Ba năm trước Thang Viên đã bắt đầu viết tiểu thuyết, hơn nữa tích lũy được không ít fan cùng người đọc trung thành, lúc mẹ còn sống, cậu cùng mẹ ở thành phố khác, lúc ấy cậu định vào một công ty xuất bản ở đó luôn.

Nhưng mẹ qua đời, Thang Viên vì muốn tìm Viên Tiêu, nên quay lại thành phố A.

Cậu từng lén đi đến biệt thự Viên Tiêu ở, nhưng lại nghe được tin Viên Tiêu đã xuất ngoại du học mười mấy năm, Thang Viên đau lòng lắm, rồi lại biết ba Viên Tiêu – Viên Giang Minh mở một công ty xuất bản, cậu ôm tâm thái về sau có thể tình cờ gặp lại anh, nên sau khi kết thúc hợp đồng cùng công ty xuất bản trước, thì chuẩn bị đến công ty của Viên Giang Minh kí hợp đồng tác giả.

Bởi vì có một lượng fan sẵn nên cho dù Thang Viên đổi công ty, cũng có không ít người đọc đi theo, cho nên mấy tháng trôi qua, Thang Viên đã đạt được yêu cầu để ký hợp đồng với công ty.

Nhưng lúc ấy kỳ phát tình của cậu lại đến, Thang Viên dựa vào thuốc ức chế vượt qua một lần, lúc sau lại bởi vì tin tức tố không ổn định nên vẫn luôn ở phòng trọ.

Rồi sau đấy, công ty gọi điện thoại cho cậu, nói cậu nhất định phải đích thân tới công ty xác minh nội dung sau đó tự tay ký lên hợp đồng thì hợp đồng mới có hiệu lực. Thang Viên thật sự không có cách nào khác, chỉ có thể dùng thuốc ức chế tạm thời ngăn chặn kì phát tình tuỳ thời có thể đến rồi đi tới công ty.

Lại sau đó, trời xui đất khiến, cậu gặp lại Viên Tiêu.

Cuối cùng, lần ký hợp đồng này không chỉ phát động kì phát tình của cậu mà còn làm cậu từ đó trở đi có sinh hoạt chồng chồng.

Cho tới bây giờ, Thang Viên vô cùng hài lòng với kết quả này, nhưng hiện tại, có một việc khiến cậu buồn rầu, đó là Viên Tiêu trở thành biên tập phụ trách cậu.

Nếu lúc ký hợp đồng cậu có thể tỉnh táo một chút, cậu nhất định sẽ không phạm phải sai lầm như vậy.

Viên Tiêu nhìn khuôn mặt Thang Viên nhăn nhó càng ngày càng giống trái khổ qua, dục vọng muốn tìm ra nội dung tiểu thuyết mà cậu viết càng thêm sôi trào.

Viên Tiêu vẫn luôn nhìn Thang Viên, cậu lại không muốn tiếp tục viết, Viên Tiêu đành phải mở máy tính mình ra, tìm web tiểu thuyết của công ty, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bút danh của Thang Viên, Bánh Trôi Nhỏ Nhân Dâu Tây.

Viên Tiêu nghĩ thầm: Ừm… Thật là ngọt.

Sau đó đánh bút danh lên thanh tìm kiếm, Enter, hai cuốn tiểu thuyết gần đây Thang Viên viết hiện ra.

Chỉ nhìn cái tên thôi thì rất đơn thuần, Viên Tiêu không phát hiện ra chút nào không ổn.

Trong đó có một quyển đã kết thúc, tên là “Bò Sữa Nhỏ”, Viên Tiêu không quá hứng thú với động vật nhỏ, tầm mắt lướt xuống cuốn tiểu thuyết ở trạng thái ‘còn tiếp’.

Không nghĩ tới tên vẫn liên quan đến động vật, tên là “Làm sao để ông xã đừng tạo khỉ con nữa”, tên gọi phổ cập khoa học lại gắn với nội dung tiểu thuyết, ánh mắt Viên Tiêu không quá xác định nhìn Thang Viên, lại phát hiện mặt cậu ửng đỏ không bình thường.

Viên Tiêu lo lắng Thang Viên có phải thật sự không thoải mái hay không, vội vàng chuyển qua ghế dựa, vươn tay dán lên trán cậu kiểm tra độ ấm, rồi lại nói ra nghi vấn của mình: “Em xác định là mình viết tiểu thuyết tình yêu sao? Làm sao để ông xã…ông xã? Ông xã đừng tạo… tạo khỉ con nữa?”

Động tác tay của Viên Tiêu dần dừng lại, đại não dần dần hiểu ra nội hàm chân chính của tên tác phẩm.

Thang Viên nhìn bộ dạng này của Viên Tiêu, biết anh nhất định đang suy nghĩ cẩn thận cái gì, xấu hổ nghẹn nửa ngày, Thang Viên rốt cuộc không nhịn được nữa, có điểm thẹn quá thành giận: “Anh, anh, anh, dù sao anh cũng kiểm tra rồi, chính anh mang máy tính đến phòng ngủ xem đi, bằng không anh ở bên cạnh, em, em không viết tiếp được.”

Thấy Thang Viên hung dữ, Viên Tiêu không hề cảm thấy không vui, bởi vì dù Thanh Viên hung dữ với anh, cũng vẫn mềm mại, làm anh cảm thấy rất đáng yêu, hơn nữa Viên Tiêu cảm thấy anh có khả năng sắp bắt được thứ gì đó nên nghe lời cậu dọn máy tính rồi một mình về phòng ngủ.

Thang Viên đã dừng ra chương hai ngày, lại kéo dài, nhóm người đọc đáng yêu của cậu sẽ kháng nghị, cho nên Thang Viên chỉ đành mang khuôn mặt đỏ thẫm tiếp tục viết tiểu thuyết làm cậu càng thêm mặt đỏ tim đập.

~Hết chương 16~