Lý Khả Tâm chủ động đi tìm giáo viên xin đổi chỗ ngồi.

Thành tích của Lý Khả Tâm vốn rất tốt, hơn nữa lúc trước bị bệnh khiến bố mẹ đau lòng, chủ động tìm giáo viên nói hy vọng có thể để Lý Vi Vi chăm sóc cho Lý Khả Tâm nhiều hơn, chủ nhiệm lớp cũng không có cách nào từ chối.

Chỗ ngồi vốn chỉ là một thứ không quan trọng, đối với một số người mà nói chỗ ngồi tốt chỉ là dệt hoa trên gấm, đối với một số người khác lại một chút tác dụng cũng không có. Lý Khả Tâm thuộc vế trước, ngồi chỗ nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc học, thầy giáo tất nhiên cũng đồng ý.

Bình thường có lẽ sẽ lo lắng Lý Khả Tâm và Lý Vi Vi đi học làm việc riêng, nhưng đó là Lý Khả Tâm, ngược lại thầy giáo sẽ không lo lắng.

Cứ như vậy, Lý Khả Tâm chuyển sang ngồi cùng bàn với Lý Vi Vi. 

Nhưng nguyên nhân cụ thể là gì, thầy giáo cũng không biết, mà Lý Vi Vi lại biết rất rõ, chính bản thân Lý Khả Tâm cũng biết,

Cô không muốn suốt ngày phải đối mặt với Lâm Ngộ Kiến.

Một trận ốm này đã thiêu hủy hết chấp niệm của Lý Khả Tâm, cũng khiến cho cô buông bỏ được Lâm Ngộ Kiến, chỉ một lòng muốn học tập thật tốt.

Từ đêm qua Lý Vi Vi đã biết chuyện này, sáng sớm cô ấy vội vội vàng vàng lại đây xem Lý Khả Tâm, phát hiện trong ánh mắt của cô lúc này thật sự không giống với lúc trước.

Cô, thật sự đã khuyên phục được chính mình rồi.

Chuyện tình cảm này, vốn dĩ chính là chuyện của người khác, nếu Lý Khả Tâm đã lựa chọn buông bỏ thì dù Lý Vi Vi tất nhiên cũng không còn lời nào để nói,

Huống hồ ở trong mắt của cô ấy, Lâm Ngộ Kiến cũng không phải người con trai tốt đẹp gì.

Không sao hết, các cô còn nhỏ, về sau nói chuyện yêu đương cũng được vậy.

Nhưng Lâm Ngộ Kiến, lại không hiểu.

Truy bài xong, Lý Khả Tâm đang ở bên cạnh thu dọn đồ đạc trong cặp sách và ngăn bàn, Lý Vi Vi cũng giúp cô dọn một ít, cô đang tự sửa sang lại chỗ đồ còn thừa kia. Lâm Ngộ Kiến nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên duỗi tay ra, túm lấy Lý Khả Tâm.

“Lý Khả Tâm.”

“Hử?”

“Vì sao đột nhiên cậu lại đổi chỗ ngồi?”

Lý Khả Tâm cũng không ngừng động tác thu dọn đồ đạc lại.

“Tớ không phải đột nhiên đổi chỗ ngồi, thân thể của tớ không tốt, để Vi Vi chăm sóc tớ.”

“Tôi cũng có thể chăm sóc cậu mà!”

Lý Khả Tâm mỉm cười:

“Cậu là con trai, không tiện.”

“Có cái gì không tiện chứ, nếu lần tới cậu chảy máu mũi, tớ cũng có thể cõng cậu đến phòng y tế, nếu cậu bị ốm, tớ cũng có thể đưa cơm tiếp nước và các thứ khác cho cậu. Sức lực của con trai lớn, không có gì là không tiện cả.”

“Không phải nói không tiện về cái này.”

“Vậy là không tiện cái gì?”

“Bạn gái cậu thấy sẽ không tiện.”

Bạn gái?

Lâm Ngộ Kiến dừng lại, chớp chớp mắt mới đột nhiên phản ứng được lời nói của Lý Khả Tâm là có ý gì. Trong lúc đó, Lý Khả Tâm đã thu dọn xong đồ vật cuối cùng, cầm theo cái cốc chuẩn bị rời đi.

Lâm Ngộ Kiến cuống quýt, nhất thời nắm lấy cánh tay của Lý Khả Tâm. Lý Khả Tâm đứng lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, cô thấy trong ánh mắt của Lâm Ngộ Kiến tràn đầy nôn nóng, Lý Khả Tâm vốn đã chuẩn bị tốt tinh thần, trong nháy mắt lại có chút buông lỏng.

“Tôi không có bạn gái,”

Lâm Ngộ Kiến dứt lời, dừng lại hai giây, lại lặp lại một lần nữa.

“Tôi thật sự không có bạn gái.”

Lâm Ngộ Kiến vội vàng giải thích, nhưng Lý Khả Tâm cũng không tiếp lời. Cô trầm mặc một lát, gật đầu một cái.

“Ừm.”

Dứt lời, cô cầm lấy cặp sách, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.

Lý Vi Vi ở bên kia nhìn, người cũng sắp choáng váng vì nghẹn cười rồi. Nhất là giờ phút này khi nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Lâm Ngộ Kiến, vô cùng ngốc nghếch cũng khiến cho người ta cảm thấy rất vui vẻ.

Hiện tại cuối cùng cô ấy cũng xác định, lời mà Lại Văn Tĩnh nói với cô, tám phần là sự thật,

Lâm Ngộ Kiến cũng thích Lý Khả Tâm, chỉ là bản thân anh lại không biết.

Thật là buồn cười, nhưng bây giờ Lý Khả Tâm lại quyết định không thích Lâm Ngộ Kiến nữa. Ngược lại cô ấy muốn nhìn xem, về sau Lâm Ngộ Kiến sẽ làm gì.

Lâm Ngộ Kiến nhìn Lý Khả Tâm ở bên kia, nắm chặt cây bút trong tay, không dấu vết mà xoa xoa.

Anh cũng không biết là có chuyện gì, chỉ là khi nhìn thấy Lý Khả Tâm không quay đầu mà đi, trong lòng lại khó chịu giống như có hàng ngàn con kiến bò qua vậy.

Anh muốn giải thích chút gì đó, chỉ là cái gì cũng không nói nên lời.

“Lâm Ngộ Kiến,”

Có người gõ gõ bàn anh, ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt tinh tế của Thiệu Vân Sơ. Đôi mắt của Thiệu Vân Sơ hồng hồng, giống như là vừa mới khóc xong. Nhưng mà Lâm Ngộ Kiến cũng không nghĩ nhiều, hiện tại anh có chút buồn bực.

“Làm sao vậy?”

Lâm Ngộ Kiến kìm nén bực dọc, hỏi.

“Cậu ra đây một chút, tớ có lời muốn nói với cậu.”

Lâm Ngộ Kiến sợ là cái lời nói kỳ quái gì đó, anh không dấu vết nhìn thoáng qua phương hướng của Lý Khả Tâm, gật gật đầu.

Hai người ra ngoài, đi đến chỗ ngoặt cầu thang. Nơi đó không có người, Thiệu Vân Sơ ôm cánh tay, ngẩng đầu nhìn Lâm Ngộ Kiến.

Cơn gió mát ngoài cửa sổ thổi vào đây,

“Chuyện gì?”

“Lâm Ngộ Kiến, tớ muốn biết vì sao cậu từ chối tớ.”

Lâm Ngộ Kiến nhíu mày:

“Xin lỗi, tớ chỉ là không muốn yêu đương lúc này.”

“Vậy nếu người thổ lộ với cậu là Lý Khả Tâm thì sao?”

Nghe được tên Lý Khả Tâm, Lâm Ngộ Kiến bỗng nhiên có chút tức giận khó hiểu.

“Việc này có liên quan gì đến Lý Khả Tâm hay sao?”

“Có,”

Thiệu Vân Sơ nói như chém đinh chặt sắt:

“Cậu thích cậu ấy, Lâm Ngộ Kiến.”

Cậu thích cậu ấy,

Bốn chữ này dường như có ma lực vậy, ghim sâu vào trong lòng của Lâm Ngộ Kiến. Thiệu Vân Sơ nói tiếp:

“Tớ không thể chấp nhận việc bị từ chối khó hiểu này, lớn như vậy rồi, tớ cũng chưa từng bị ai từ chối cả. Lâm Ngộ Kiến, đừng làm con rùa rụt đầu, đừng gạt người, cũng đừng lừa dối chính bản thân mình.”

“Tớ cũng không phải kẻ ngốc, trong lòng cậu có người khác, tất nhiên tớ sẽ không thích cậu nữa. Nhưng mà tớ không thể chấp nhận được cái lý do không muốn yêu đương chó má như vậy.”

“Đừng hèn nhát, Lâm Ngộ Kiến.”

Dứt lời, Thiệu Vân Sơ quay người rời đi trở về phòng học, để lại một mình Lâm Ngộ Kiến, ngẩn ngơ đứng đó xuất thần.

Ý của Thiệu Vân Sơ là, anh — thích Lý Khả Tâm?

Hóa ra, là như vậy sao?

Suy nghĩ rối như tơ vò, Lâm Ngộ Kiến vội vàng lắc lắc đầu, anh không dám nghĩ nhiều. Bởi vì hành động vừa rồi của Lý Khả Tâm, là người bình thường đều biết, cô không thích anh nha.

Cho dù không phải không thích, nhưng chắc chắn không phải là bị ốm. Bỗng nhiên lại đổi chỗ ngồi không rõ nguyên nhân làm cho Lâm Ngộ Kiến không biết phải làm như thế nào.

Tuy rằng lý do thích Lý Khả Tâm này, đúng lúc có thể giải thích được nguyên nhân vì sao anh lại bực bội như vậy, nhưng mà anh thật sự không dám nghĩ nhiều đâu.

Nhưng nếu anh,

Nếu anh thực sự thích Lý Khả Tâm,

Nếu,

Là thật,

Vậy tiếp theo, rốt cuộc anh phải làm cái gì bây giờ?

Hết chương 11.