Lưu Ly thấy Thang Viên cúi đầu nhìn di động mỉm cười, trong lòng hiểu rõ, lại trêu chọc cậu:

“Có phải người nào đó tới đón cậu về nhà hay không, cười vui vẻ như vậy, thật là, chỉ biết rải cơm chó trước mặt cún FA, đi đi đi đi, đi nhanh đi, để lại tôi một người buồn bã thương tâm, ai cũng đừng động đến tôi là tốt nhất.”

Nói xong, cậu ta còn muốn học em gái Lâm hoa lê đái vũ, lấy giấy ăn chấm hai giọt nước mắt không tồn tại.

Thang Viên biết Lưu Ly nói mát, lập tức an ủi:

“Không phải, Lưu Ly, tôi sẽ không mặc kệ cậu, về sau cậu không vui thì cứ tìm tôi, tuy rằng ngay cả vấn đề tình cảm của mình tôi đều xử lý không tốt, nhưng là bạn của cậu, tôi vẫn nguyện ý làm một thính giả.”

Lưu Ly chỉ cho là Thang Viên an ủi mình, lười nhác ghé vào bàn, bẹp miệng:

“Cậu thì có vấn đề tình cảm gì chứ, anh họ đối xử với cậu tốt như vậy, ai, được rồi, không nói nữa, chúng ta đi thôi, tôi còn trì hoãn bao nhiêu chương chưa viết xong kìa, lại không nhanh trả hàng, tên đầu đất không hiểu tình thú kia lại muốn quở trách, hừ, chỉ xem mình như trẻ con mà đối đãi.”

Hai người tính tiền, đi ra khỏi quán, lại nhìn thấy Viên Tiêu từ một chiếc xe thể thao đơn giản lại không mất vẻ xa hoa đi ra.

Viên Tiêu đi tới chỗ hai người, nghênh đón Thang Viên bước tới với gương mặt tươi cười, vẻ mặt của anh tự nhiên trở nên dịu dàng.

Bởi vì thời tiết chuyển lạnh, Thang Viên mặc một chiếc áo khoác lông dày, cằm dưới bị lông xù xù ở cổ áo vây quanh, giống một con cừu con đáng yêu nhảy nhót về phía anh.

Thang Viên ngẩng đầu nói với Viên Tiêu: “Viên Tiêu, thực xin lỗi, em cùng Lưu Ly nói chuyện phiếm đến quên thời gian, còn phiền anh tới đón nữa.”

Viên Tiêu giơ tay vuốt lại tóc bị gió thổi loạn cho Thang Viên, đặt một nụ hôn lên cái trán trơn bóng của cậu, trả lời:

“Có gì phải xin lỗi chứ, em ở nhà ngốc nhàm chán thì hẹn Lưu Ly ra ngoài chơi, dù sao cậu ta cũng có rất nhiều thời gian.”

Viên Tiêu bị bộ dáng đáng yêu của Thang Viên chọt đúng điểm manh, hoàn toàn quên mất chính mình vừa mới còn ghen vì chuyện này, cũng mặc kệ Lưu Ly còn đứng ở bên cạnh, chỉ muốn nhẹ nhàng nói chuyện với cậu.

Lưu Ly chịu không nổi chồng chồng hai người bọn họ show ân ái, liếc mắt nhìn Viên Tiêu, nói:

“Anh họ, anh đúng là một người chồng mẫu mực, chính mình không có thời gian ở cùng chị dâu thì lập tức hy sinh thời gian của em, ai nói em không có việc gì chứ, em còn chưa viết xong tiểu thuyết kìa, chào ngài, tôi không muốn đứng trong gió lạnh ăn cơm chó nữa.”

Nói xong, Lưu Ly lên một chiếc xe thể thao cách đó không xa, mới vừa khởi động xe chuẩn bị xuất phát, Viên Tiêu lại dắt Thang Viên đi tới trước mặt:

“Tôi nghe trưởng phòng Trương nói cậu chuẩn bị viết một tác phẩm mới, nếu có thể, cuối tuần sau kế hoạch tuyên truyền chúng tôi dự tính bổ sung thêm đề tài huyền nghi khủng bố, sau đó để tiểu thuyết của cậu lên trang đầu, cho nên thời gian tới cậu tranh thủ cố gắng hoàn thành được một phần ba nội dung, cốt truyện nhớ rõ phải mới mẻ độc đáo hấp dẫn người đọc một chút, như vậy mới có thể lôi kéo càng nhiều độc giả hứng thú với thể loại này.”

Lưu Ly gục đầu lên tay lái, lúc ngẩng đầu lên đã biến thành một gương mặt khóc than:

“Đại ca, mấy người làm kế hoạch tuyên truyền thì cứ làm, sao còn áp bức đám tác giả chúng tôi, một tuần!? Anh có biết quyển này em dự tính viết mấy vạn chữ không, anh bảo em một tuần viết xong một phần ba.”

Từ trước đến nay Lưu Ly lại không dám không nghe lời Viên Tiêu nói, bèn chuyển hướng sang Thang Viên, nhờ Thang Viên giúp cậu ta cầu tình:

“Chị dâu, cùng là tay bút, cậu mau nói cho anh họ, đây vốn là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành nha.”

Tốc độ viết văn của Thang Viên cũng không phải nhanh, cho nên cậu rất đồng tình Lưu Ly bị an bài một nhiệm vụ cấp bách như thế, quay đầu nhìn Viên Tiêu:

“Viên Tiêu, khoảng thời gian ngắn như vậy mà phải hoàn thành một lượng chữ lớn như vậy quả thật khó khăn, nếu không anh thương lượng với trưởng phòng Trương, để Lưu Ly giao trước, một phần năm được không?”

Viên Tiêu liếc nhìn hai người bọn họ, giống như tiếc nuối mà thở dài rồi nói tiếp:

“Ai, trưởng phòng Trương còn nói cậu có cái kì tích một tuần viết hai mươi vạn chữ, bảo tôi nhất định phải tin tưởng cậu, tôi không tin, nên cùng hắn đánh cược, nếu cậu có thể hoàn thành, nghỉ đông hắn sẽ tự mình mang chúng ta đến trang viên tư nhân của chú hắn ở nước ngoài nghỉ phép, xem bộ dáng này của cậu, chắc tôi phải thua mất rồi, haiz, không có cơ hội để trưởng phòng Trương tự mình làm hướng dẫn viên du lịch dẫn chúng ta đi ngắm cảnh tuyết mĩ lệ, thoải mái ngâm mình trong suối nước nóng nữa.”

Đây là Viên Tiêu là nói bậy, Trương Duẫn Phi chỉ là biết Viên Tiêu từ nước F du học trở về, nói với anh một câu hắn cũng có người thân ở đó, ăn tết còn mời hắn qua đi chơi linh tinh, sau rồi bị Viên Tiêu thêm mắm dặm muối thành như vậy.

Kỳ thật lời này trăm ngàn chỗ hở, nhưng mỗi khi có dính líu tới Trương Duẫn Phi thì Lưu Ly đều thiếu một chút đầu óc, cậu ta tin vụ đánh cược này của Viên Tiêu, cũng đáp ứng một tuần sẽ hoàn thành một phần ba nội dung tiểu thuyết, ngựa đuổi không kịp mà phóng xe về nhà, bắt đầu gõ chữ.

Thang Viên không quá tin tưởng lời Viên Tiêu, hỏi lại anh: “Vụ đánh cược kia là thật sao? Chúng ta sẽ thật sự cùng nhau đi nghỉ phép ư?”

Kỳ thật Thang Viên cảm thấy vụ đánh cược này đại khái là vì Viên Tiêu muốn lừa Lưu Ly nhanh giao bản thảo, nhưng cậu đối với việc có thể cùng Viên Tiêu ra nước ngoài du lịch vẫn tràn ngập khát vọng.

Viên Tiêu giúp Thang Viên cột đai an toàn, thấy ánh mắt Thang Viên như có ánh sao, cười nói với cậu:

“Đánh cược không phải thật, nhưng anh muốn mang em cùng đi du lịch là thật. Chờ phần công tác này hoàn thành, anh sẽ bù lại tuần trăng mật của chúng ta.”

Trước khi đi, Viên Tiêu còn tiến đến trước mặt Thang Viên, cùng cậu trải qua một nụ hôn, chờ liếm đôi môi phấn nộn mềm mại kia đủ rồi mới buông cậu ra, chở người về nhà.

Thang Viên đỏ mặt tiếp nhận niềm vui sướng này, cũng hy vọng chỉ có hai người bọn họ.

Mà Lưu Ly đáng thương bảy ngày bảy đêm chiến đấu hăng hái, gan cũng to lên một vòng, mới rốt cuộc trước lúc tuyên truyền một giờ, giao ra một phần ba nội dung tiểu thuyết.

Đương lúc cậu ta trình một gương mặt tiều tuỵ nhưng vẫn vui vẻ nở nụ cười trong văn phòng của trưởng phòng Trương, nói muốn hắn thực hiện đánh cược thì một câu “Cậu bị Viên Tiêu lừa à?” của hắn trực tiếp làm cả người Lưu Ly biến thành màu xám trắng.

Trong lòng Trương Duẫn Phi than thở: “Trẻ nhỏ đúng là dễ lừa”, sau đó không để ý đến Lưu Ly nữa.

Cơ bản là một tuần qua Lưu Ly nghỉ ngơi không đủ, cho nên không còn sức mà tìm Viên Tiêu phát hoả, đôi mắt trống rỗng dừng trên bàn làm việc của Trương Duẫn Phi, không nói một câu nào.

Trương Duẫn Phi nhìn bộ dáng này của cậu ta, trong lòng lại cảm nhận được một loại cảm xúc khó chịu phức tạp, vừa định nói với Lưu Ly một tiếng hắn có thể suy xét mang một mình cậu ta đi, Lưu Ly lại bởi vì mệt nhọc quá độ cộng thêm tâm trạng thay đổi đột ngột mà té xỉu.

Lúc Lưu Ly tỉnh lại, cậu ta đang nằm trên giường lớn phòng mình, Thang Viên ngồi bên cạnh.

Thang Viên thấy Lưu Ly tỉnh, lập tức ra phòng khách kêu Viên Tiêu vào.

Mà sau khi Lưu Ly khôi phục thể lực, ánh mắt đầu tiên thấy Viên Tiêu thì lập tức gào to muốn từ trên giường bò dậy, nói muốn chém chết Viên Tiêu – cái tên siêu cấp lừa đảo này.

Lưu Ly còn cao hơn Viên Tiêu một chút, Thang Viên căn bản ngăn không được, sốt ruột nhìn về phía Viên Tiêu, Viên Tiêu lại bình tĩnh an ủi Lưu Ly:

“Trước tiên cậu đừng nóng giận, tôi nói cho cậu một tin tức tốt, trưởng phòng Trương nói hắn ra nước ngoài nghỉ phép, lúc ấy sẽ dẫn cậu theo, cho nên nói tóm lại, dù vụ đánh cược không tồn tại, kết quả vẫn thuận theo mong muốn của cậu còn gì.”

Viên Tiêu vẫn thực sự quý người em họ này, bày ra lợi ích lớn nhất từ cuốn tiểu thuyết mà cậu ta hao phí tâm huyết viết ra: “Độ nổi tiếng của cậu cũng được nâng lên, thu hút càng nhiều fan, giúp kế hoạch tuyên truyền lần này của tôi và trưởng phòng Trương thành công tốt đẹp, quan trọng nhất chính là, cậu có cơ hội cùng người trong lòng một mình ở chung, cho nên, người trẻ tuổi, thừa dịp còn có tuổi trẻ, cố gắng phát huy năng lực của mình, cớ sao mà không làm chứ.”

Tuy rằng trong lòng Lưu Ly có vui sướng, nhưng cậu ta vẫn là cực kì hận Viên Tiêu hố mình, cắn răng mắng anh: “Gian thương đáng khinh!”

~Hết chương 28~