Tân Cửu ôm Bạch Hành Chỉ đã ngủ mất tiêu ra ngoài, đụng trúng Lục Nham chờ lâu vẫn không thấy anh quay lại, bèn ra ngoài tìm người.

" Anh Cửu, thật là trùng hợp a, sao anh lại ở đây. " Lục Nham thấy người trong ngực hắn sửng sốt một chút.

" Lục Nham à, anh ở đây bàn công chuyện, bộ cậu biết người này sao? " Tân Cửu nhìn chằm chằm thiếu niên mình ôm, mở miệng hỏi.

" Ừ, đây là bạn em. " Lục Nham dừng lại, nhìn Tân Cửu, " Nếu ổng có làm gì xúc phạm đến anh, em thay ổng nói xin lỗi, xin anh Cửu nể tình em, đừng so đo với ổng. "

Tân Cửu nghe rõ, Lục Nham hẳn cho rằng mình đã làm gì chàng trai này, thì ra hình tượng của anh trong lòng bọn họ lại là như vậy a, Tân Cửu cười khổ, bất đắc dĩ mở miệng.

" Cậu hiểu lầm rồi, anh ở trong nhà vệ sinh nhìn thấy cậu ta ngủ say, nên tiện tay đưa người ra ngoài. "

" Khụ. . .Là vậy a. " Lục Nham ho khan một tiếng, che giấu lúng túng của mình, " Vậy cám ơn anh Cửu, để em mang hắn về. "

" Được. " Tân Cửu cũng không ngại, nếu như đổi lại là anh em của mình anh cũng sẽ làm như vậy.

" Ân. . . .Ưm. . . " Lục Nham đưa tay muốn nhận người, ai biết sao tự nhiên Bạch Hành Chỉ lại không phối hợp, ôm chặt cổ Tân Cửu, vô luận thế nào cũng không chịu buông tay, hơi dùng sức một chút, anh sẽ bắt đầu khóc, không an phận uốn tới ẹo lui trong lòng Tân Cửu.

Tân Cửu có chút dở khóc dở cười, " Nếu không anh mang cậu ấy về nhà mình vậy, chờ ngày mai cậu ấy tỉnh rượu, rồi đưa cậu ấy trở lại trường. " Tân Cửu cho rằng Bạch Hành Chỉ là học sinh chung trường với Lục Nham.

" Được rồi, chỉ có thể vậy thôi. " Lục Nham gật đầu, ghét bỏ nhìn Bạch Hành Chỉ, không nghĩ tới tên này tửu lượng kém đến vậy.

" Vậy em đi trước, anh Cửu. "

" Được. "

Một đêm này rốt cuộc cũng chơi xong, Lục Nham đưa hai tên quỷ say xỉn kia về, cuối cùng mới đưa Diệp Ly về nhà, đơn giản chính là muốn cùng một chỗ với Diệp Ly.

" Cục cưng, không muốn buông tay đâu. . . " Lục Nham ôm Diệp Ly, tựa vào vai cậu, ngửi mùi sữa thơm trên người cậu.

" Ừ, anh phải về, chỉ cho em ôm một chút nữa thôi đó. " Diệp Ly xoa đầu hắn, học theo động tác an ủi của hắn.

" Không đủ. " Lục Nham cắn nhẹ lên cái cổ trắng nõn của cậu.

" A. . . " Diệp Ly rụt về sau, " Vậy, năm phút, không thể lâu hơn nữa. "

" Vẫn chưa đủ. . . "

" Đủ rồi. "

" Không đủ. . . "

" Đủ rồi " . . .

Hai người giống như hai đứa nhỏ ngây thơ cãi vả nhau ở nhà trẻ, Diệp Ly lười tranh cãi với hắn, im lặng không nói gì, Lục Nham ôm cậu hưởng thụ thời gian yên tĩnh chỉ thuộc về riêng hai người.

" Lục Nham, em có từng nghĩ tới. . .Sẽ thi đại học không? " Diệp Ly đột nhiên mở miệng, phá vỡ không khí yên lặng.

" Hửm? Không có nghĩ nhiều như vậy, thành tích của em kém lắm. " Lục Nham không lo lắng những vấn đề này, dù sao thì ba Lục có tiền có quyền, coi như hắn không thi đậu, ông cũng có biện pháp ném đại hắn vào một trường nào đó.

" Thành tích không tốt anh có thể giúp em bổ túc, vẫn có cơ hội thi đậu đại học. " Diệp Ly vừa nghe liền có chút sốt ruột, đẩy hắn một cái.

" Hả? Bổ túc? " Lục Nham nghiêng đầu nhìn cậu.

" Phải, học lực của anh tốt, không cần ôn tập nhiều, có thể có dư thời gian giúp em bổ túc. " Diệp Ly mong đợi nhìn Lục Nham, trước giờ Diệp Ly đều rất có tự tin, cậu cảm thấy Lục Nham rất thông minh, chẳng qua do không chịu học hành nghiêm túc mà thôi.

" Ừ. . . " Nhìn ánh mắt bạn trai sáng lên, Lục Nham cười khổ một tiếng, " Bảo bối a, còn mấy tháng nữa là thi đại học rồi, coi như hiện tại em cố gắng, cũng không thể đậu vào đại học tốt nổi, hay là đừng lãng phí thời gian của anh thì hơn. " Lục Nham suy nghĩ đến thành tích của Diệp Ly tốt như vậy, mình lại là loại bùn nát không thể cứu chữa, hà cớ gì phải trì hoãn thời gian học tập của cậu.

" Sao lại vậy được, không muộn. . . Không muộn đâu, kịp mà. " Diệp Ly càng gấp gáp hơn, " B đại thì sao? Ở lại B thị, cũng rất ổn "

" B đại? "

" Đúng, đến lúc đó tụi mình có thể tiếp tục học chung với nhau. "

" Chung trường? Bảo bối, anh muốn ở lại B thị? Nhưng thành thích của anh tốt như vậy, sẽ không phải quá lãng phí sao. " Lục Nham có chút giật mình, bản thân hắn cũng cho rằng Diệp Ly sẽ thi vào Bắc Đại hoặc những trường nổi danh trọng điểm kia.

" Anh không muốn rời xa ba ba. . . " Diệp Ly vùi mặt vào lòng Lục Nham, mềm mại nhu nhu nói.

Lục Nham nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xoắn xuýt của Diệp Ly, hưởng thụ quan tâm hiếm có cậu dành cho mình, tâm tình có chút bay bổng.

" Rốt cuộc em có muốn học bổ túc hay không? " Nửa ngày vẫn không nhận được câu trả lời, Diệp Ly ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, dò hỏi.

Lục Nham nhìn con ngươi xinh đẹp của người yêu, đột nhiên nảy lên mấy phần tâm tư trêu đùa, " Nếu em không thi đậu đại học, sau này tốt nghiệp cứ chọn đại một khoa nào đó, tương lai thừa kế gia sản, cũng không phải rất tốt sao? "

" Em. . . " Diệp Ly bị hắn làm cho nghẹn họng, sửng sốt một chút, con ngươi quay mòng mòng mấy vòng, cứ vậy không nghĩ ra lời gì để phản bác lại.

Lục Nham nhìn tâm hồn cậu không biết đã bay đến đâu, đang định mở miệng nói mình giỡn thôi, lại đột nhiên nghe được Diệp Ly quát to một tiếng, " A! Anh nhớ rồi, em không thi đại học, em. . .Em không xứng với anh, hừ. . . " Nói xong còn tự cảm thấy ngượng ngùng, liều mạng chui đầu vào lòng Lục Nham.

Lục Nham bị lời nói hùng hồn của cậu dọa sợ hết hồn, đến khi kịp phản ứng mới cảm thấy bảo bối nhà mình sao mà đáng yêu quá vậy, ôm Diệp Ly cười hết sức vui vẻ.

" Nói phải. . . Tiểu A Ly nhà chúng ta ưu tú như thế, em phải càng cố gắng, mới có thể xứng với anh a. " Lục Nham cười, nửa thật nửa đùa nói.

Diệp Ly cảm nhận lồng ngực Lục Nham truyền tới từng trận tiếng động, vừa xấu hổ vừa giận, siết chặt quả đấm mềm nhũn đập hắn mấy cái.

Hai người thiếu niên dưới ánh đèn đường mờ vàng ôm nhau thật chặt, viết nên hạnh phúc thuộc về bọn họ, không ai chú ý tới ánh đèn vụt tắt từ cửa sổ nhà Diệp Ly.

Rạng sáng hôm sau, Lục Nham tới dưới nhà Diệp Ly, lấy điện thoại gọi cho cậu.

" Này, bảo bối, dậy chưa, em ở dưới nhà anh, xuống em chở anh đi ăn sáng. "

" A. . .Lục Nham, sao em lại tới? Em. . .Em chờ anh một chút, xuống ngay. "

" Không vội. "

Diệp Ly cầm balo, nói với Diệp ba ba trong phòng bếp, " Ba, con đi học trước. "

Diệp Quốc Khang lau tay, từ phòng bếp đi ra, " Ăn cơm xong hẳn đi, sắp xong rồi. "

" Không. . .Không ăn, bạn học hẹn con cùng đi ăn sáng. " Diệp Ly hơi áy náy, ngón tay không ngừng xoa xoa balo.

" Bạn nam hay là nữ a? " Diệp ba ba dò xét hỏi.

" A? Nam. . .Bạn nam. " Diệp Ly không khỏi có chút khẩn trương, có loại cảm giác bị phụ huynh bắt được việc mình yêu sớm, khó khăn mở miệng.

Diệp ba ba chăm chú nhìn cậu, nhàn nhạt mở miệng, " Đi đi, đừng để trễ giờ. " Nói xong xoay người đi gọi Diệp Ngọc.

Diệp Ly thở phào nhẹ nhõm, mở cửa xuống lầu.

Lục Nham đưa Diệp Ly đến một tiệm hoành thánh gần trường, hương vị hoành thánh ở tiệm này không tệ, không ít tên trong ký túc xá của họ thường leo tường ra đây ăn, bình thường làm ăn vô cùng đắt khách, hôm nay hai người tới tương đối sớm, cho nên người trong tiệm không nhiều lắm, hắn cùng Diệp Ly hưởng thụ phần nhàn hạ này.

" Sao lại tới đón anh, không phải em nội trú trong trường sao? Làm sao ra ngoài được. . . " Hoành thánh vừa lên tới, Diệp Ly liền không kịp chờ múc một viên bỏ vào miệng, kết quả nước nóng tuôn ra, nước mắt dâng trào nhìn Lục Nham, " Ôi. . .Nóng. . . "

Lục Nham vội vàng rót một ly nước lạnh cho cậu, nắm cằm cậu nhìn kỹ, " Tốt rồi, không sao, từ từ mà ăn, thời gian còn sớm. " Nói xong liền hôn cậu, đầu lưỡi vói vào trong miệng Diệp Ly, mục đích khoáy đảo khắp nơi, ở nơi Diệp Ly bị nóng phỏng liếm tới liếm lui, khiến cậu một trận run rẩy.

" Ô. . . " Diệp Ly hưng dữ trợn mắt nhìn hắn, bất quá dáng vẻ hai mắt ngấn lệ như hiện tại lại không có chút lực uy hiếp nào, nhìn đến Lục Nham thú tính đại phát.

" Em làm gì đó? " Diệp Ly thở phì phò chất vấn, may mà ít người, không ai chú ý bọn họ, thật vất vả Lục Nham mới chịu thả người.

" Tiêu độc. " Lục Nham chưa thỏa mãn liếm liếm môi, đưa tay sửa sang quần áo, trong đầu Diệp Ly hiện lên bốn chữ " mặt người dạ thú ".

" Tiêu độc? " Diệp Ly mặt mộng bức.

" Khử độc bằng nước miếng a, học bá, anh không biết sao. " Lục Nham cười hì hì nhìn cậu, trừng mắt nhìn, mặt đầy vô tội.

" Lưu manh. " Diệp Ly không cãi lý với hắn ở đây, cúi đầu cẩn thận ăn hoành thánh, người này rõ ràng lấy cớ tiêu độc để đùa giỡn lưu manh.

" Em xin chuyển ra ngoài. " Lục Nham vui vẻ một lúc, mở miệng trả lời vấn đề bị hắn cắt đứt lúc trước.

" Ừ? Chuyển. . .Chuyển ra ngoài? Tại sao a? " Diệp Ly nhai hoành thánh, mơ hồ hỏi.

Lục Nham lấy miếng tôm nhỏ dính trên khóe miệng cậu xuống, cười tủm tỉm nói, " Như vậy em có thể quang minh chính đại học cùng anh, có thể mỗi ngày đón anh ăn sáng, tùy thời có thể mang anh về nhà em, giúp em. . .Ừm. . .Bổ túc. "

" Thật không! "

" Thật. "

Diệp Ly cười ngọt ngào với Lục Nham, ăn hoành thánh trong chén, cánh môi cong cong không thể hạ xuống.

Hai người ăn sáng xong, chậm rãi đi tới trường, Lục Nham đẩy xe đạp đi bên trái Diệp Ly, về phần tại sao không đạp xe, đó là vì Diệp Ly ăn quá no, lôi kéo Lục Nham đi bộ cho tiêu bớt.

Trong giờ học, Lục Nham đang liều mạng ngủ bù, giờ học hôm nay hắn bị Diệp Ly giám sát bắt phải nghiêm túc nghe giảng cả một tiết, lúc nào hơi buồn ngủ một chút, Diệp Ly sẽ cầm bút chọt chọt hắn, nháy mắt liền thanh tỉnh, học xong một tiết này cả người liền eo mỏi lưng đau, vất vã lắm mới nắm bắt thời gian định nghỉ ngơi cho khỏe, đột nhiên nghe có người ở cửa kêu, " Lục Nham, có người tìm. "

Lục Nham mở mắt, mặt đầy đau khổ cùng cực, thầm mắng một tiếng đứng lên, đen mặt sải bước ra ngoài, bạn học xung quanh bị sắc mặt của hắn hù cho một phen, rối rít nhường đường cho hắn đi.

Người bạn học chuyển lời ở cửa nhìn thấy Lục Nham đi tới, cố gắng dán lên cửa, ý đồ biến mình thành tàng hình, Lục Nham liếc nhẹ hắn một cái, đi lướt qua hắn, hắn còn chưa đến nổi tùy ý giận cá chém thớt người khác. Người bạn học kia thấy hắn không tìm mình gây phiền toái, run lẩy bẩy quay về chỗ ngồi, sợ đến đổ cả mồ hôi lạnh.

Bạch Hành Chỉ đứng ở cửa đi tới đi lui, cố gắng giữ hình tượng nho nhã, nếu không phải xung quanh có nhiều nữ sinh nhìn anh như vậy, anh thật muốn bùng nổ tại chỗ.

Có quỷ mới biết sáng hôm nay anh tỉnh dậy phát hiện bản thân đang trần truồng nằm cùng một người đang ông trên giường, trên người còn hiện đầy dấu vết xanh tím, nội tâm kiếp sợ không tả được, đầu óc rối loạn, thừa dịp người kia chưa tỉnh, rón ra rón rén mặc quần áo vào, bò dậy liền chạy ra ngoài, cũng không chú ý tới lúc anh mở cửa thì người đàn ông trên giường cũng đang chậm rãi mở mắt ra.

Bạch Hành Chỉ giống như con ruồi bay vo ve ở trong phòng y tế, không thể nào nhớ nổi tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, phiền não gãi đầu một phát, khó khăn chờ đến khi tan học, bèn trực tiếp xông tới tìm Lục Nham, muốn hỏi hắn tới cùng là xảy ra chuyện gì.

Lục Nham đi ra nhìn thấy Bạch Hành Chỉ, mặt biến sắc, Bạch Hành Chỉ không quan tâm đến sắc mặt hắn thế nào, liền nắm Lục Nham đến phòng y tế, vứt sau lưng ánh nhìn tò mò bát quái của các nữ sinh.

Bạch Hành Chỉ rầm một tiếng đóng cửa lại, tầm mắt " xèo xèo " nhìn Lục Nham, biểu tình đầy táo bón, há miệng muốn nói lại thôi.

" Mẹ nó ông muốn nói gì thì nói đi, đừng có trưng cái biểu tình táo bón đó với tôi, coi gian (*) tôi. " Lục Nham bị anh nhìn đến da gà rớt đầy đất, không nhịn được gầm rú với anh.

(*): như kiểu ánh nhìn thèm thuồng, muốn ăn người ta đó mợi người

" Con mẹ nó, ai coi gian cậu, mắc ói " bây giờ nghe tới cái từ này da đầu anh liền tê dại, dù sao thì tối qua anh cũng bị người nọ. . . " Anh muốn hỏi hắn sao tối qua anh không về nhà?

" Ông không chịu đi theo tôi, tôi có thể làm gì đây. "

" Vậy. . .Tối hôm qua xảy ra chuyện gì? " Bạch Hành Chỉ yếu ớt mở miệng, rõ ràng hô hấp không đủ, anh cũng không chắc sau khi mình say rượu có thể làm ra chuyện gì, trước kia rất ít khi uống say, tối qua đều do bọn người Qúy Tắc hại thảm.

" Không có gì a, uống say thì ai về nhà nấy thôi. " Lục Nham nhún vai, vô tội nhìn Bạch Hành Chỉ, mặt mang biểu tình đừng hỏi tôi, tôi không biết gì hết.

" Không có gì hết? Không có gì vậy mà mẹ nó ông đây thức dậy thấy mình nằm trên giường người khác! ! ! " Bạch Hành Chỉ bỗng nhiên tạc mao, như núi lửa phun trào.

" À. . .Ông nói anh Cửu hả? Tôi không phải đã nói ông không chịu theo tôi sao, nhất định đòi phải theo người ta, tôi có cách gì đây, hơn nữa mọi người đều là đàn ông, ngủ chung trên một cái giường có gì đâu mà bất ngờ, Qúy Tắc với Phạm Kiệt còn thường xuyên ngủ chung kia kìa, cũng có thấy hai tụi nó hào hứng tìm tôi hỏi tội đâu a. " Lục Nham sờ lỗ tai, quăng tiếng gào thét của anh ra khỏi đầu, thờ ơ mở miệng nói.

Bạch Hành Chỉ không nói gì, bầu không khí quỷ dị trầm mặc một hồi, Lục Nham tựa tiếu phi tiếu nhìn anh, rồi sau đó giống như nhận ra cái gì, dò hỏi, " Hai người. . .Chẳng lẽ. . .Thật sự xảy ra chút gì đó hả? "

" Không có, không có gì hết! " Bạch Hành Chỉ giống như bị đập trúng chân, cao giọng trợn mắt nhìn Lục Nham, lớn tiếng gào thét.

Nhìn thái độ của anh, Lục Nham rất khó không suy nghĩ sâu xa, lúng túng sờ sờ mũi, dù gì cũng là mình yên tâm giao người cho Tân Cửu, kết quả nhìn bộ dáng anh như vậy, chắc là bị ăn sạch rồi.

Lục Nham đi tới, vỗ vai Bạch Hành Chỉ, sâu sắc nhìn anh, ý vị sâu xa thở dài, " Ông anh, nén bị thương. " Sau đó đi ngang anh mở cửa ra ngoài, lưu lại một mình anh hóa đá ở đó.

Lúc đi tới cửa, lại quay đầu liếc nhìn Bạch Hành Chỉ, nhìn anh còn đờ đẫn tại chỗ, mở miệng gọi anh một tiếng, " Lão Bạch. . . "

" Hả? " Bạch Hành Chỉ theo phản xạ đáp lời.

" Khụ. . .Cái đó. . . " Lục Nham hắng giọng, ám chỉ chỉ cổ anh, có chút ngượng ngùng mở miệng, " Dấu vết. . .Vẫn nên che đậy một chút. "

Lục Nham nói xong liền chạy, Bạch Hành Chỉ sững sờ nghiêng đầu theo hướng hắn chỉ, nhưng cũng không thấy được gì, một hồi lâu mới phản ứng được, giơ tay che cổ, gương mặt phồng lên đỏ bừng, không biết vì tức giận hay vì ngại.

Hết chương 17.