Quan hệ của Diệp Ly và Lục Nham nhờ vào Lục Nham nửa dỗ nửa gạt đạt thành, thậm chí Diệp Ly còn có chút mơ hồ, có loại cảm giác bản thân bị bán.
Diệp Ly lại bị Lục Nham quấn lấy náo loạn một trận, đến khi tan học, hắn mới luyến tiếc buông cậu ra, khiến Diệp Ly không thể nào nghỉ ngơi cho được. Lục Nham sửa sang lại quần áo cho cậu, chuẩn bị đưa cậu đến căn tin ăn trưa, bấy giờ lại không nhịn được, ôm lấy Diệp Ly thân mật một trận, cánh tay không đàng hoàng sờ tới sờ lui trên người cậu, đầu chôn trong cổ Diệp Ly, đầu lưỡi đặt trên cổ liếm tới liếm lui, giống như chó con, làm Diệp Ly có hơi ngứa ngáy. " Ừ a. . .Ha ha ha. . .Đừng quậy, anh đói. " Diệp Ly cười cười tránh về sau, đưa tay ôm cái đầu lớn đang làm loạn, ánh mắt vô tội nhìn Lục Nham nói. " Ai. . . " Lục Nham cam chịu thở dài, tay dùng sức ôm Diệp Ly, " Không muốn buông tay, thật muốn cắn anh một miếng a. . . " Diệp Ly cũng hết cách, Lục Nham quá thích động tay động chân với cậu, bạn trai quá dính người phải làm sao đây, chờ mấy bạn online. " Bằng không em ôm anh đến căn tin nha! Như vậy sẽ không cần buông tay. " Lục Nham mong đợi nhìn Diệp, tựa hồ cảm thấy ý kiến của mình rất không tệ. " Khụ khụ. . . " Diệp Ly thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc, " Không. . .Không được! " Diệp Ly thẳng thắn cự tuyệt hắn, đùa gì vậy, làm sao có thể để hắn ôm cậu kiểu công chúa, căn tin đông người như vậy, thật là mắc cở muốn chết. " Vì sao không được? " Lục Nham thất vọng rủ mi, nhìn buồn bực không vui, thậm chí còn có phần ủy khuất, Diệp Ly cảm nhận được cái đuôi bự sau mông của hắn cụp xuống, trong lúc cậu không chú ý, bộ dáng đó của Lục Nham liền biến mất . Diệp Ly cảm giác Lục Nham hiện tại có chút giống chú chó lớn bị chủ nhân bỏ rơi, đáng thương vô cùng, cậu có chút mềm lòng, vì vậy lần đầu chủ động hôn lên khóe môi Lục Nham, bày tỏ an ủi. Ánh mắt Lục Nham lập tức trở nên sáng bừng, tầm mắt nóng bỏng nhìn Diệp Ly, hắn đoán được Diệp Ly sẽ không đồng ý, vốn chỉ muốn giả bộ đáng thương, để cậu đau lòng cho mình, nhưng lại không nghĩ tới sẽ nhận được phúc lợi lớn không tưởng, so với trúng vé số mười triệu còn hạnh phúc hơn. Diệp Ly hôn xong liền xấu hổ, bị Lục Nham nhìn chằm chằm như vậy, lại càng ngượng ngùng, đưa tay ngăn ánh mắt hắn lại, " Không. . . Không cho nhìn. . .Đi ăn. " Nói xong cũng xuống giường đi ra ngoài, lúc đi không chú ý, bước chân hơi lảo đảo, được Lục Nham đỡ, sau đó thuận thế nắm tay cậu. " Không thể ôm, vậy nắm tay thì có thể a. " Lục Nham cười tủm tỉm nhìn cậu. Diệp Ly không nói gì, để hắn tùy ý nắm đi, mình mới vừa cự tuyệt hắn một lần, cũng không thể lại cự tuyệt lần nữa, ba ba từng nói, sau này cậu có bạn gái, nên đối xử với cô tốt một chút, Diệp Ly liếc nhìn Lục Nham, ừ. . .Mặc dù là bạn trai, nhưng. . .Cũng không khác là bao. Nào ngờ suy nghĩ này của Diệp Ly đã nằm trong dự liệu của Lục Nham, Lục Nham biết Diệp Ly da mặt mỏng, sẽ không chịu ở trường cùng hắn công khai, cũng biết cậu sẽ không đồng ý cho ôm kiểu công chúa, cho nên liền chắc chắn Diệp Ly sẽ không từ chối yêu cầu để hắn nắm tay. Lục Nham cảm thấy Diệp Ly ngoan ngoãn nhảy vào bẫy đặc biệt khả ái, càng nghĩ càng hết sức vui vẻ, không nhịn được hơi cúi người, xít lại gần bên tai Diệp Ly, thấp giọng nói, " Cực cưng, anh không cần xấu hổ, dáng vẻ anh chủ động em thích lắm. " Diệp Ly không muốn để ý hắn, người này bạn càng để ý hắn, hắn càng làm quá hơn, cậu cúi đầu, đi nhanh về trước, nhìn vân đạm phong kinh (1), nhưng lỗ tai lại lén lút đỏ lên đã bán đứng cậu, Lục Nham rất muốn ôm cậu vào lòng, hung hắn xoa nắn không thôi. (1): Thờ ơ lạnh nhạt Bạch Hành Chỉ nhìn thấy Lục Nham và Diệp Ly cùng lúc đi ra, cả người giống như bị sét đánh, trợn mắt há mồm nhìn Diệp Ly, mặt đầy kiếp sợ, thế nào mà mỹ nhân anh tâm tâm niệm niệm lại biến thành nam vậy? " Chà chà chà. . . " Bạch Hành Chỉ đi quanh Diệp Ly hai vòng, bị Lục Nham không nhịn được xách cổ áo quăng ra. Bạch Hành Chỉ không thể tin đánh giá Diệp Ly, không thể không thừa nhận hai người họ đúng là xứng đôi, mặc dù tiểu mỹ nhân rất đẹp, bất quá Bạch Hành Chỉ vẫn cảm thấy mình bị lừa, anh tự động quên mất là từ lúc bắt đầu Lục Nham chưa từng nói người hắn ôm tới là một tiểu cô nương. Bạch Hành Chỉ liếc nhìn bọn họ nắm chặt tay nhau, trong lòng sáng tỏ, anh ngược lại không có thành kiến gì với loại chuyện này. Bất quá anh chợt nhớ tới vừa rồi Lục Nham tìm anh lấy thuốc mỡ, hai người họ đều có thứ kia, vậy thuốc để dùng cho ai? Lục Nham nhìn thấy tầm mắt anh quét qua quét lại trên người mình và Diệp Ly, vẻ mặt như nuốt phải ruồi, không thể nhịn nữa, một cước đạp tới , bị Bạch Hành Chỉ thân thủ nhanh nhẹn tránh được. " Mẹ nó ông nhìn đủ chưa? " " Con mẹ nó, cậu không thể dịu dàng một chút sao? Lão bà cậu còn đang ở đây đó. " Bạch Hành Chỉ quả quyết gạt bỏ nghi vấn trong đầu, thuốc tuyệt đối dùng cho Diệp Ly, Lục Nham hung hãn như vậy, làm sao có thể bị thương. Nhìn thêm một chút nữa thân thể gầy nhỏ của Diệp Ly, khẳng định không chịu nổi thú tính của Lục Nham, vừa nghĩ tới mặt trước mặt sau của Diệp Ly đều bị Lục Nham làm hại, Bạch Hành Chỉ dùng ánh mắt từ ái nhìn cậu. " Ha ha. . . " Lục Nham bị hai chữ " lão bà " lấy lòng, tâm tình rất tốt. Diệp Ly bị Bạch Hành Chỉ nhìn bằng ánh mắt kì quái có hơi ngượng, một tay bị Lục Nham siết chặt rút không ra, một tay khác nắm vạt áo vặn xoắn. " Chào thầy Bạch. . .Không phải. . .Không phải đâu. " Diệp Ly yếu ớt phản bác, cậu cũng nhìn ra quan hệ của Lục Nham và Bạch Hành Chỉ không tệ. " Ai. . .Người bạn nhỏ ra khỏi nhà, phải bảo vệ tốt bản thân a. . . " Bạch Hành Chỉ nhìn là biết, Diệp Ly bị ăn hiếp, không dám phản kháng, còn giả vờ như bản thân không sao, Bạch Hành Chỉ càng đau lòng cho cậu, đồng tình vỗ vai cậu. Anh vừa vỗ một cái, Lục Nham liền đá thêm một cước, anh vội vàng tránh ra. Ánh mắt Lục Nham cảnh cáo anh, hắn cúi đầu, nói sát bên tai Diệp Ly. " Dĩ nhiên không phải lão bà, anh là của em. . .Lão công. . . " Lục Nham cố ý kéo dài giọng điệu, nhìn thấy lỗ tai trắng nõn nhiễm đỏ, lè lưỡi liếm liếm. " A. . . " Ngay trước mặt người ngoài, Lục Nham lại dám đùa bỡn lưu manh với cậu, Diệp Ly vừa xấu hổ vừa giận, kéo Lục Nham ra ngoài. Bạch Hành Chỉ che mặt, thật không dám nhìn thẳng a. " Lão Bạch, tụi tui đi trước, hôm nay cám ơn. . ." tâm tình Lục Nham rất tốt, giọng nói cũng mang theo tiếng cười. " Thuốc nhớ dùng a, trên giường phải tiết chế chút. . ." " Ha ha ha. . . " Thật là mắc cỡ quá đi, Diệp Ly đi nhanh hơn. " Diệp Ly cậu về rồi, cậu không sao chứ? " Buổi chiều khi vào học, Trần Gia Kỳ quay xuống, quan tâm nhìn Diệp Ly. " Ừm. . .Tớ không sao, cám ơn. " Diệp Ly lễ phép trả lời, cậu bây giờ vẫn còn mơ hồ, đều do Lục Nham cơm nước xong lại lôi kéo không cho cậu đi, đòi hôn này nọ kia, cậu phải khuyên can mãi hắn mới chịu cho cậu đi, giờ học cũng xém chút bị muộn. " Không sao thì tốt, buổi sáng Lục Nham đem đơn xin nghỉ của cậu tới, tớ còn tưởng cậu bị thương, làm tớ lo sợ. " Trần Gia Kỳ vẫn còn sợ hãi vỗ ngực. " Ừm. . . " " Đúng rồi, cậu với Lục Nham thân lắm hả? Sao hắn lại tới giúp cậu xin nghỉ? " Trần Gia Kỳ thử dò xét hỏi, cô luôn cảm thấy quan hệ giữa Lục Nham và Diệp Ly không bình thường, còn có lời cảnh cáo của hắn, cảm giác như lời mà chính cung đang dạy dỗ tiểu tam vậy, không nói được có chỗ nào không tự nhiên, đại khái là do trực giác của phụ nữ mách bảo đi. " Bọn tớ. . .Bọn tớ chỉ là bạn bè bình thường, học đi, tớ muốn nghe giảng. " Diệp Ly sợ cô phát hiện ra gì đó, không muốn nhiều lời, tùy tiện tìm cớ tránh cô. " A. . . " Trần Gia Kỳ nghe lời quay lên. Lúc Diệp Ly chuyên tâm rất dễ quên mất thời gian, thời điểm cậu đang dốc sức chiến đấu với bài tập số học, bỗng đâu một bóng người xuất hiện trước mắt cậu, chặn lại ánh sáng của Diệp Ly, cậu quơ tay gọi, Ừ? Không phản ứng, vì vậy ngẩng đầu lên nhìn. " Ơ? Sao em lại tới. . . " Lục Nham đứng trước mặt cậu, môi mím chặt, hiển nhiên cảm thấy bất mãn vì bị Diệp Ly xem nhẹ như vừa rồi. " Cục cưng, tan học rồi, anh còn không nhận ra sao, xung quanh anh cũng đâu còn ai. " Lục Nham buồn rầu mở miệng. " À. . . " Diệp Ly nhìn xung quanh, quả thật không còn ai, " Quá tập trung làm bài, không chú ý tới. . . " Diệp Ly tinh nghịch le lưỡi, yếu ớt biện giải cho mình. " Chờ anh dọn. . .Ô. . . " Diệp Ly còn chưa nói hết, đã bị Lục Nham cúi đầu hôn. Dáng vẻ nghịch ngợm của Diệp Ly khiến tâm tình Lục Nham rạo rực, hắn tiện tay cầm quyển sách lên che mặt cậu, cúi đầu hôn xuống. Diệp Ly khẩn trương vô cùng, ngậm chặt hàm răng, không dám phát ra âm thanh, trợn to mắt nhìn Lục Nham, vẫn còn trong phòng học đó, mặc dù mọi người đều đi gần hết, nhưng không có nghĩa là không có ai a. Lục Nham bất mãn cắn môi Diệp Ly, Diệp Ly bị đau, hơi há miệng, Lục Nham nhân cơ hội, đầu lưỡi lập tức chui vào, đùa giỡn trong miệng cậu. " Ưm. . . " âm thanh người xung quanh thu dọn đồ đạc, bị phóng đại bên tai Diệp Ly, cậu khẩn trương không thôi, lại không dám động thủ đẩy Lục Nham, sợ bị người phát hiện. May sao ở xung quanh cũng không có bao nhiêu người, mọi người đều bận rộn đi ăn, không ai chú ý đến bọn họ trong này. " Em. . .Em đừng như vậy. . . " Diệp Ly bị hắn hôn đến mặt mũi hồng hồng, vô cùng đẹp mắt. " Đừng như thế nào? " Lục Nham chống hai tay lên bàn, cười tủm tỉm nhìn cậu. " Em. . .Trong lớp còn có người kìa. . . " " Ý là không có người thì có thể hôn sao? " Trong lớp không biết từ khi nào đã không còn ai, chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ Diệp Ly đỏ mặt không nói gì, không muốn để ý hắn, người này vĩnh viễn không biết chừng mực là gì cả. Lục Nham không tính ngừng lại, tiến tới dùng chóp mũi của mình đối diện với chóp mũi của cậu. " Có phải không a, bảo bối. . . " Nói xong còn hôn lên môi cậu một cái. " Không nói với em nữa, anh phải về. " Diệp Ly tức giận đứng dậy, cất đồ dùng trên bàn vào balo. " Bảo bối, anh không ở lại trường? " Lục Nham kinh ngạc nhìn cậu. " Ừ. . .Ba nói làm vậy để ông có thể tiện chăm sóc anh, hơn nữa nhà anh cách trường cũng không xa. " " Đáng tiếc quá, em còn muốn đến phòng ngủ chung chăn chung gối với anh mà, nếu anh ở nhà thì có chút bất tiện, sợ bị nhạc phụ đại nhân nhìn thấy. " Lục Nham cười trừng mắt với Diệp Ly, cúi đầu trộm thơm lên má cậu. " Em. . .Em đừng nói bậy, anh mới không ngủ chung với em. " Diệp Ly lui về sau, né tránh cái đầu bự kia. " Được được được, anh không ngủ cùng em, em ngủ cùng anh được chưa. " Lục Nham sờ đầu cậu, đưa tay cầm balo cho cậu " Đi thôi, em đưa anh về. " Lục Nham cầm balo của Diệp Ly ra ngoài. " Hả, không phải em ở lại trường sao? " Diệp Ly bước từng bước đuổi theo, nghi vấn hỏi. " Đúng vậy, nhưng ai bảo anh là bạn trai em làm chi, đương nhiên là việc của bạn trai tương đối quan trọng hơn rồi. " Lục Nham nhìn Diệp Ly, mặt đầy biểu tình " anh mau khen em đi ". Tiếng hừ nho nhỏ từ trong lỗ mũi của Diệp Ly phát ra , mềm mại, phá lệ dễ nghe, cậu mới không chịu thừa nhận mình nghe được Lục Nham nói vậy, trong lòng có chút vui vẻ, nhưng chỉ có một chút thôi. " Vậy một lát trường học đóng cửa, em không vào được thì sao? " " Cục cưng, anh đang quan tâm em sao. . . " " Mới không có. . .Anh chỉ sợ em không vào được, còn phải nhờ ba mẹ đưa em về, làm phiền ba mẹ em thôi. " " Thật ra thì cũng không cần phiền tới họ đâu. " Lục Nham khoát tay, thờ ơ nói. " Hửm? " Diệp Ly hơi nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn hắn. " Có anh đến đón em không phải được rồi sao, bây giờ anh là người nhà chân chính của em a. " Lục Nham nhéo mũi nhỏ của cậu, cười nói. " Anh không nhận, ai là người nhà em hồi nào. . . " Diệp Ly ý thức được mình bị đùa giỡn, đỏ mặt, cúi đầu, đi nhanh về phía trước. " Bảo bối, anh cũng không thể dùng xong thì ném, anh phải chịu trách nhiệm với em. . . " " Anh không nghe, anh không nghe. " Diệp Ly chống đỡ không lại lời nói hùng hồn của hắn, che lỗ tai, chạy nhanh về phía trước, bỏ lại Lục Nham sau lưng. " Ha ha ha. . . Chậm chút bảo bối à. " Ánh nắng chiều rơi xuống, hai cậu thiếu niên mặc đồng phục học sinh đi trên sân trường, một trước một sau, một thành thục chững chạc, một thông minh tinh nghịch, xứng đôi vừa lứa, đẹp đôi như vậy. Hết chương 12.