Viên Tiêu nghe tiếng khóc thương tâm của Thang Viên mà trái tim dường như vỡ vụn, thấy cậu không muốn trả lời vấn đề của anh bèn trấn an cảm xúc của cậu trước:

“Được, chúng ta không ăn nữa, về khách sạn trước được không?”

Thang Viên rúc vào cổ Viên Tiêu gật đầu, Viên Tiêu ôm cậu lên, để đầu cậu vùi trong lòng anh, nói với phục vụ hai câu, rồi mang Thang Viên về khách sạn.

Ngồi trên xe, Thang Viên vẫn được Viên Tiêu ôm vào lòng, Viên Tiêu có thể cảm giác được trước ngực dần thấm ướt một mảnh, nhưng cũng may tiếng khóc dần dần nhỏ lại.

Viên Tiêu hơi an tâm một chút, dự tính lát nữa về khách sạn lại hỏi cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng rất nhanh sau đó, Viên Tiêu lại cảm nhận được khác thường của người trong lòng.

Viên Tiêu lo lắng nâng khuôn mặt nóng bỏng của Thang Viên lên, vỗ nhẹ hai cái muốn cậu tỉnh táo một chút, nhưng Thang Viên lại ôm lấy eo anh, nhắm mắt nhíu mày phát ra một tiếng “Ưm”.

Viên Tiêu xác định ly rượu vang đỏ kia Thang Viên chưa từng uống một ngụm, cho nên tình trạng hiện tại của cậu tuyệt đối không phải uống say.

Tin tức tố ngọt ngào được phóng thích từng chút một, Viên Tiêu một bên vì tài xế lái xe là một beta cho nên sẽ không ngửi được hương vị tin tức tố của Thang Viên mà cảm thấy may mắn, một bên lại phiền não vì ngay lúc này kì phát tình của cậu lại tới.

~Hết chương 32~