- Hay! Hay!- Thái tử Viên Minh bước vào làm Nguyệt Cầm và An Vy khá bất ngờ.

- Tôi tưởng thái tử về phòng rồi!- Nguyệt Cầm khẽ cười.- Người thật sự biết trêu hoa ghẹo nguyệt nha!

Cô nhẹ nhàng đưa chiếc lệnh bài của Linh Hoa ra.

- Cẩu phu nhân! Đúng quá rồi còn gì!- Hắn cười khẽ.- Cô ta là vậy đó!

- Mà ngài kiếm đâu ra thợ điêu khắc tệ vậy!- Nguyệt Cầm cười tít mắt.

- Ta tự làm đó!- Hắn khẽ cười.- Nhưng mà là ta cố tình làm xấu. Còn cái của muội là ta làm đẹp!

- Vậy cái này là thái tử làm!- Nguyệt Cầm rút cái của mình ra.

- Ừ!

- Hay vậy! Tôi là dân chuyên điêu khắc mà không làm đẹp được vậy nữa!- Nguyệt Cầm nhè nhẹ vuốt ve các đường hoa văn.

- Tại ta có cái tâm!

Nghe xong Nguyệt Cầm đỏ mặt.

Câu nói ấy nghe như chỉ là một lời lí thuyết. Nhưng nó vốn dĩ là câu bày tỏ tình cảm. Nguyệt Cầm đâu có ngốc mà không nhận ra ý hắn là hắn thích mình nên mới làm đẹp được như vậy!