Viên Tiêu lần đầu tiên trải qua vui sướng tràn trề như vậy, nhìn trên giường một mảnh hỗn độn cùng Tiểu Thang Viên mơ màng ngủ, anh cảm thấy ngoại trừ thân thể thỏa mãn thì nội tâm cũng tràn đầy hạnh phúc.

Viên Tiêu xả nước ấm đầy bồn, tay chân nhẹ nhàng đặt Thang Viên vào bên trong.

Sau đó gọi điện thoại cho phòng phục vụ, yêu cầu vệ sinh thu dọn một chút. Đôi chân dài cất bước tiến vào bể tắm, anh kéo Thang Viên dựa vào lòng mình, bắt đầu giúp cậu rửa sạch.

Chờ bọn họ từ phòng tắm đi ra, trên giường đã rực rỡ hẳn lên, Viên Tiêu đặt Thang Viên ở một bên giường, xếp cho cậu một tư thế thoải mái.

Viên Tiêu từ một khác nằm nghiêng xuống, vươn ngón tay thon dài gảy tóc mái trên trán Thang Viên, hồi tưởng chuyện giữa hai người ngày hôm nay.

Anh không nghĩ tới lần đầu tiên gặp lại sẽ kịch tính như thế, càng không nghĩ tới gặp lại ngày đầu tiên đã lên giường với Thằng Viên, nhìn cậu ngoan ngoãn ngủ bên người, Viên Tiêu cảm thấy thực hạnh phúc.

Nhưng Viên Tiêu cũng không quên ban ngày ở công ty Thang Viên oán trách mình, anh rõ ràng từng nói sẽ bảo vệ Thang Viên, nhưng anh chưa từng làm được dù chỉ một lần, bị cậu chán ghét, Viên Tiêu cũng không cảm thấy ngoài dự đoán.

Cũng bởi vì Thang Viên chịu tra tấn của kì phát tình nên ý thức không rõ, chỉ nói với anh câu “tôi thích tin tức tố của anh” mà không phải nói thích anh, cho nên Viên Tiêu cho rằng, đêm nay, anh chỉ đảm đương một công cụ trợ giúp Thang Viên vượt qua kì phát tình mà thôi, Thang Viên có lẽ cũng không thích anh, ngược lại rất chán ghét anh, chán ghét anh năm đó nói dối, chán ghét anh chưa từng thực hiện hứa hẹn.

Nghĩ như vậy, Viên Tiêu khổ sở nhăn mày, cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán Thang Viên, giúp cậu kéo chăn rồi mới nhẹ nhàng ôm lấy cậu, chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Thang Viên mở to mắt, kinh ngạc phát hiện bản thân đang ở trong một cái khách sạn, mà bên cạnh là Alpha cậu nhớ mãi không quên.

Thang Viên từ từ ngẩng đầu lên, nhìn đường cằm tinh xảo cùng khuôn mặt khi ngủ của Alpha, tim đập ngày càng nhanh, cậu muốn động đậy một chút hòng giảm bớt sự hoảng loạn của trái tim nhưng đau nhức trên eo khiến cậu không nhịn được hút một ngụm khí.

Thang Viên phát ra thanh âm đánh thức Viên Tiêu, nhìn bé Omega trong lòng đỡ eo đau muốn rơi lệ, Viên Tiêu ngồi dậy, đau lòng giúp cậu mát xa, nói:

“Thực xin lỗi, Thang Viên, ngày hôm qua anh làm quá mức, thế nhưng anh đã giúp em rửa sạch, em còn chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”

Cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay Viên Tiêu truyền đến, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp mang theo tia gợi cảm vừa mới tỉnh ngủ dịu dàng quan tâm mình, nhịp tim Thang Viên lại trên đà gia tốc.

Khuôn mặt ửng đỏ cúi xuống, cậu nói nhỏ: “Em không sao.”

Thấy Thang Viên một cái liếc mắt cũng không cho mình, trái tim Viên Tiêu lại bắt đầu nổi lên chua xót, nhưng trải qua cả đêm tự hỏi, Viên Tiêu đã quyết định, anh vươn tay nâng cằm Thang Viên lên, nhìn chăm chú vào hai mắt cậu: “Anh, anh cũng thích, tin tức tố của em, chúng ta kết hôn đi.”

Viên Tiêu sợ nói cho Thang Viên biết mình thích cậu, Thang Viên sẽ bởi vì mình giúp cậu vượt qua kì phát tình mà ấm ức làm vợ anh.

Viên Tiêu không muốn tạo cho Thang Viên gánh nặng tâm lý, nên không nói cho cậu biết kì thực mình thích cậu, cho nên Viên Tiêu nói thích tin tức tố của cậu, vì có thể cùng Thang Viên ở bên nhau mà tìm một lý do.

Dù cho Thang Viên không thích anh, Viên Tiêu cũng muốn tương lai có thể chăm sóc cậu, nhưng nếu Thang Viên từ chối, anh cũng sẽ không cưỡng cầu.

Thang Viên ngơ ngác nghe Viên Tiêu cầu hôn, nỗ lực tự hỏi một chút, mới phản ứng lại, Viên Tiêu có lẽ là muốn vì sự việc ngày hôm qua nên muốn phụ trách, dù sao với anh mà nói, hôm qua mình chỉ như một người xa lạ.

Thang Viên vốn chỉ muốn giao lần đầu tiên cho người đàn ông mà mình thích, chứ không hề hi vọng xa vời Viên Tiêu sẽ lấy cậu, tuy rằng đây chỉ là bởi vì anh là một người đàn ông có trách nhiệm, nhưng Thang Viên vẫn rung động.

Bởi vì cậu yêu thầm người đàn ông này mười hai năm, từ khi anh nói “Về sau anh sẽ bảo vệ em”, Viên Tiêu cũng đã để lại một dấu ấn thật sâu trong lòng cậu.

Thang Viên si mê nhìn gương mặt anh tuấn của anh, chìm đắm trong tin tức tố mê người, cho rằng bản thân thực đáng xấu hổ lợi dụng ý thức trách nhiệm của người đàn ông này, nói với anh một tiếng, “Được.”

~Hết chương 10~