Thang Viên thẹn thùng co tay che kín đôi mắt.

Nhưng mất đi tầm mắt, cảm thụ trên thân thể càng thêm rõ ràng.

Cậu có thể cảm nhận được từng nụ hôn Viên Tiêu rải trên người mình, có thể cảm giác được hơi thở của Viên Tiêu phun lên làm da nóng rực, có thể rõ ràng mà nghe được mỗi một tiếng thở dốc dồn dập của anh.

Không thắng nổi Viên Tiêu đòi hỏi, bị tin tức tố gợi cảm vây quanh, Thang Viên cứ thế mà chìm sâu dưới công kích dịu dàng của anh.

Viên Tiêu nói, anh học được khá nhiều loại play từ tiểu thuyết của Thang Viên, hỏi cậu có nguyện ý cùng anh thử không.

Sau khi Thang Viên xấu hổ đáp ứng, hai người rõ ràng chỉ làm một lần, nhưng Viên Tiêu lại dẫn cậu thể nghiệm ít nhất năm loại tư thế.

Sau một lần, Thang Viên mệt đến mức ngón tay cũng không muốn nâng lên, nằm trong lòng Viên Tiêu, thuận theo để anh giúp mình tắm rửa.

Dựa vào tắm rửa, Viên Tiêu lại ăn không ít đậu hũ, nhưng rốt cuộc vẫn đau lòng thân thể vợ bé nhỏ, cuối cùng ôm Thang Viên đã được tắm rửa sạch sẽ lên trên giường.

Chờ Viên Tiêu cũng lên giường, Thang Viên nhanh chóng nhào vào trong lòng anh, trong lòng đặc biệt vui vẻ thầm nghĩ: Viên Tiêu cũng có một chút thích mình nhỉ, bằng không, làm sao sẽ dịu dàng với mình như thế, sẽ tốt với mình như vậy.

Màn động phòng ngọt ngọt ngào ngào qua đi, Thang Viên ôm eo Viên Tiêu, thoải mái nằm trong hương vị không muốn xa rời mà dần dần tiến vào giấc ngủ sâu.

Viên Tiêu vuốt nhẹ đầu tóc Thang Viên, vô cùng vừa lòng cách hai người ở chung.

Có lẽ qua không bao lâu nữa, anh có thể nói cho Thang Viên mình thích cậu, cũng hy vọng lúc ấy Thang Viên cũng thích anh.

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua bức màn chiếu sáng căn phòng, Thang Viên mơ mơ màng màng mở bừng mắt trong lòng Viên Tiêu.

Vuốt ve cơ bắp rắn chắc, ngẩng đầu lại thấy khuôn mặt tuấn tú vô cùng, Thang Viên thiếu chút nữa không nhịn xuống, hạnh phúc muốn cười ra tiếng.

Nhưng cậu luyến tiếc khoảng thời gian an tĩnh tốt đẹp này, ngoan ngoãn mà ghé vào lồng ngực rộng lớn của Viên Tiêu bắt đầu suy nghĩ.

Hồi tưởng sự tình phát sinh mấy ngày nay giữa cậu và Viên Tiêu, Thang Viên cảm thấy mình chưa từng cảm nhận được niềm hạnh phúc như vậy.

Nhưng giữa cảm giác hạnh phúc này, cũng có chuyện khiến cậu khổ sở, đó chính là bọn họ đã làm ba lần, Viên Tiêu vẫn không đánh dấu vĩnh viễn cậu.

Mỗi lần đến thời khắc kích động nhất, Viên Tiêu còn đặt hàm răng nơi tuyến thể cậu, nhưng chưa bao giờ thực sự cắn xuống.

Chuyện này vẫn luôn khiến Thang Viên lo lắng, trong nhận thức của cậu, Viên Tiêu vì trách nhiệm nên mới lấy cậu, cũng không phải bởi vì thật sự yêu cậu, cho nên mới không muốn thực sự có được cậu thì phải.

Không có đánh dấu vĩnh viễn thì chồng chồng AO tùy thời có thể chia tay hoặc li hôn, Thang Viên hiện tại rất sợ hãi, sợ cậu chỉ là đang sống trong ảo cảnh.

Chờ tỉnh mộng, hết thảy đều chưa từng phát sinh.

Thang Viên ưu thương nhìn phía ngoài cửa sổ, mãi đến khi Viên Tiêu tỉnh, cúi đầu nhìn thấy biểu cảm của cậu không quá bình thường, lo lắng hỏi:

“Làm sao vậy? Thang Viên, tối hôm qua không ngủ được à?”

Thang Viên nhanh chóng hoàn hồn, lập tức treo nụ cười xán lạn trên môi.

Cậu không dám nói, bởi vì cậu sợ hỏi ra, mộng sẽ càng nhanh tan biến.

Thang Viên mỉm cười ngọt ngào nói với Viên Tiêu: “Không phải, em ngủ rất ngon. Từ khi mẹ qua đời, em chưa có một giấc ngủ an tâm như vậy, cảm, cảm ơn anh, Viên Tiêu.”

Viên Tiêu vẫn luôn áy náy vì trước đó Thang Viên oán trách anh không thể ở bên cậu khi mẹ qua đời, nghe Thang Viên nói vậy đương nhiên càng thêm đau lòng, càng thêm hối hận mình không thể thực hiện hứa hẹn bảo vệ cậu.

Lúc Thang Viên nói lời cảm ơn, vẻ mặt Viên Tiêu trong nháy mắt trở nên cứng đờ.

Viên Tiêu vẫn luôn cảm thấy qua mấy ngày ở chung, quan hệ của hai người đã tốt hơn rất nhiều.

Nhưng khi Thang Viên đột nhiên nói cảm ơn, Viên Tiêu mới phản ứng lại, anh vẫn không thể có được trái tim Thang Viên, cậu đối với anh vẫn còn cảm giác xa cách, cậu thậm chí còn bởi vì mình đối xử tốt với cậu mà nói cảm ơn.

Nhưng phần chua xót xấu hổ này Viên Tiêu lại chỉ có thể lựa chọn tự mình tiêu hóa, bởi vì anh không muốn thỉnh cầu Thang Viên tin tưởng anh thêm một lần cũng như ỷ lại anh thêm một lần.

Anh sẽ dùng hành động để cậu cảm nhận được, anh yêu cậu.

Viên Tiêu nhéo mặt Thang Viên, thủ thỉ: “Cảm ơn cái gì, chúng ta đã kết hôn, nào có người vợ nào khách sáo với chồng như vậy, em còn như vậy anh lại muốn bắt nạt em thêm.”

Viên Tiêu vốn định trêu đùa một chút để giảm bớt bầu không khí xấu hổ giữa hai người, nhưng Thang Viên nghe anh nói xong, lại bất ngờ vui vẻ nhìn về phía anh, nghi hoặc hỏi:

“Chồng ư?”

Viên Tiêu trả lời: “Đúng vậy, anh không phải là chồng em à, chẳng lẽ em là chồng anh?”

Thang Viên lại vui vẻ cười, cúi đầu, dùng thanh âm ngọt ngọt dính dính đáp lại anh: “Dạ, anh là, chồng của em.”

Không khí lại bắt đầu lan toả hương gạo nếp ngọt ngào, Viên Tiêu trong lòng chửi thầm một tiếng: Đáng chết!

Rồi ấn người trên giường hôn rất nhiều lần, sau đó mới bắt đầu rời giường chuẩn bị đi làm.

~Hết chương 19~