Từ khi Nắm Tuyết Nhỏ vào ngôi nhà này, Thang Viên một người ở nhà như có thêm càng nhiều trò tiêu khiển.

Thang Viên ngoài sáng tác cùng tưới hoa tỉa cành, thì chính là chơi đùa cùng chó con, cậu còn tham gia nhóm nuôi chó, thường xuyên mang Nắm Tuyết Nhỏ tìm các bạn nhỏ chơi đùa.

Ngẫu nhiên còn sẽ mang Nắm Tuyết Nhỏ đến công ty đón Viên Tiêu tan tầm, ăn cơm chiều xong lại cùng Viên Tiêu dắt nó đi dạo.

Hơn một tháng sau, Nắm Tuyết Nhỏ trưởng thành nhanh chóng, lúc đầu chỉ là một cục nho nhỏ, giờ đã lớn gấp đôi.

Nắm Tuyết Nhỏ được chồng chồng hai người nuôi dưỡng như con cái, thường xuyên bò lên trên giường bọn họ, sau đó chui vào trong lòng Thang Viên ngủ.

Chiều nay Viên Tiêu về đến nhà, vừa mở cửa phòng ngủ ra, đã nhìn thấy hai nhóc con lại ôm nhau ngủ trưa.

Viên Tiêu xách cổ Nắm Tuyết Nhỏ kéo nó từ trong lòng Thang Viên ra, Thang Viên cảm thấy trong lòng ngực trống rỗng, vươn một bàn tay xoa xoa đôi mắt, cũng tỉnh lại.

Thang Viên thấy Viên Tiêu về, vừa mơ mơ màng màng nói hoan nghênh anh về nhà vừa vươn tay muốn ôm một cái.

Chẳng mấy khi thấy Tiểu Thang Viên đáng yêu mơ mơ hồ hồ như vậy, Viên Tiêu bị manh đến đầu óc và trái tim đều chấn động, ngồi xuống bên người ôm lấy cậu, mũi lại dán đến sau cổ ngửi hương tin tức tố dễ ngửi, hoàn toàn mặc kệ Nắm Tuyết Nhỏ còn vòng quanh chân rên rỉ kháng nghị.

Nghe tiếng kêu của Nắm Tuyết Nhỏ, Thang Viên chậm rãi tỉnh táo lại, mặt đỏ hồng đẩy Viên Tiêu ra, rồi lại ôm lấy Nắm Tuyết Nhỏ.

Viên Tiêu nhìn con chó nằm trong lòng ngực vợ anh thỏa mãn ngáp một cái, phát ra một tiếng ‘hừ’, ghen tuông tràn đầy oán giận:

“Từ khi có nó, cơ hội ôm em của anh cũng giảm đi, còn mỗi ngày làm cho giường ngủ đầy lông chó, anh nghĩ nên để nó học cách độc lập, bắt đầu từ tối nay, để nó ngủ ở phòng khách đi.”

Nắm Tuyết Nhỏ nghe không hiểu lời Viên Tiêu nói, nhưng nó có thể cảm nhận được giọng điệu nghiêm túc của anh, bốn cái chân ngắn đứng thẳng, sủa gâu gâu về phía anh bày tỏ bất mãn.

Thang Viên một tay nắm lấy miệng Nắm Tuyết Nhỏ, một tay ngăn lại bàn tay to muốn bóp cổ có của Viên Tiêu, vội vàng nói với anh: “Được rồi, em không cho nó vào phòng nữa.”

Sau đó cậu nhẹ nhàng giáo huấn Nắm Tuyết Nhỏ: “Không được sủa với ba ba biết chưa? Con cho rằng con dựa vào ai nuôi sống?”

Thấy Nắm Tuyết Nhỏ tủi thân kêu ư ư lại ủ rũ nằm về lòng mình, Thang Viên mới ngẩng đầu cười nói với anh: “Nó nói nó biết sai rồi, về sau sẽ không thế nữa.”

Viên Tiêu thở dài, vẫn ăn dấm như cũ: “Chó sắp thân với em hơn anh rồi.” Sau đó hôn lên đôi môi mềm mại của Thang Viên, Nắm Tuyết Nhỏ kẹp giữa hai người, ngẩng đầu chó, một đôi mắt tròn xoe liếc qua liếc lại xem bọn họ.

Lúc ăn cơm tối, Viên Tiêu nói với Thang Viên về chuyện viết tiểu thuyết, bởi vì còn mấy chương nữa là kết thúc, cho nên Viên Tiêu giúp Thang Viên chỉ điểm nội dung kết chuyện và tuyên bố thời gian.

Sau đó Viên Tiêu nói với cậu về nhiệm vụ gần nhất công ty đưa xuống, Trương Duẫn Phi cố ý muốn anh cùng đi nước M hoàn thành hạng mục, nhưng thời gian tốn tận hai tuần, nên Viên Tiêu thực không yên tâm Thang Viên ở nhà một mình.

Thang Viên động viên Viên Tiêu, nói với anh không cần lo lắng cho mình, còn cười tủm tỉm chỉ vào Nắm Tuyết Nhỏ bên cạnh đã miễn dịch với cơm chó: “Có nó bảo hộ em đây này, anh không phải sợ.”

Viên Tiêu liếc mắt nhìn Nắm Tuyết Nhỏ gần đây béo như con lợn mọc lông trắng, vô cùng hoài nghi chủng loại của nó Samoyed hay là heo, hoặc là nói là Samoyed heo?

Anh thở dài: “Bản thân nó còn là một con chó con, bảo vệ em thế nào, gặp chuyện không giải quyết được thì nhớ cho gọi điện thoại cho anh, thật sự không được còn có thể tìm Lưu Ly giúp em, anh đi rồi em một mình ở nhà cũng phải nhớ ăn nhiều một chút, cảm giác gần đây em lại gầy.”

Nhéo má Thang Viên, Viên Tiêu lại giúp cậu múc một bát canh gà, nhìn cậu ngoan ngoãn uống xong, mới vừa lòng gật đầu để cậu ra chơi với chó, mình thì vào phòng bếp thu dọn chén đũa.

~Hết chương 34~