Tay cô đưa vào trong nắm cái gậy của anh vuốt ve. Tuy không có kĩ thuật nhưng vẫn khiến anh thoải mái. Anh không nhịn được, đưa tay vào trong áo cô khẽ nắn quả đào nhỏ.

Cô bất ngờ hơi dừng lại liền nghe tiếng anh gầm nhỏ: "Tiếp tục."

Cô nàng cắn răng không phát ra tiếng rên tay tiếp tục vuốt ve, không nhịn được liền phát ra tiếng rên nhỏ.

Chung Tư Nam nghe vậy tay liền nắn chặt hơn.

"Có thôi không?" Lâm Nhất Chu cắn môi nói.

Vừa dứt lời, liền bị kéo tới hôn xuống, tay anh vẫn đang xoa nắn chổ đó, cô nàng cũng không dám dừng. Phía trên thì bị lưỡi anh quấy nhiễu.

Tay cô liền ra sức nhanh hơn, cũng mau chóng mỏi nhừ.

Cứ như vậy, cô nàng làm thật lâu, chiếc áo ngực cũng sớm bị quăng qua một bên. Anh cuối đầu cắn lên khiến nó cương cứng, Lâm Nhất Chu không nhịn được, miệng phát ra tiếng rên rỉ, cuối cùng Tư Nam cũng bắn ra, cô nàng liền mệt mỏi thở ra.

Tư Nam nhìn cô rồi lấy khăn giấy lau sạch sẽ giúp cô, sau đó đứng lên mở vali lấy chiếc áo thun đưa cô nhìn cô nói:

"Có muốn anh giúp em không?"

Lâm Nhất Chu mặc áo vào, đưa ánh mắt oán trách nhìn anh.

"Bằng miệng, chắc chắn khiến em hài lòng." Tư Nam lưu manh nói, người cũng tiến sát lại.

"Cút xéo." Lâm Nhất Chu đạp vào vai anh một cái.

Anh cười lớn ôm cô vào lòng.

Đến khi sắp ngủ, anh đột nhiên nói với cô.

"Chúng ta phải bên nhau thật lâu thật lâu, cả đời giống như em nói vậy."

Nhất Chu ngẩng đầu nhìn nhìn sâu vào trong đôi mắt anh.

"Như vậy thì thật tốt." Sau đó liền vùi đầu vào ngực anh.

Tư Nam đưa tay xoa tóc cô, anh không biết rằng họ có thật sự ở bên nhau cả đời không. Trên đời này không có gì chắc chắn cả.

Cả đám ở lại hai đêm, ăn chơi đến quên mất đường về.

Đến lúc về lại có chút không nỡ. Cả đám rề rà đến chiều mới lên xe về.

Sau khi về, cô cũng không ở lại thành phố mà về quê chơi.

Lúc nằm trên võng dưới quê gọi cho Tư Nam. Anh chàng không mặc áo, để lộ cơ thể rắn chắn lượn qua lượn lại trước camera.

"Anh có thôi không?" Lâm Nhất Chu tức giận quát.

"Nhịn không được?" Anh nhếch môi dừng lại khinh khỉnh nói.

"Cũng không biết ai không nhịn được." Nhất Chu bĩu môi nói.

"Chừng nào em lên?" Cuối cùng anh cũng thôi vòng qua vòng lại, an tĩnh ngồi trước màn hình hỏi.

"Trước ngày có điểm."

"Lên thì gặp anh."

"Làm gì?"

"Nhịn không được" Anh cười quăng cái nồi lại cho cô.

"Chó." Lâm Nhất Chu khẽ mắng.

Lâm Nhất Chu lên được một ngày, hôm sau liền chạy qua anh, lâu rồi không gặp cô cũng nhớ anh rồi.

Cô vừa bước ra cửa đã thấy anh đậu trước nhà, nở nụ cười chạy tới.

"Nhớ em không?"

"Chổ nào cũng nhớ."

Cả hai về tới nhà Tư Nam, anh liền áp sát xuống hôn cô.

"Gấp cái gì?" Lâm Nhất Chu thở hổn hển đẩy anh.

Tư Nam nhìn bóng lưng cô nghĩ, quen càng lâu cô nàng càng tự tiện. Giờ gặp anh cũng không sửa soạn nhiều. Chiếc áo hoodie đang mặc cũng là của anh nốt. Phía dưới vẫn là chiếc quần ngắn quen thuộc. Áo hơi bị đẩy lên về cái hôn ban nãy. Để lộ cặp mông nhỏ.

Nghĩ là làm, anh bước tới bóp mạnh cái mông của cô, cứ lắc qua lắc lại làm anh không nhịn được.

"Giỡn mặt?" Cô nàng giật mình đánh vai anh một cái.

Anh cười cười kể áo ngoài ra để lên ghế rồi quay vào tủ lạnh lấy trà sữa ra cho cô.

Cái miệng nhỏ khẽ chu ra hút trà sữa. Từ hôm đi biển về tới giờ, anh vẫn hay mộng xuân đặt cô nàng dưới thân mà chà đạp. Ga giường sáng nào cũng ướt sủng.

Thấy anh ngồi nhìn cô chằm chằm, bèn buông ly trà sữa ra hỏi:

"Làm sao?"

Anh không thèm trả lời cô vẫn nhìn như vậy.

Lâm Nhất Chu không thèm quan tâm, thấy múi bụng liền vươn tay tới sờ chổ này một chút, sờ chổ kia một chút.

"Thích như vậy? Làm một trận?" Anh dụ dỗ.

Anh biết cô có quan niệm rõ ràng về vấn đề này nên anh không ép chỉ là lâu lâu không nhịn được lại hỏi.

"Ráng lên." Cô vỗ vai anh nói.

Anh cười hung hăng kéo cô lại ôm, hôn xuống. Lúc buông ra còn cắn cô một cái.

Lâm Nhất Chu không vui đạp anh một cái.

Chung Tư Nam vẫn cười cười tay xoay xoa hai chân của cô.

"Anh thấy em có xinh không?" Cô nằm trên giường chăn đáp kín lên mặt, chỉ để lộ cặp mắt tròn.

Anh đứng bên cạnh giường nghe cô nói hơi bất ngờ khựng lại hỏi:

"Sao vậy?"

"Em có xinh không?" Cô nàng bật dậy, mắt chăm chú đợi anh trả lời.

Tư Nam đưa tay xoa xoa mặt cô, hôn xuống một cái chốc nói:

"Xinh."

"Nhiều người nói em không xứng với anh, anh tốt như vậy sao lại quen em." Cô nàng cúi đầu nói.

Bản chất của Nhất Chu rất tự ti nhưng cô chưa bao giờ thể hiện ra. Thứ mọi người thấy là một Lâm Nhất Chu đầy sự tự tin, kiên cường. Sự tự tin là vỏ bọc hoàn hảo cho cô.

Lúc mới yêu, anh không hiểu được nên cảm thấy Nhất Chu rất tự tin, kiêu ngạo. Mọi người đều nhận xét cô như vậy, anh cũng cảm thấy vậy nhưng tới khi bước vào nơi đó, cô hiểu. Tất cả chỉ là áo giáp khiến cô an toàn.

Vì từ nhỏ cô bị phủ định quá nhiều, mọi người phủ nhận, chê bai khiến Lâm Nhất Chu thật sự nghĩ mình như vậy.

Lòng tự tôn của cô bị đả kích. Cô liều mạng bảo vệ nó bằng thứ áo giáp hờ hững mà cô thể hiện ra.

Lúc anh vén áo giáp kia lên mới thấy, bên trong toàn máu. Những vết thương cũ anh không dám nhìn lại, chỉ thấy thân thể nhỏ bé ấy chứa một thế giới của riêng cô.

"Ây gu, mọi người nói anh quen em là anh được lời đấy. Kiếm đâu ra bạn gái vừa xinh vừa học giỏi thế này." Chung Tư Nam xoa mạnh đầu cô.

"Lại đây, chơi game."

Thế là cả hai ngồi chơi game tới chiều kèm theo là những tiếng mắng thô tục:

"Chung Tư Nam anh mù sao?"

"Nhất Chu, em bắn nó đã rồi hẵng cứu anh."

"Nhất Chu bên tay phải."

"Nhất Chu, dm"

Cuối cùng, Tư Nam xoay nhìn cô bằng ánh mắt oán hận:

"Em xoá game đi."

Lời nói này khiến Nhất Chu không hài lòng, liền nhào tới cắn lên vai anh một cái rõ đau, sau đó phủi mông ra ngoài.

Đúng 11 giờ 59 phút, cô và chị ngồi đợi trước máy tính, mở sẵn trang web tra điểm.