư cố gắng nài nỉ ở lại cạnh bên bảo vệ, Tang cũng quả quyết đuổi về.

“Không ai giết được bạch điểu.” Tang có chút lơ đãng ngắm nhìn bút máy, dáng dấp tự tin đến tự phụ như một nhóc con chưa va chạm xã hội, hắn ra hiệu quân sư rời đi: “Năm mới bắt đầu, về với người nhà đi.”

Sau khi đuổi xong tên thuộc hạ trung thành, Tang ngừng động tác xoay bút máy, lẳng lặng ngồi trong phòng làm việc, trên gương mặt trẻ trung hiếm thấy hiện lên chút mệt mỏi.

Vì có được một ngày nghỉ, trong vòng nửa ngày hắn đã làm xong công việc của hai ngày, Tang chống đầu chợp mắt một lát, ngay lúc này có ai đó kéo ra cánh cửa, một giây sau, cơ thể ấm áp trẻ tuổi ôm lấy hắn từ phía sau.

“Ba ba ~”

“Đăng.”

Tang mở mắt ra, câu được câu không vuốt ve cánh tay đang ôm lấy mình, da thịt như tơ lụa làm người chìm đắm, Tang cúi đầu, thuận thế hôn lên mu bàn tay người nọ, đôi hổ phách nhiễm mệt mỏi bỗng trở nên ấm áp.

“Chỉ có hai chúng ta sao?”

Triêu Đăng cười hì hì ôm lấy hắn, tuần trước, Tang không xích y lại nữa, mặc dù bây giờ phạm vi hoạt động có hạn nhưng tốt hơn lúc trước rất nhiều. Triêu Đăng chôn đầu nơi hõm cổ alpha, vị trí tuyến thể kề cận khiến mùi vị pheromone càng thêm rõ ràng, pheromone như tuấn mã cấp tốc lao vụt đi, mờ ảo bất định, tự do ngạo mạn, lại như mang theo từng tia điện xẹt.

“Ừ.” Tang quay người lại, đặt Triêu Đăng lên bàn làm việc, omega mặc hắn điều khiển. Tang nâng đầu Triêu Đăng lên, tư thế này giúp nụ hôn sâu thêm, Triêu Đăng rất mẫn cảm, dù chỉ là nụ hôn đơn giản cũng có thể khiến chất lỏng ngọt ngào chảy ra từ môi. Khi gương mặt mỹ nhân đã như hoa đào, đôi mắt liễm thủy, Tang như đang đùa sủng vật điểm nhẹ tuyến thể: “Nơi này chỉ có hai chúng ta… Nên ta chỉ có con.”

Omega của hắn cười cười, một lát sau chợt nói: “Con muốn xem pháo hoa.”

“Pháo hoa?”

“Ngẫu nhiên nghe nữ quản gia nói pháo hoa ngàn hi năm rất đẹp.” Triêu Đăng bổ sung: “Ba ba, ngàn hi năm là cái gì?”

“Ngàn hi năm…” Bàn tay Tang di chuyển theo vòng eo thon gọn, đôi hổ phách thoáng nheo lại: “Một ngàn năm sẽ gọi là ngàn hi năm, năm nay là năm 1999, sắp đến năm 2000, đây là giao thời giữa thế kỉ cũ và thế kỉ mới.”

Hoàng hôn đậm màu nhẹ nhàng chìm xuống ô cửa sổ, tà dương cuối cùng của thế kỉ hai mươi sắp kết thúc, Tang hôn Triêu Đăng một cái.

“Được, chúng ta đi xem pháo hoa.”

Nhiệt độ đêm đông rất thấp, tuyết trắng không ngừng phiêu linh cả bầu trời, vì ấm người và cũng vì Triêu Đăng một mất một còn trước khi đi dụ dỗ hắn cùng nhau uống rất nhiều rượu. Trong ấn tượng của Tang, tửu lượng của con trai thứ hai Costa luôn không tốt, đúng như dự đoán, sau mấy bình rượu mạnh, bước chân của Triêu Đăng đã có chút phiêu, trực tiếp nằm nhoài trên sofa không nhúc nhích. Khi Tang bước lên kéo người ngồi dậy, Triêu Đăng mặt dầy ôm chặt tay vịn sofa, chết sống không chịu rời ổ.

“Rõ ràng là em đòi uống, cũng là em đòi đi xem pháo hoa…”

Trên gương mặt của bố già xẹt qua tia bất đắc dĩ, và nhiều hơn chính là sủng nịch từ tận nội tâm, cẩn thận từng li từng tí gỡ tay Triêu Đăng khỏi tay vịn sofa, mất nửa ngày mới dụ được đối phương buông tay, bên trong đôi hổ phách tràn ra ý cười, dễ dàng bế người nọ lên.

[Giá trị thù hận: 1,5 sao.]

Dòng người trên quảng trường nối liền không dứt, y và Tang đứng chung một chỗ, cả người đều dựa vào người sau, theo động tác của thanh niên Triêu Đăng lười biếng ngẩng đầu lên, bị nuôi nhốt thời gian dài khiến y trở nên thèm ngủ, y biết Tang đang im lặng làm cơ thể mình thay đổi, đối phương muốn y ỷ lại hắn, bất kể là trên cơ thể hay là trên tinh thần.

“Đùng—–“

12 giờ, nương theo tiếng đếm ngược của đám người, khi âm “Một” qua đi, pháo hoa hình sen khổng lồ nở rộ khắp cả bầu trời, màu sắc chói lòa chiếu rọi không trung tối tăm mờ mịt, ngay cả những vì tinh tú trên kia cũng phải làm nền dưới sự huy hoàng rực rỡ ấy, khi pháo hoa nổ tung thành từng chấm nhỏ phản chiếu lên những đôi mắt, thời khắc ấy, thế giới nhỏ bé lại trở nên vĩ đại hơn bao giờ hết.

“Đùng đùng đùng ——–“

Lại thêm vài tiếng nổ đầy rực rỡ, Tang thu tầm mắt lại, thấy Triêu Đăng rùng mình một cái, bàn tay ấm áp của alpha ôm lấy người nọ, bọc người vào lồng ngực, chạm phải da thịt lạnh lẽo khiến Tang có chút đau lòng, hắn kề sát nơi cổ omega, nhỏ giọng nói: “Người phương Đông tin rằng pháo hoa thật sự có thể đuổi đi ma quỷ, thật sự rất đúng, đúng không?”

Không chờ Triêu Đăng đáp lại, Tang nhẹ nhàng nói tiếp.

“… Hẳn là đúng nhỉ, có một chốc anh nghĩ như vậy, anh nghĩ sẽ nói tất cả mọi chuyện cho em.” Tang dùng ngữ khí như đang kể chuyện cười: “Vậy thì cứ nói đi, em bây giờ cũng say rồi, anh nhớ sau khi say em sẽ không nhớ được chuyện gì.”

“…”

Triêu Đăng không chớp mắt nhìn hắn, đột nhiên bật cười.

“Anh là ma quỷ.” Sợi tóc ngắn của hắn vì gió đêm mà có chút ngổn ngang, nhưng vẫn như cũ không ảnh hưởng đến vẻ tuấn mỹ ấy, Tang chậm chạp cất lên âm thanh nhẹ nhàng: “Là anh cưỡng đoạt em, dùng đủ loại thủ đoạn đe dọa em, khi biết em ham chơi, anh còn nhốt em lại một góc nhỏ, uy hiếp gia tộc em… Anh giết rất nhiều người, vì anh rất ích kỉ.”

“Ba, ba ba…?”

“Đăng…” Hắn lắc đầu một cái, cuối cùng, không thể thốt nên lời đến gần tuyến thể người nọ, mùi hương nơi đó như sắc đẹp ác độc khiến lòng hắn run lên, mùi hương đồi mỹ thơm ngọt tràn ngập cảm quan, Tang ôm chặt hắn: “Em biết không, lần ấy tại nhà hát lớn, lần đầu tiên nhìn thấy em… Tại sao em lại nhìn anh như vậy? Tại sao lại dùng ánh mắt ấy… Tựa như em đang ban cho anh nguồn hy vọng.” Tang dừng một chút, tự giễu cười cười: “Anh chỉ biết có mẹ mới dùng ánh mắt ấy nhìn cha, lúc đó anh còn nghĩ em nhất kiến chung tình với anh, ngu xuẩn nhỉ?”

[Bởi vì giống bọn họ?]

[Có một chút.] Triêu Đăng do dự chốc lát, ấp a ấp úng nói: [Tôi cũng không biết tại sao, tướng mạo hoàn toàn khác nhau, nhưng…]

“Bố già Morrie thu dưỡng anh, lão kêu anh giết người, dạy anh đối nhân xử thế và xử lý công việc, nhưng anh chỉ muốn lão ấy nợ máu trả máu.” Âm thanh Tang mềm mại theo gió: “Trời sinh anh là kẻ ác, có mấy người nói với anh, khi bọn họ kết thúc một sinh mệnh, hoặc ít hoặc nhiều đều có cảm giác tội ác, nhưng anh thì không bao giờ, năm ấy Heotto bị tàn sát toàn gia không hề có giấu hiệu, vì anh trai của anh là nội gián, lần nhiệm vụ đầu tiên, anh cắt đứt ngón út của hắn, móc tròng mắt vứt vào nhà hắn.”

“———– Có lẽ anh yêu em.”

Tang rũ đôi ngươi, hàng mi cùng màu với mái tóc hư ảo.

“…”

“Anh chỉ biết cưỡng ép, cho là triệt để kí hiệu em sẽ nắm giữ được em cả đời, anh còn thích nhìn em khóc, nhìn em đau đến chảy nước mắt anh lại muốn cười, anh con mẹ nó thật bại hoại, nhưng anh không thay đổi được.” Tang ôm Triêu Đăng chặt thêm một chút, sức lực này khiến y có chút không khỏe, Tang tiếp tục lầm bà lầm bầm: “Coi như em xui xẻo, nhị thiếu gia của anh, em vốn nên được tự do… Em gặp anh.”

[Giá trị thù hận: 0,5 sao.] Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, hệ thống nhàn nhạt nói: [Triêu Đăng, không được do dự.]

[Tôi…]

[Không được do dự, tính ổn định của thế giới này càng lúc càng kém.] Hệ thống thấy y trầm mặc, bỗng nhiên nói: [Sẽ tốt thôi, ha?]

“Kỳ thực anh cũng rất xui xẻo a, cũng rất dễ lừa, không ngờ rằng bố Sicillia lại dễ dàng tin vào một lời nói dối như thế.” Triêu Đăng đưa lưng về phía thanh niên, ý cười trong mắt dần dần sâu đậm: “Nói cái gì cũng tin, ba ba? Ha ha ha ha ba ba, anh không tin em sẽ lấy cái này ra đùa giỡn, và nếu không phải như vậy, anh sẽ xử lý em ra sao đây?”

“Em không mất trí nhớ?”

Hàng mày Tang hơi nhíu.

“… Bất quá em thật sự rất thích mùi vị trên người anh, rất quen thuộc.” Chính xác là y say rồi, không trả lời câu hỏi của Tang, từng chữ từng chữ đều có chút mơ hồ, theo tiếng nói phát ra, bên trong hơi thở còn vương theo mùi rượu: “Rất giống hắn nha.”

“… Em nói cái gì?”

“Em nói, pheromone của anh và anh họ giống nhau như đúc, từ đầu tới cuối đều là vì hắn, em mới có thể miễn cưỡng chịu đựng anh.” Đối diện với thần sắc không thể tin của thanh niên, bỗng nhiên Triêu Đăng không nhịn được cười to, hiếm khi Tang trực tiếp để lộ cảm xúc trên mặt, Triêu Đăng xoay đầu tiến thẳng vào đôi mắt thanh niên, mặt mày tràn đầy khiêu khích: “Nếu không thì anh cho rằng tại sao em lại để ý một bảo tiêu? … Ba ba? Ba rất thích bị con lừa đúng không, Tiểu Đăng cũng rất thích pheromone của ba, có thể xuyên thấu qua ba xem hắn bất cứ lúc nào luôn nha, hơn nữa ba và hắn lớn lên giống ——— A!”

Miệng bị thanh niên chặn lại, môi lưỡi dây dưa kịch liệt, thời điểm tách ra Triêu Đăng nhổ ra bọt máu từ miệng, có chút mê man nhìn về phía hắn: “Tang? … Không … Ba ba, làm sao vậy?”

[Giá trị thù hận: 3 sao.]

“Triêu Đăng.” Tang nói từng chữ từng chữ, âm trầm theo dõi y: “Mỗi ngày em lên giường với ai?”

“Với Tang.” Omega của hắn nở nụ cười, trên gương mặt xuân sắc như anh đào vì men say mà đỏ ửng: “Bất quá, nói cho anh, mỗi lần lên giường nếu như nhắm mắt lại, liền cảm thấy như đang cùng anh họ…”

[Giá trị thù hận: 5 sao.]

“Cùng anh họ, đúng không?” Sau thời gian dài yên tĩnh, đột nhiên Tang cười lên, hắn không chút hoang mang gặm cắn tuyến thể nơi cổ, Triêu Đăng bị lực đạo của hắn làm cho kêu đau: “Anh sẽ cho em biết… Người làm em đến mọc đuôi là ai, tiểu bảo bối, nhị thiếu gia… Thỏ ngoan của anh.”

Ánh nắng mỏng manh len lỏi từ khe hở của rèm cửa, mây bay lướt qua, trong căn phòng lớn không ngừng truyền đến tiếng nức nở, âm thanh ấy quá mức yếu ớt, tựa hồ chủ nhân của nó bị cái gì chặn lại cuống họng, tai thỏ trên đầu của mỹ nhân diễm lệ lên xuống, chiếc cổ xinh đẹp bị vòng cổ màu bạc tôn lên da thịt mềm mại, như sủng vật bị in lên kí hiệu, gia huy Heotto ngân lam đan dệt sau gáy lan tràn,người nọ bị vòng cổ và dây xích hạn chế động tác, tóc đen châu báu rơi xuống cái cổ thon dài.

Đuôi thỏ rơi xuống cách đó không xa, lông xù, trắng trắng nho nhỏ, chính là cái thứ đó… Vừa mới hành hạ y đến phát điên.

Trong miệng bị nhét bóng cao su, nước bọt chảy xuống thuận theo đôi môi đỏ tươi mềm mại, chảy đến tới cằm, da dẻ toàn thân đẹp tựa tuyết trắng, ngay cả mười móng tay cũng như nụ hoa e ấp.

Nghe thấy bước chân truyền tới từ ngoài cửa, khi cánh cửa ấy đẩy ra, hơn nửa ngón tay thon dài trắng nõn xuất hiện trong tầm mắt, trong đôi mắt đen của mỹ nhân xẹt qua sợ hãi không cách nào che giấu, viền mắt ửng hồng, thân thể nhịn không được run rẩy.

Kẹp ti, que niệu đạo, váy, dây thừng, bịt mắt,… Còn có những thứ trừng phạt mà y không thể tưởng.

Lần này… Lại là cái gì?