Gã đàn ông đó kêu gào ầm ĩ, giết người, có kẻ giết người rồi – nửa đêm câu nói đó vang đi khắp nơi. Tô Liệt cảm thấy rất hạnh phúc, anh ôm Hồng Yến và nhẹ nhàng hôn cô, rồi anh ghé sát vào tai cô nói, Hồng Yến, anh mãi mãi yêu em, mãi mãi!

Sau khi an táng Bắc ở Tô Châu, trái tim tôi như tro tàn đã chết, không, không chỉ có mỗi trái tim như tro tàn đã chết. Sau khi tình yêu kết thúc, mọi sức sống trong con người tôi dường như đã không còn nữa. Tôi từng tưởng rằng, tôi không còn yêu Bắc, tôi tưởng rằng, sau khi chia tay, tôi đã không còn yêu anh nữa. Nhưng đến giờ tôi mới phát hiện ra rằng, tình yêu của tôi và Bắc là một khóm cây xanh, một thời bị trận sét ân oán phong đánh gục thân cây, tôi tưởng rằng cây đó đã chết. Nhưng cuối cùng tôi mới phát hiện ra rằng, cây tình yêu đó vẫn còn sống! Vì rễ của nó đã bám sâu vào lòng đất, rễ bám vào đất cành đan nhau! Giống như chặt gãy được xương gân vẫn dính! Giờ đây, thành phố Thượng Hải xinh đẹp này chỉ còn lại một mình tôi. Khi tôi chuẩn bị quay về Bắc Kinh thì tôi đã gặp một người.

Cô bạn cùng phòng với tôi thời đại học – Thành Thành. Chúng tôi đã gặp nhau ở quán bar 1930, Thành Thành uống quá chén, cô bị một gã trêu ghẹo, tôi nhìn thấy cô bạn người Thanh Đảo đó gương mặt phong trần, tóc dài ngang lưng, môi đánh loại son đỏ rực, Thành Thành khua tay và bảo, biến, đồ đểu cáng, biến ngay đi!

Gã đó giơ tay định đánh cô, tôi bước ngay đến và bảo, này anh, nếu anh đánh cô ấy tôi sẽ gọi điện thoại 110 báo cảnh sát đấy. Nhìn thấy tôi, Thành Thành liền ôm chầm lấy tôi và kêu lên: Tiểu Bạch.

Tôi đưa Thành Thành về nhà, cô ấy hỏi, Tiểu Bạch, tớ muốn hút thuốc, muốn uống rượu, có được không?

Nhìn vẻ mặt tiều tụy, ảm đạm đó, tôi biết đây là cô gái bị tình yêu làm tổn thương.

Sao cậu lại đến Thượng Hải? Tôi hỏi Thành Thành. Thành Thành châm điếu thuốc và kể cho tôi nghe mối tình của cô. Trước đó tôi chỉ biết Thành Thành là con gái của một gia đình giàu có, thời chúng tôi còn dùng máy nhắn tin, cô ấy đã có máy di động Nokia tám nghìn tệ, chúng tôi còn biết rằng, hàng tháng cô ấy đều về nhà ở Thanh Đảo bằng máy bay. Cô ấy chưa bao giờ kể cho chúng tôi nghe chuyện tình yêu của mình. Chúng tôi tưởng rằng, cô gái nhà giàu đó sẽ kết duyên với một công tử nào đó của một công ty lớn ở Thanh Đảo. Nhưng Thành Thành lại yêu một thi sĩ, gia đình không đồng ý, và thế là họ đã dắt nhau đến Thượng Hải, nhưng rồi Thành Thành đã phát hiện ra rằng, cô chỉ thích hợp nói chuyện yêu đương với anh chàng thi sĩ đó. Họ không hợp nhau trong cuộc sống vợ chồng cơm áo gạo tiền, cuối cùng, anh chàng thi sĩ đó đã đi theo một người đàn bà bốn mươi tuổi.

Hút xong điếu thuốc Thành Thành hỏi tôi, Tiểu Bạch cậu còn tin vào tình yêu không?

Tôi khẽ lắc đầu, nhưng rồi tôi lại gật đầu với vẻ dứt khoát.

Đối với tôi, tình yêu như một định mệnh! Thành Thành nói, nào mình cạn li nhé, mình sẽ mở một công ty, trình độ hai đứa mình mở mở một công ty phát triển các sản phẩm văn hóa chắc không có vấn đề gì, mình về Bắc Kinh thôi, không sống được ở Thượng Hải nữa đâu.

Được. Tôi bảo, mình đi thôi, phải tạm biệt thành phố vắng này thôi. Đối với chúng tôi, khi tình yêu không còn thì Thượng Hải chỉ còn là một thành phố vắng. Trong thời gian rao bán nhà và các đồ lặt vặt khác, tôi mới biết rằng, tôi và Thượng Hải đã chuẩn bị phải nói lời chia tay. Khi thu dọn đồ đạc của tôi và Bắc, tôi phát hiện ra một đồ vật khiến lòng tôi xót xa khôn nguôi. Đó là chiếc áo con màu đỏ mà Bắc mua cho tôi, anh bảo đó là để cho năm tuổi của tôi được bình an trọn vẹn, anh mua cho tôi nước hoa Chanel , anh mua cho tôi con dao Thụy Sĩ để gọt táo… Buổi chiều hôm đó, tôi gói tất cả chúng lại và đặt vào vali của mình, nước hoa có thể bay hơi hết, tôi cũng sẽ không còn mặc áo con màu đỏ, đợi đến khi nào 80 tuổi tôi lại mặc, tôi sẽ nói với người mình từng yêu rằng, anh thân yêu, anh xem, cuối cùng thì em cũng đã già rồi. Anh nói rằng anh sẽ yêu em suốt đời, giờ thì em đã già rồi nhưng trái tim em vẫn không thay đổi, em chỉ yêu mình anh, trong tim em chỉ có một mình anh. Em không thay đổi vì em không nói. Không nói tức là không thay đổi, mãi mãi không nói tức là mãi mãi không thay đổi. Tôi và Thành Thành cùng về Bắc Kinh. Về đến Bắc Kinh, tôi không quay về nhà Thẩm Quân mà cùng Thành Thành thuê một căn hộ. Công ty của tôi và Thành Thành thành lập không được bao lâu thì chúng tôi nhận được điện thoại của một cậu bạn học cậu ta bảo, mau đến Thiên Tân đi, Hồng Yến chết rồi. Hả? Tôi và Thành Thành đều giật bắn người, cả hai vội thuê xe phóng thẳng xuống Thiên Tân, cô ấy vẫn đầy đặn, trẻ trung như ngày nào. Tay Thành Thành run lẩy bẩy, liên mồm hỏi, tại sao lại như vậy, tại sao?

Hồng Yến bị người khác giết.

Tô Liệt đã giết chết cô ấy.

Tô Liệt là chồng của Hồng Yến. Kể từ khi quen Hồng Yến, tự nhiên Tô Liệt mắc chứng bệnh đau tim. Không hiểu tự nhiên lại thấy đau, mỗi lần đau lại không chịu nổi, chỉ muốn móc ngay tim ra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi? Tại sao cứ nhìn thấy cô là tim anh lại đau? Mặc dù biết Hồng Yến là một cô gái đa tình, xinh xắn, đẫy đà vừa đứng tránh mưa vừa hút thuốc lá 520. Ấn tượng đầu tiên của Tô Liệt về Hồng Yến là có một cô gái đứng tránh mưa và hút điếu thuốc 520.

Gương mặt Hồng Yến đầy vẻ phong trần. Và thế là Tô Liệt đã yêu cô với tất cả lòng si mê của mình. Một tình yêu dường như chỉ xuất phát từ phía anh, anh giống như thiêu thân lao vào lửa. Hồng Yến thường cười với vẻ rất thích thú, nhóc con, biết gì chứ hả, cậu đòi yêu tôi hả? Cậu có biết tôi từng lên giường với bao gã đàn ông rồi không? Cậu có biết là tôi không thể sống nổi nếu thiếu đàn ông không? Cậu có biết là tôi rất thích tiền không? Biết. Tô Liệt bảo, mình đều biết. Sau khi tốt nghiệp, Hồng Yến đã trở thành cô gái phong lưu nhất Thiên Tân, nghe nói đã mấy lần cô phải nạo thai, cô từng làm bồ của tay xã hội đen có tiếng ở Thiên Tân. Sau đó cô lại mở một quán cà phê. Năm 20 tuổi, Tô Liệt đã gặp Hồng Yến, lúc đó Hồng Yến 24 tuổi, cô mặc áo dài đứng hút thuốc dưới hiên tránh mưa. Tô Liệt lại gần bên cô và hỏi, cho tôi một điếu thuốc được không? Đó là lần đầu tiên Tô Liệt hút thuốc, anh ho sặc sụa. Hồng Yến cười khúc khích, tiếng cười giòn tan xen lẫn tiếng mưa, đột nhiên Tô Liệt cảm thấy tim đau nhói. Sau đó, họ lên giường với nhau, Tô Liệt nâng cằm Hồng Yến và bất ngờ nước mắt giàn giụa, anh nói, Hồng Yến, chắc chắn gương mặt em là trái tim tiều tụy của tôi từ kiếp trước. Hồng Yến chưa bao giờ gặp người đàn ông nào mơ mộng đến vậy. Cô vẫn cười khúc khích, càng cười càng gợi tình, cô mặc chiếc áo ngủ màu hồng phấn gợi cảm, trên áo có thêu mấy bông hoa sen nhỏ, Tô Liệt nhẹ nhàng hôn lên khắc cơ thể cô, nhưng cuối cùng lại không thể làm được gì hết. Anh quá yêu cô, vì quá yêu nên anh đã căng thẳng đến mức không thể hiện được bản lĩnh của đàn ông. Đúng vậy, trong lúc nâng cằm Hồng Yến, tự nhiên Tô Liệt cảm thấy cô vô cùng đáng thương, mặc dù cô phong lưu, đưa đẩy, mặc dù cô mắt cười lúng liếng, nhưng anh chỉ cảm thấy buồn, tại sao gương mặt tựa hoa đào đó lại cô đơn?

Hồng Yến mắng anh là dân văn nghệ sĩ dở hơi. Cô vẫn chơi bài, uống rượu với đàn ông như thường, vẫn trêu ghẹo những người mà mình thích. Cô thường lim dim đôi mắt và nói với Tô Liệt rằng, anh thân yêu, em là một cây si, em háo sắc lắm, thực lòng là em rất thích đàn ông, nhìn thấy anh chàng nào đẹp trai, sáng sủa là em không thể kìm chế nổi lòng mình, anh bảo em như thế có phải là hèn hạ không? Những lúc đó Tô Liệt cảm thấy tim mình đau nhói từng cơn, nhưng anh không thể ngăn cản cô, anh rất mong muốn cô chỉ là của riêng mình, giống như các cô gái thời phong kiến chung thủy một lòng, không, kể cả cô ngủ với người khác cũng không sao, chỉ cần cô không kể với anh, trêu tức anh là được. Ngay cả đến điều đó Hồng Yến cũng không làm được.

Cô thường kể với vẻ rất mơn trớn rằng, anh chàng nào đó thế nọ thế kia, hoặc cô lại nhìn anh bằng ánh mắt rất ngây thơ và hỏi, anh bảo, người đàn ông nào mình có thể gửi gắm một đời.

Tô Liệt rất biết mình đã trúng phải bùa mê của cô, anh muốn chạy trốn nhưng không sao thoát khỏi. Anh cho rằng cô là một người bệnh hoạn, lúc nào sống cũng phải đùa cợt với đàn ông. Mỗi lần có một ông gọi điện đến, Hồng Yến nói cười, trêu ghẹo liên hồi, rồi cô tức tốc chạy vào buồng trang điểm và dành nửa tiếng đồng hồ cho công việc tô tô trát trát, tìm bộ quần áo diêm dúa, bắt mắt nhất. Cuối cùng cô xịt thêm một chút nước hoa thơm mát. Mặc dù trước đó nửa tiếng cô vẫn còn đùa bỡn với Tô Liệt, nhưng cô đã nói đi là đi. Đàn bà như thế đúng là quá trơ trẽn. Tô Liệt cảm thấy mình trơ trẽn, hèn hạ hơn, mặc dù biết Hồng Yến là con người như vậy, nhưng anh vẫn thường xuyên lui tới chỗ cô, giặt giũ nấu nướng cho cô, mua cho cô nước hoa và đồ ăn vặt mà cô thích rồi ngồi nghe cô kể chuyện trăng hoa. Mỗi lần đến là một lần tự tùng xẻo mình, trước hết là chặt xương và để riêng ra, sau đó còn rắc muối lên, vết thương chỉ một mình mình gặm nhấm, không hiểu sao Tô Liệt lại thích sự dày vò đó. Năm nay, Tô Liệt đã hai mươi tuổi, anh đang làm công việc tiếp thị cho ông ty sản xuất thuốc do bố anh làm chủ, công ty sớm muộn sẽ thuộc về anh, nhưng anh lại không hề hứng thú gì với công việc đó, anh chỉ thích làm nhất một việc, nói chuyện yêu đương với Hồng Yến và lên giường cùng cô.

Mặc dù Hồng Yến biết giữa họ không hề có tình yêu.

Nhưng Tô Liệt lại coi đó là tình yêu, anh luôn cho rằng chuyện giữa anh và cô là chuyện tình yêu.

Không là thì yêu thì sao phải hạ mình đến mức đó?

Hạ mình chính là đỉnh cao của tình yêu.

Ngốc ơi, Hồng Yến gọi Tô Liệt.

Cô thường gọi anh như vậy, có phải anh là chàng ngốc của em không?

Tô Liệt nhìn cô, đột nhiên cô cười với vẻ rất ranh mãnh, chắc chắn kiếp trước anh có nợ với em nên kiếp này anh mới phải đến trả, có đúng vậy không?

Tô Liệt cũng nghĩ như vậy. Vì Hồng Yến, Tô Liệt đã từng đánh lừa cha mẹ lấy đi rất nhiều tiền, vì Hồng Yến thích chơi mạt chược, thích chuyện trò, chơi bời, uống rượu với đàn ông, dĩ nhiên, cô còn thích các món đồ xa xỉ đắt tiền, như Louis Vitton, Prada, Gucci. Không ngừng chạy theo vật chất chính là bản chất của đàn bà. Để được cô thưởng cho nụ cười, Tô Liệt không ngừng lừa lấy tiền của bố mẹ, đến lúc cuối cùng anh trực tiếp gặp kế toán đòi tiền, anh là công tử của ông chủ, kế toán không muốn làm mất lòng cậu thiếu gia, và thế là có rất nhiều tiền chui vào túi Hồng Yến. Tô Liệt biết Hồng Yến ở bên cạnh anh cũng chỉ vì tiền.

Mặc dù vậy, nhưng Tô Liệt vẫn cảm thấy hạnh phúc. Chỉ cần được nhìn thấy Hồng Yến, chỉ cần được nghe thấy cô nói, được ngửi hương tóc cô, cho dù có chết anh cũng thấy cam lòng. Tô Liệt rất thích vẻ lả lướt của cô, đặc biệt là khi cô say rượu, vừa cười với vẻ rất khêu gợi vừa hỏi nhỏ, Tô Liệt, có phải anh rất thích làm tình với em không?

Tô Liệt như người sắp suy sụp, không thể.

Và căn bệnh đau tim mỗi ngày một nặng hơn. Dù biết người đàn bà làm mê hồn anh đó vô cùng lẳng lơ hư đốn, nhưng không hiểu sao anh không thể dứt ra. Vào một buổi chiều xuân khi Tô Liệt đã 22 tuổi, thiên tình sử của họ đã xảy ra một chuyện. Hồng Yến gọi điện thoại cho Tô Liệt. Đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện thoại cho anh, giọng cô run rẩy trong điện thoại, anh có thể đến đây một lát được không, anh nhớ mang nhiều nhiều tiền đến. Tô Liệt mang theo 10 vạn tệ đến khu nghỉ Dao Trì, tại đó Hồng Yến bị thua 10 vạn tệ cho một gã đàn ông vừa già vừa xấu, không có tiền hả? Không có tiền thì anh sẽ ngủ với em! Nhìn vẻ mặt rỗ gớm ghiếc đó, Hồng Yến bảo, dĩ nhiên là có tiền chứ. 10 vạn tệ đó của Tô Liệt đã cứu được Hồng Yến, cô ngồi lên xe của Tô Liệt và nói như không có chuyện gì xảy ra, em thà ngủ với anh còn hơn, 10 vạn tệ ngủ một lần với em, hơi đắt phải không anh, anh không chê chứ. Tô Liệt rất muốn tát cho Hồng Yến một cái, nhưng không hiểu sao anh không thể làm được điều đó. Anh lôi cô vào lòng anh và ghì chặt cô xuống rồi bảo, mình cưới nhau đi, cưới rồi anh sẽ yêu tâm hơn. Được thôi, Hồng Yến hưởng ứng bằng giọng rất thoải mái, cô bôi son, đánh móng tay, làm như Tô Liệt đang nói chuyện với người khác, bàn tay Tô Liệt mơn man khắp người Hồng Yến, Hồng Yến kêu, buồn quá, em rất sợ đàn ông sờ soạng vào em, cứ sờ soạng là em muốn kêu, thật đấy, em sợ đàn ông lắm. Đó là lần đầu tiên họ được đê mê nhất bên nhau, Hồng Yến kêu gào ầm ĩ như tiếng sói tru. Họ làm ngay ngoài trời, Hồng Yến bảo, đây là lần đầu tiên em được làm ngoài trời, sao mà đã thế không biết, dưới ánh trăng, bên bờ biển, có tiếng sóng vỗ rì rào, có gió thổi xào xạc, sao giăng đầy trời, Tô Liệt cảm thấy không thể kiềm chế lòng mình, dưới ánh trăng, cơ thể Hồng Yến lung linh như ngọc, anh muốn khóc, anh vừa ra sức đánh cô, vừa hổn hển gọi tên cô ầm ĩ, Hồng Yến, Hồng Yến ơi! Đến cuối, Tô Liệt cũng gào ầm ĩ, đây là lần đầu tiên anh được như vậy, tiếng kêu của Tô Liệt mạnh mẽ làm sao!

Một tuần sau họ cưới nhau. Sau khi cưới, Tô Liệt mới hiểu tại sao Hồng Yến lại dễ dàng nhận lời lấy anh như vậy.

Vì Hồng Yến đã có bầu. Bản thân cô cũng không biết ai là cha đứa trẻ, nhưng cô muốn giữ lại đứa con này, cô đã 26 tuổi, bác sĩ bảo, nếu nạo tiếp thì cô sẽ không thể có con được nữa thế nên, cô muốn lấy chồng.

Không muộn cũng không sớm, đúng lúc đó Tô Liệt xuất hiện, và thế là Hồng Yến cười duyên dáng, vâng, mình cưới nhau đi. Chỉ có mấy tháng chuẩn bị sinh là Hồng Yến ở nhà cả ngày vì cô không thể đi ra ngoài với cái bụng cồng kềnh như vậy, chân cô cũng bị phù to. Mặc dù như vậy nhưng cô vẫn trang điểm như thường. Ngày ngày Tô Liệt đun nước ngâm chân cho Hồng Yến, móng chân cô dài anh lại ngồi dưới đèn cắt móng chân cho cô, hôn nhân của hai người đã bị bố Tô Liệt phản đối kịch liệt. Ông không thể nghĩ con trai mình lại đổ đến đến nông nỗi đó, vì quá uất ức nên ông đã đổ bệnh. Nằm viện được ba tuần thì ông đưa cô bồ đi nghỉ mát. Khi đứa trẻ chào đời, Tô Liệt vừa phải làm bố vừa phải làm mẹ, Hồng Yến không cho con bú, cô chỉ đi đánh mạt chược, đến sàn nhảy, cô vẫn thích giao lưu với đủ loại đàn ông. Tô Liệt thuê một bà giúp việc 50 tuổi, cộng thêm anh vào nữa cũng nuôi được đứa trẻ kháu khỉnh, trắng trẻo, các nét rất giống Hồng Yến. Tô Liệt thầm nghĩ, lớn lên lại là một mỹ nhân đây, chắc chắn anh sẽ bị mẹ con họ hại chết. Có lúc Tô Liệt cũng cãi nhau với Hồng Yến, nhưng cô không tức giận mà thường hút loại thuốc lá cô vẫn hút và nói, hay là mình chia tay? Cô nói giọng rất điềm tĩnh, thản nhiên như chẳng có gì liên quan đến mình. Tô Liệt gục đầu, anh thấy mình đã thất bại thật sự, là một người đàn ông, anh đã thực sự thất bại. Nhưng anh lại thích sự thất bại đó, có mấy người đàn ông được yêu một cách hèn hạ như vậy? Cho dù có là như thế nhưng Tô Liệt cũng không thể trói buộc trái tim Hồng Yến. Cô thường kể cho anh nghe ông này tốt ở điểm này, ông nọ hay ở điểm kia, Tô Liệt chỉ lắng nghe mà không nói lời nào. Cũng có các cô gái ngây thơ, xinh đẹp thích anh, thậm chí họ còn trực tiếp nhắn tin cho anh hoặc chặn anh lại giữa đường, nhưng anh không hề cảm thấy rung động, các cô gái đó giống như một tờ giấy trắng, quá đơn điệu, anh không thích.

Anh thích bị Hồng Yến dày vò, mặc dù tim anh vẫn luôn đau đớn.

Chuyện làm anh nhục nhã nhất là chuyện Hồng Yến bắt anh gọi điện thoại cho một gã đàn ông để xin lỗi. Đó là cậu bạn học cấp hai của Hồng Yến, cô rất thích cậu ra nhưng cậu đó không có cảm tình với cô. Họ gặp nhau trong một lần họp lớp, Hồng Yến đã nghĩ ra trăm phương ngàn kế dụ dỗ cậu bạn, cuối cùng gã đó đã trúng kế của cô.

Họ đã lên giường với nhau, chỉ trong vòng một tuần. Biết được chuyện đó, Tô Liệt đã đi tìm gã đàn ông đó, anh mang dao đến khiến gã kia sợ khiếp hồn khiếp vía, rồi gã gọi điện cho Hồng Yến, Hồng Yến đến ngay lập tức, cô che chắn cho gã kia và nói, nào, giết chết em đi. Tô Liệt quăng dao xuống trong sự đau khổ tột độ, rồi anh gục xuống và khóc. Tối hôm đó, Hồng Yến bắt Tô Liệt phải xin lỗi. Cô bảo, anh phải xin lỗi người ta, chuyện này đâu có liên quan gì đến người ta, tại sao anh lại mang dao đến đòi giết họ? Anh không xin lỗi thì mình li hôn. Bạn có tin không? Tô Liệt trả lời bằng giọng nhỏ nhẹ, anh không ly hôn, anh xin lỗi, em bảo anh làm thế nào anh sẽ làm như thế. Anh nhấc điện thoại và gọi cho gã đàn ông đó để xin lỗi. Nói xong nước mắt anh giàn giụa.

Hồng Yến ôm chặt Tô Liệt trong vòng tay mềm mại, như thế mới ngoan chứ, nào, mình lên giường nhé. Anh thích kiểu nào? Tô Liệt càng thấy ấm ức hơn, giống như mọi việc anh làm đều là vì để ngủ và để làm tình với Hồng Yến, anh trùm chăn lên đầu và khóc thảm thiết. Hồng Yến, lẽ nào em không biết anh yêu em đến chừng nào ư? Tô Liệt tự hét với lòng mình, anh có cảm giác rằng mình gào rất lớn, nhưng xung quanh vẫn lặng lẽ đến rợn người.

Tất cả vẫn tĩnh mịch im lìm. Cuộc đời như vừa gặp gỡ, mà sao lòng ta lại trĩu nặng? Anh nhớ lại buổi chiều mưa đó, nếu anh không gặp cô, nếu cô không đứng dưới hiên nhà hút thuốc như một cô gái giang hồ thì làm sao giờ anh phải đớn đau đến vậy?

Khi con được 5 tuổi, Hồng Yến bị bắt vào trại tạm giam một lần Cô đánh bạc với Mạt Lục nên bị bắt, họ chơi liền ba ngày ba đêm, chơi say sưa không biết trời đất là gì, khi cảnh sát bước vào, cả hai đều không hề hay biết. Sau khi Hồng Yến vào trại tạm giam ba ngày Tô Lịch mới biết chuyện, vì phải nộp tiền phạt nên bắt buộc anh phải xuất hiện. Dịp đó xưởng sản xuất thuốc của bố Tô Liệt làm ăn không thuận lợi, một xưởng sản xuất thuộc loại vừa của một thành phố nhỏ, chỉ sản xuất thuốc kháng sinh và thuốc cảm, lúc được lúc không, bố anh thấy anh không có chí tiến thủ nên không đếm xỉa gì đến anh nữa. Gia đình mỗi ngày một lụi bại hơn. Còn mẹ anh thì ngày nào cũng chỉ thẳng vào mặt Hồng Yến chửi, mày là con hồ li tinh, mày chết đi cho tao nhờ. Nhưng rồi chửi mãi cũng chán nên bà cũng chẳng thèm quan tâm gì nữa, không có việc chẳng bao giờ bà đến, thậm chí ngay cả đứa cháu bà cũng chẳng đoái hoài.

Lần này Hồng Yến bị phạt 10 vạn. Tô Liệt không có tiền, và thế là anh lại chạy đến chỗ kế toán, hiện giờ công việc sổ sách do một thanh niên trẻ phụ trách, anh ta bảo, không có phiếu chi của chủ tịch hội đồng quản trị thì không ai thể lĩnh được tiền. Không có tiền thì không thể chuộc được Hồng Yến ra! Tô Liệt lo lắng đến mức mồm sưng rộp hết lên. Anh có một chiếc xe Passat cà tàng do bố anh tặng anh nhân dịp sinh nhật 20 tuổi, anh bán được 8 vạn tệ, vay thêm bạn bè 2 vạn nữa để nộp tiền phạt cho Hồng Yến, viên cảnh sát nói, nửa tháng sau đến nhận người. Nửa tháng sau, Tô Liệt mua son phấn mới đi đón Hồng Yến, ngay từ xa Hồng Yến đã nhìn thấy Tô Liệt, cô nở nụ cười duyên dáng. Lúc đầu Tô Liệt định chửi cho cô một trận, nhưng thấy cô cười lại mủi lòng, anh đến bên dắt tay cô, bàn tay đó vẫn mềm mại, ướt át đầy mồ hôi. Tô Liệt hỏi, em muốn ăn gì nào? Hồng Yến tựa đầu vào vai Tô Liệt với vẻ uể oải, Tô Liệt, em chỉ muốn ngủ với đàn ông thôi. Trong buổi chiều xuân, câu nói đó có một sức hút vô cùng mãnh liệt, đặc biệt là khi nó được nói từ miệng người đàn bà như Hồng Yến, Tô Liệt nhìn cô và ôm ngay vòng eo nhỏ thon đó. Đồ dâm đãng. Anh mắng cô, nhưng lòng anh không trách cô, tính cô là như vậy, cô không thể sống thiếu đàn ông. Hôm đó họ làm từ chiều cho đến tận nửa đêm, làm đến khi kiệt sức tàn hơi. Tô Liệt mồm liên tục rên rỉ, trời ơi sao em lại hớp hồn người khác đến vậy? Em nói cho anh biết tại sao lại như vậy? Nếu anh chết thì chắc chắn là do anh chết trên người em vì quá mất sức, không còn khả năng nào khác, anh thích vẻ dâm đãng, mềm mại, anh thích vẻ khêu gợi, ướt át của em… Tô Liệt cứ lẩm bẩm mãi không chịu thôi, anh biết, anh đã bị trúng độc, nọc độc của Hồng Yến, một thứ nọc độc mê hồn không tài nào thoát ra được, suốt đời anh sẽ không thể thoát ra. Xong việc hai người cùng hút thuốc, mỗi người hút một hơi, Tô Liệt có cảm giác rằng thế giới của anh đang ngày càng sa đọa theo Hồng Yến. Rồi sẽ đến một ngày, cô sẽ như làn nước biển nhấn chìm anh trong tích tắc. Xưởng sản xuất thuốc đã bị phá sản, tài sản cố định bán được mấy trăm vạn tệ, bố Tô Liệt chỉ để lại cho anh 20 vạn rồi đưa mẹ anh ra nước ngoài. Họ đã hoàn toàn mất lòng tin vào Tô Liệt, sống chết mặc anh. Hồng Yến vẫn ăn mặc diêm dúa, má phấn môi son đi đánh bạc, Tô Liệt cũng buôn bán mấy vụ. Đầu tiên là anh buôn vải qua bằng đường hàng không, nhưng vì giá thành quá cao nên không bán được hàng, cuối cùng thì vải thối hết, đổ đi hết sọt nọ đến sọt kia. Tiếp đó lại mua ít quần áo từ chợ bán buôn gần vườn bách thú ở Bắc Kinh, lúc đầu tưởng dễ bán, cuối cùng quần áo lỗi mốt, giá lại cao nên cũng lỗ vốn hết. Rồi anh lại mở hàng ăn, nhưng lại bị gã làm cùng cuỗm tiềm chạy mất. Hồng Yến mắng anh là số không phát tài được, Hồng Yến chửi anh là đồ kém cỏi, vô tích sự, cuối cùng cô không cho anh lại gần cô nữa, cô bảo, làm tình với những người đàn ông như thế chẳng có chút hứng thú nào cả.. Tô Liệt tức như muốn phát điên, anh muốn đánh cô, nhưng giơ tay lên lại phải hạ xuống, anh không nỡ lòng đánh cô.

Vì đánh cô chính là đánh anh. Hồng Yến ngày càng điên cuồng hơn, cô theo những gã đàn ông có tiền lên Bắc Kinh ăn cơm, về nhà còn kể chuyện mình được ăn tôm càng, bao ngủ, kể khách sạn Vương Phú sang trọng ra sao. Cô ngày càng dấn sâu vào cờ bạc, mỗi lần chơi là chơi liền mấy ngày mấy đêm, thế nên cô được mệnh danh là thiếu phụ bàn cờ. Sau đó, Hồng Yến đề nghị ly hôn, cô bảo, sống như thế này tôi không sống được đâu.

Cô không chịu nhận nuôi con, Tô Liệt khóc lóc cầu xin, em nể mặt con đừng đòi ly hôn có được không?

Hồng Yến vừa hút thuốc, vừa vẽ móng tay, cô lắc đầu dứt khoát

Mình sẽ ly hôn khi con hai tuổi. Khi đó cô 28, Tô Liệt 24, đó là năm tuổi của anh.

Tô Liệt chỉ sống với Hồng Yến mấy năm nhưng anh đã phải trả qua biết bao tình ái hận thù. Sau khi ly hôn, rất nhiều người muốn làm mối cho Tô Liệt nhưng anh đều lắc đầu, anh không còn có hứng thú với bất kỳ người đàn bà nào nữa, Hồng Yến là ngôi chùa của cuộc đời anh. Vì cô anh đã xuất gia từ lâu.

Sự đau đớn và hồi hộp ngày nào của trái tim chính là tình yêu. Tiếng tăm của Hồng Yến ngày càng tệ hơn, có người bảo, cô rất có tay chơi bạc, lúc nào cũng thắng. Nói xong họ lại nhìn anh với vẻ đầy ẩn ý. Có người nói với Tô Liệt rằng, Hồng Yến có tiền lại đi uống rượu, thua lại ngửa tay ra và nói, em hết tiền rồi, thế là bọn đàn ông lại được đà lấn tới. những lúc như thế Hồng Yến lại cười khúc khích và bảo, thế em ngủ với anh được không? Thua bạc, Hồng Yến liền quay ra ngủ với đàn ông. Cô từng nói rằng cô không thể sống thiếu đàn ông, cô thích lên giường với họ. Những thông tin đó truyền đến tai Tô Liệt lại càng bị thêm mắm thêm muối nhiều hơn. Một lần Tô Liệt gặp Hồng Yến trên đường, anh xách một mớ rau cần, đang đi thì thấy Hồng Yến bước từ trên xe Bora xuống, cô mặc một chiếc quần trắng, rộng thùng thình, trông rất điệu đà, phía trên cô mặc một chiếc áo bó sát người màu da để lộ bờ vai gợi cảm, phong tình. Tô Liệt cảm thấy trái tim mình khát khô từng hồi, anh không hề hận cô, đúng vậy, không hề. Ngày sinh nhật lần thứ 24 của Tô Liệt, anh đã gọi điện thoại cho Hồng Yến.

Hôm nay là sinh nhật của anh, em đi ăn cơm với anh một bữa được không?

Được thôi Hồng Yến đồng ý ngay. Lúc nào cô cũng thoải mái như vậy, tính cách đó hơi giống vẻ đàn ông khiến Tô Liệt không thể kiềm chế nổi lòng mình. Nhưng đã rất muộn mà không thấy cô về, họ đặt bàn ăn ở khách sạn Lãng Đào Sa tốt nhất trong thành phố, Tô Liệt đợi mãi mà không thấy Hồng Yến đến. Và thế là Tô Liệt lại cất công đi tìm, lúc này cô đang đưa một gã đàn ông về nhà, gã đó bảo, em thua anh 2 vạn, giờ em bảo anh nên tính thế nào đây. Hồng Yến cười khúc khích, trong màn đêm, tiếng cười đó càng trở nên ngọt ngào, hớp hồn, cô nói, anh thích tính thế nào thì tính. Tô Liệt xuất hiện trước mặt họ, Hồng Yến cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng cô trấn tĩnh ngay lại và quay đầu nói với gã đó rằng, không có gì đâu, chồng cũ của anh. Rồi cô quay lại hỏi Tô Liệt, anh có việc gì đấy? Muộn thế rồi cơ mà? Hôm nay là sinh nhật của anh, Tô Liệt nhắc lại một câu. Đấy, cái tính em hay quên thế đấy, cô nói, hay là, sau nửa đêm anh hãy đến tìm em? Tô Liệt có cảm giác như mình bị vật gì đó đập mạnh, anh kéo Hồng Yến đến góc tường và bảo, Hồng Yến, anh chỉ muốn nói với em một câu.

Hồng Yến giãy giụa kịch liệt, cô nói, nói gì cơ? Gì mà cứ bám nhằng vậy, em không thích nói, em còn đang bận.

Tô Liệt vặn tay Hồng Yến, cô kêu toáng lên, ái đau quá. Chữ đau đó đã kích động Tô Liệt, nếu nói đau thì anh đau từ lâu rồi, bốn năm trước anh đã bắt đầu đau, từ đó trở đi, mỗi ngày một đau hơn, càng đau càng hứng thú. Tô Liệt rút từ trong túi ra một vật sáng loáng, Hồng Yến liền từ từ mềm dần vào lòng anh, và rồi một dòng máu nóng hổi phụt ra, Hồng Yến khẽ cười và nói, Tô Liệt anh… Gã đàn ông đó kêu gào ầm ĩ, giết người, có kẻ giết người rồi – nửa đêm câu nói đó vang đi khắp nơi, Tô Liệt cảm thấy rất hạnh phúc, anh ôm Hồng Yến và nhẹ nhàng hôn cô, rồi anh ghé sát vào tai cô nói, Hồng Yến, anh mãi mãi yêu em, mãi mãi!