Editor: ThmaiD

Chương 35A

"Xem ra, suy nghĩ chúng ta không giống nhau." Thanh niên đứng dậy, ý cười trên mặt đã biến mất hoàn toàn, ánh mắt dừng trên người cậu một lúc lâu: "Nhưng cũng không sao, chỉ cần cậu đến và trải nghiệm thử cảm giác lúc đó của tôi một lần.... thì sẽ thay đổi suy nghĩ của mình thôi."

Cố Vô Kế: "???" Tui đã nói sai ở chỗ nào chứ!? Đang vui vẻ hòa hợp với nhau như thế sao lại chuyển sang black mode rồi!? Tình huống này chả khác gì khi chơi game nhập vai đẩy ngã hotboy rồi chọn phải đáp án khiến hotboy ảo không hài lòng và muốn hắc hóa!!?

"Ưm, cậu lúc đó có thể sống sót hay không thì tôi cũng không rõ ràng lắm a."

Thanh niên nói xong, trước mặt Cố Vô Kế liền tối sầm lại.

.......

Lúc mở mắt ra lần nữa, Cố Vô Kế bỗng nhận ra bản thân mình đang ngồi bên cửa sổ, từ hình ảnh phản chiếu trong tấm kính trên ô cửa sổ trước mặt thì có thể nhận thấy được, khuôn mặt cậu vẫn là Cố Vô Kế chứ không có bị biến thành Boss lệ quỷ.

Cố Vô Kế cúi đầu nhìn xuống, phát hiện phục sức trên người mình vẫn còn nguyên si, ngay cả chìa khóa nhỏ trong túi đến bé dao phay tà đạo trong tay cũng không bị đoạt mất, cậu không khỏi cảm thấy vui mừng: "Tốt quá đi, tui cực thích bé dao phay này luôn á! Hên là chưa có ai đứng ra đòi lại đó, nếu không thì tiếc phải biết."

Nếu ngẫm lại lời nói vừa nãy của Boss, xem ra Boss muốn tui tự thân trải nghiệm tấn bi kịch của anh ta trong quá khứ.

Nhưng tui cũng không có bị khống chế hoàn toàn, cơ thể vẫn có thể hoạt động bình thường, thậm chí trên tay còn có cả dao phay.... Thế thì tại sao? Tại sao lại đá đểu tui không có đủ sức để chống trả? Tình cảnh này có vẻ không khớp với ẩn ý của đối phương đi?

Nhưng mà mấy thắc mắc kể trên chưa đủ để lôi sự chú ý của Cố Vô Kế ra khỏi cái hộp nhỏ trên bàn.

Cố Vô Kế đem chiếc chìa khóa nhỏ bên trong lồng ngực ra, cắm vào ổ khóa trước mắt, khác với lúc ở ngoài, chìa khóa lúc này lại cắm vừa khít với ổ, chỉ cần vặn nhẹ một cái là có thể mở ra một cách dễ dàng.

"Quả nhiên, chìa khóa này chỉ phát huy tác dụng của nó khi tìm được cái hộp chân chính." Cố Vô Kế ngẫm nghĩ, khi mở hộp ra liền nhìn thấy bên trong chỉ có mấy tờ giấy mỏng, cậu cầm lên đọc thử vài lần, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, sau đó bèn nhét mấy tờ giấy đó vào ngực, rồi đem cái hộp kia đóng lại cẩn thận.

Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng ma sát sột soạt đầy ghê rợn.

Cố Vô Kế quay đầu lại, liền phát hiện một bóng đen ẩn hiện xung quanh cái bàn gần đó, khí tức có chút quen thuộc, cậu không khỏi sửng sốt: "Ồ, cậu cũng ở đây sao?"

Bóng đen gật đầu lia lịa, có vẻ rất tán thành với cách lý giải của Cố Vô Kế, nhưng bởi vì sợ hãi cái gì đó cho nên không dám tiếp cận quá gần.

Cố Vô Kế không ngờ rằng Hắc quỷ ảnh sẽ bị nhốt ở chỗ này, nếu lần này có thể mang nó thoát ra ngoài thì chuyến đi này cũng không phải tốn công vô ích.

Ngay lúc này, tiếng gõ cửa bỗng truyền đến cắt ngang suy nghĩ của Cố Vô Kế. Hầu gái đẩy cửa bước vào, bưng khay thức ăn trên tay từ từ đi đến.

Dưới góc độ này, Cố Vô Kế rõ ràng thấy được biểu tình đầy phức tạp trên khuôn mặt của đối phương.

"Thiếu gia, đến lúc dùng bữa rồi." Hầu gái mở miệng, một bàn tay đặt ở trên vai Cố Vô Kế.

Cố Vô Kế chưa kịp tự hỏi tại sao trong đoạn hồi ức gốc hầu gái không hề áp bức như thế này, liền nhận ra cánh tay của hầu gái đặt trên vai của mình mang theo một cỗ áp lực cực lớn, đặc biệt là hai con mắt của cô ta, đen kịt, không chút ánh sáng tựa như vực sâu không đáy vậy.

Cậu liền ý thức được, hầu gái trước mắt này không phải là nhân loại bình thường như trong đoạn hồi ức kia, cô ta bây giờ đã biến thành quỷ hồn.

Thảo nào Boss lệ quỷ có thể yên tâm ném tui vào trong này trải nghiệm, kế tiếp tui sẽ phải uýnh lộn với những người này ư..... Có khi còn phải một mình cân hết nhóm quỷ hồn gặp được từ sáng đến giờ á.

Rõ ràng chỉ bảo với người ta là đi trải nghiệm hồi ức, nhưng lại nhét người ta chung với một nhóm đầu gấu sức chiến đấu không tầm thường, thế thì không phải đi trải nghiệm hồi ức nữa rồi, mà là đi trải nghiệm cái quần què á! Thà nói mẹ nó ra là đi tẩm quất với quỷ để người ta còn chuẩn bị sẵn tinh thần không phải mất thời gian hoang mang suy nghĩ, đằng này còn thích chơi chữ ẩn dụ các thứ, ông cha ta ngày xưa nói đâu có sai, mấy kẻ bình thường hay tủm tỉm cười khi trở mặt thì không biết đường nào mà lần!!

Cũng có thể hiểu đơn giản là Boss đưa Cố Vô Kế vào trong này để với trình diễn một chương trình tấu hài vui nhộn đã được định sẵn kịch bản từ trước với mấy bạn quỷ hồn. Hơn nữa, một mình chiến đấu chống lại một đống quỷ hồn đối với những người bình thường khác mà nói là một chuyện hoàn toàn không có khả năng, cho dù bọn họ có phát hiện ra từ sớm, cũng chỉ có thể tuyệt vọng chờ chết mà thôi.

Cố Vô Kế: "......"

Cố Vô Kế ngẩng đầu nhìn chăm chú vào hầu gái trước mắt, mở miệng: "Khéo thật, không ngờ chúng ta sẽ gặp lại nhau ở chỗ này."

Nghe thấy vậy, sắc mặt hầu gái đột nhiên biến đổi, nàng tức khắc nhận ra nhân loại trước mắt này lại chính là người thanh niên suýt chút nữa mang đến bóng ma tâm lý cho mình. Nhưng mệnh lệnh của người kia là tuyệt đối, nàng vẫn kiên trì mở miệng: "Thiếu gia, không ăn chút gì đó là không được, thân thể của ngài sẽ không trụ được."

Trời đất chứng giám thân thể của tên nhân loại trước mắt này còn khỏe hơn cả voi, làm hầu gái không khỏi cảm thấy lời nói của mình chả khác gì nhân viên bán hàng đa cấp.

Cố Vô Kế nhận thấy đồ ăn trong khay phải nói là cực kỳ tinh xảo, sắc nước hương trời, thơm ngon 'bổ dưỡng', chẳng qua là, căn cứ vào cốt truyện kế tiếp, bên trong đã bị bỏ thuốc, tui mà há mồm đớp, cho dù không chết thì cũng thành cá trên thớt đợi người đến mổ a.

Hơn nữa, so với thứ thuốc được bỏ bên trong, đồ ăn do chính tay quỷ làm sẽ khiến nhân loại ăn vào HIGH đến mức độ nào thì vẫn chưa được ai kiểm nghiệm cả.....

Nhưng vào lúc này, Cố Vô Kế cảm thấy có cái gì đó đang chọt nhẹ vào đầu gối của mình, cậu lập tức nghĩ ra đối sách, khẽ nhíu đuôi mày thanh tú, nhẹ nhàng nói với hầu gái: "Khi dùng bữa tôi không thích người khác cứ nhìn chằm chằm vào mình, cảm giác cực kỳ mất tự nhiên, em có thể quay đầu ra chỗ khác một lúc được không? Đi mà!"

"Thiếu gia.... Ngài đừng làm (nũng) như vậy! Nếu quay mặt đi thì em làm sao biết được ngài có thực sự ăn hết hay lén đổ đi chứ!" Biểu tình của hầu gái cực kỳ không tán đồng.

"Tôi thề là tôi sẽ sẽ không làm ra bất kỳ hành động nào gây lãng phí thức ăn." Cố Vô Kế chân thành mở miệng, tay ở dưới không quên xoa nhẹ dao phay.

"Thôi được rồi, em sẽ tin tưởng thiếu gia lần này, chỉ mong thiếu gia đừng khiến cho em phải thất vọng." Hầu gái thấy dao phay sắc mặt không khỏi vi diệu lên, lập tức đổi ý, nhanh chóng quay người sang hướng khác.

Dù sao thế giới này quy định đống đồ ăn này nhất thiết phải ăn, không ăn không được, cho dù muốn đổ đi cũng không đổ được, ngoại trừ nuốt vào bụng thì người này sẽ chẳng có cách nào giải quyết được nó.

Cố Vô Kế thấy hầu gái đã quay mặt đi liền nhanh chóng ra hiệu cho Hắc ảnh quỷ ở dưới gầm bàn.

Hắc ảnh quỷ lập tức bay ra, nó vô cùng cảm động nhìn vào Cố Vô Kế trước mắt, tuy rằng loại đồ ăn này đối với nhân loại chả phải thứ tốt lành gì, nhưng đối với quỷ hồn mà nói lại là mỹ vi nhân gian, thậm chí còn có thể tăng lên thực lực của quỷ hồn ăn nó.

Hắc ảnh quỷ nhanh như chớp liếm sạch cả khay đồ ăn không chừa lại dù chỉ là một mảnh vụn, sau đó lại trốn vào trong gầm bàn.

"Tôi đã ăn xong rồi." Cố Vô Kế canh thời gian không sai biệt lắm, liền lên tiếng.

Hầu gái có chút kinh ngạc quay đầu lại, kiểm tra Cố Vô Kế vài lần, nhận thấy bộ dạng của cậu cũng không giống như là nói dối, mặt không đỏ, tim vẫn đập đều đều, vẻ mặt giống như đang rất thỏa mãn, nhẹ nhàng cầm chiếc khăn tay gần đó lên, tao nhã lau miệng, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ý cười, ôn nhu nói: "Cảm ơn đã chiêu đãi."

Lực sát thương của nhan sắc cực phẩm này có vẻ hơi mạnh, trong lúc nhất thời, hầu gái đều cảm thấy có chút hoa mắt chóng mặt, ngay cả việc đi xung quanh kiểm tra xem Cố Vô Kế có giấu thức ăn ở chỗ nào không cũng vứt lên trên chín tầng mây, dù sao đống đồ ăn này không có khả năng tự thân biến mất được.

Nàng cũng không dám nhìn Cố Vô Kế thêm nữa, vội vàng thu dọn khay thức ăn trống, không đành lòng quay đầu ra chỗ khác.

Rốt cuộc, hầu gái biết rất rõ, tiếp theo sẽ diễn ra một chuyện đáng sợ đến nhường nào.

Cố Vô Kế vẫn luôn ngồi yên tại chỗ, tầm mắt tò mò luôn hướng ra phía cửa chính, trên thực tế cậu đã biết, có ai đó sắp mở cửa bước vào trong này.

Nháy mắt tiếp theo, một bộ xương trên mặt chỉ trơ trọi mấy miếng thịt thối, một quỷ hồn thích treo ngược cơ thể cùng với một nam nhân khuôn mặt lạ hoắc đá cửa bước vào. Căn cứ vào món đồ trong tay của vị nam nhân lạ hoặc đi cuối cùng kia, Cố Vô Kế đoán hắn chính là quỷ hồn ẩn náu bên trong tấm gương tại phòng kho chứa tạp vật kia, chẳng qua lúc ấy còn chưa kịp lên sàn, đã bị Cố Vô Kế dùng dao chém nát.

Cố Vô Kế không khỏi gật gù: "....Uầy đều là người quen với nhau cả."

Nghe vậy, mấy quỷ hồn kia đều dùng ánh mắt âm lãnh nhìn qua, khi nhận ra người mở miệng chính là Cố Vô Kế, cả đám không khỏi giật mình, trong lòng đều sinh ra cảm xúc muốn rút lui.

Nhưng sau đó, mấy quỷ hồn này chợt nhớ tới tên ác ma trước mắt này chẳng qua cũng chỉ là nhân loại mà thôi, huống hồ còn đã bị bỏ thuốc, lúc này không hề có một tia sức lực để phản kháng, mà bọn họ có đến ba tên, sao lại không đối phó được chứ.

Nghĩ vậy, mấy quỷ hồn kia tức khắc rộ lên một nụ cười biến thái, chậm rãi bước tới trước mặt Cố Vô Kế.

"Thật không khéo a, xem ra ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mày rồi."

"Chẳng qua chỉ là một tên nhân loại rẻ rách mà thôi, cho dù lợi hại đến mức nào cũng không thể so được với vị đại nhân kia."

Bộ xương mở miệng trào phúng, đang muốn ra tay, Cố Vô Kế bỗng nhiên mở miệng: "Quấy rầy các vị có vẻ không được tốt cho lắm, mọi người vừa mới ở ngoài kia chắc đã tiêu hao rất nhiều thể lực rồi đúng không, hay là cứ để tôi tự mình chuẩn bị sẵn cho?"

Nói xong, Cố Vô Kế vô cùng tự nhiên nằm xuống dưới mặt đất gần đó. Vị trí cậu nằm ngay sát tấm gương trong phòng, và đây cũng chính là vị trí Boss lệ quỷ nằm trước khi tử vong, thấy tui tri kỷ không, tui biết mà, tui là vốn người cực kỳ tri kỷ luôn!!

"Hừ, mày thức thời đó con trai." Nam nhân treo ngược kia thấy vậy lập tức cười lạnh: "Cứ yên tâm mà ra đi, chúng tao sẽ từ bi cho mày chết một cách đầy sung sướng."

"Vậy thì cảm ơn trước nha." Vẻ mắt Cố Vô Kế tràn đầy cảm động: "Dù sao tôi cũng sắp ra đi rồi, cuối cùng chỉ muốn hỏi một điều thì mới có thể an tâm nhắm mắt xuôi tay, nếu chết ở chỗ này, sẽ xảy ra chuyện gì?"

"Đương nhiên là giống bọn tao rồi, phải lưu lại nơi này, vĩnh viễn." Nam nhân treo ngược lạnh lùng mở miệng.

"Thế thì cũng thảm quá đi." Cố Vô Kế thở dài: "Dĩ nhiên không phải tôi cảm thấy trở thành đồng nghiệp với các anh là không tốt, nhưng nếu suốt đời phải sống ở một nơi có hoàn cảnh kém như thế này thì không ổn tý nào a."

"Đây chỉ là tạm thời mà thôi!" Nam nhân treo ngược giống như cảm thấy bản thân mình bị khinh thường, lập tức mở miệng: "Một khi kế hoạch của vị đại nhân kia thành công, tất cả chúng tao sẽ có thể tùy tiện rời đi nơi này! Đến lúc đó sẽ nhập vào người sống ở bên ngoài, cuộc sống không biết sẽ sung sướng như thế nào a!"

"A?" Cố Vô Kế bỗng chú ý được trọng điểm: "Các vị còn có thể nhập vào người sống ư?"

"Đương nhiên.... Vị đại nhân kia cũng vậy, chuyện này từ lâu đã...."

"Thời gian cũng không sai biệt lắm, đừng nhiều lời vô nghĩa nữa!"

Bộ xương cùng với quỷ hồn còn lại đều đã từng bị Cố Vô Kế giáng cho một đòn chí mạng, nhìn cảnh tưởng đối đáp hài hòa cùng với Cố Vô Kế tự dưng ngoan ngoãn đến kỳ lạ, cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, vẫn nên nhanh chóng giải quyết cho ổn thỏa.

"Cảnh tượng năm ấy tao vẫn còn nhớ rất rõ ràng a."

Bộ xương cảm thán, cầm con dao nhỏ trên tay, cười dữ tợn nhìn về phía Cố Vô Kế, muốn đâm thẳng xuống cổ của Cố Vô Kế.

Cố Vô Kế nhắm tịt hai mắt lại, có vẻ đã muốn buông xuôi.... Kết hợp với kỹ thuật diễn đỉnh cao của mình, mấy quỷ hồn xung quanh đều không nhận ra bất kỳ vấn đề gì.

Nhưng ngay tại khoảnh khắc dao sắp hạ xuống hoàn toàn, cậu bất ngờ huých đầu gối lên cao, đập mạnh vào phần chính giữa của bộ xương trước mặt.

Đây không chỉ là một cú lên gối bình thường, bộ xương này lúc trước đã bị Cố Vô Kế dùng phi dao thần chưởng bổ cho suýt tan nát chim muông, cú lên gối hiện tại của Cố Vô Kế đối với hắn như một giọt nước làm tràn ly vậy, âm thanh vỡ vụn vang lên rất kêu, xương cốt rụng rời rơi xuống đất rồi lăn ra tứ phía.

Vẻ mặt của hắn vô cùng kinh hoảng nhìn về phía Cố Vô Kế, giống như không thể tin vào điều vừa mới xảy ra.

"Thật khéo a, sự tình xảy ra lúc trước tôi vẫn còn nhớ rất rõ nha."

"Thằng khốn!" Sắc mặt của quỷ hồn bên cạnh tức khắc biến đổi, lao nhanh tới muốn tập kích bất ngờ Cố Vô Kế, Cố Vô Kế thấy vậy còn chả thèm dùng đến dao phay, dùng một tay đã có thể ghì chặt hắn xuống đất.

Quỷ hồn kia cảm thấy lực ấn trên cơ thể mình còn cao hơn cả núi dài hơn cả sông, kinh ngạc đến nỗi không khép được mồm lại, cái lực tay kinh khủng gì đây? Tên này cmn còn là người sao?!

Sau đó Cố Vô Kế vô cùng vui sướng tặng cho hắn một cú liên hoàn thúc, vừa đánh vừa thở dài liên tục: "Ngay từ đầu tôi đâu có muốn dùng bạo lực để nói chuyện như thế này chứ, nhưng các vị có vẻ không muốn như vậy, chậc, vẻ mặt nhìn qua thực mong chờ a...."

Quỷ bị Cố Vô Kế điên cuồng thúc: "......." Mi đã nói như thế rồi thì không thể xuống tay dịu dàng hơn một chút được sao?! Đau vclz!!

Nam nhân treo ngược sao có thể đứng trơ mắt ra nhìn hội chị em của mình chịu khổ được cơ chứ, đang muốn phi thân ra nhập cuộc chơi, hắc ảnh quỷ dưới gầm bàn nhận thấy tình cảnh hiện tại vô cùng thích hợp để bản thân mình ghi điểm trong lòng của Cố đại sư, vội lao ra chặn đường của tên quỷ thích treo ngược kia, hai bạn quỷ cứ thế lao vào đánh lên tới tấp.

Quỷ hồn treo ngược kia vốn dĩ cũng chả mạnh mẽ gì, nếu không lúc trước sẽ chẳng bị Cố Vô Kế cầm dao phay dọa cho chạy mất dép, đánh được một lúc toàn thân đã phai nhạt đi phân nửa.

Mắt thấy cốt truyện kinh dị đã biến thành tiểu thuyết võ thuật, hầu gái đều sợ đến ngây người.

Cuối cùng Cố Vô Kế lôi nhiễm huyết dây thừng trong lồng ngực ra, đem ba quỷ hồn này trói thành một cục với nhau. Hắc ảnh quỷ bay đến bên cạnh cậu, vẻ mặt tràn đầy tự hào, ánh mắt nhìn về ba con quỷ tơi tả trước mắt đều cực kỳ khinh bỉ.

"Lũ rác rưởi tụi bay mà có thể thắng được lão đại của tao á?! Tu thêm chục kiếp nữa cũng không được đâu nhé đám con trai!"

Tuy rằng vô cùng oán giận, nhưng lực lượng đã bị nhiễm huyết dây thừng trói buộc, sức lực hiện tại không đủ để nhấc nổi một ngón tay, trong lòng không khỏi chửi cả lò nhà Hắc ảnh quỷ, cảm thấy nó là nỗi sỉ nhục của gia tộc quỷ hồn, rõ ràng là quỷ lại không giữ được liêm sỉ đi làm tay sai cho nhân loại, đã thế còn sống tốt đến như vậy!! Chả bù cho....haizz

Còn Cố Vô Kế..... Đừng có đọc cái tên đó ra, nghe thôi đã hãi rồi, đúng là thói đời ngay nay mà, bọn tui rõ ràng đã chết thành quỷ rồi mà vẫn phải sinh ra bóng ma tâm lý vì một nhân loại a!!

Cố Vô Kế bên kia chỉ chậm rãi bước đến chỗ hầu gái đang đứng.

"Anh, anh muốn làm gì?" Hầu gái sợ đến mức liên tục lùi về sau, nàng sớm nhận ra Cố Vô Kế khác với những nhân loại bình thường khác, nhưng không nghĩ tới sức lực của anh ta lại khinh khủng đến mức độ này! Hiện tại, ba tên quỷ kia đều đã bị trói gô vào một xó, tiếp theo sẽ đến lượt mình sao?

"Tôi sẽ không làm cái gì cả." Cố Vô Kế chậm rãi tiến lên, bình tĩnh nhìn xuống hầu gái trước mặt, ôn nhu mở miệng: "Chẳng qua là có vài chuyện muốn tâm sự với em."

Cố Vô Kế nói vậy có vẻ đã trấn an được sự sợ hãi của hầu gái, nàng kinh nghi bất định nhìn lại.

* Kinh nghi bất định: Vừa ngạc nhiên vừa nghi